Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 677: Tài nghệ trấn áp Trử Đại Sơn



Trử Đại Sơn buộc Bạch Tiểu Thăng cùng mình luận bàn, mới vừa giao thủ hắn liền bại một chiêu.

Động tác của Bạch Tiểu Thăng cực nhanh, gọi là điện quang hỏa thạch cũng không đủ.

Khiến Trử Đại Sơn cơ bản không kịp đề phòng, thậm chí không kịp phát giác.

Nắm đấm đã đến trước mặt.

Sắc mặt Trử Đại Sơn xanh lét, cắn răng một cái, đột nhiên hạ đầu xuống thấp cứng rắn đỡ nắm đấm của Bạch Tiểu Thăng, cổ tay phải đấm thẳng vào ngực Bạch Tiểu Thăng.

Hắn vẫn không tin!

Chính mình đường đường là thầy giáo võ thuật, chuyên cần khổ luyện mười năm như một lại không bằng người bình thường.

Nhất định là do mình quá khinh địch, lần này mình sẽ dồn hết sức hơn!

Trử Đại Sơn ứng biến cực nhanh.

Bạch Tiểu Thăng lại càng nhanh hơn.

Tay trái Trử Đại Sơn chưa bắt được Bạch Tiểu Thăng, ngược lại đã bị Bạch Tiểu Thăng bắt cổ tay, nắm đấm tay phải hung mãnh vô cùng, mắt thấy muốn đấm vào giữa ngực Bạch Tiểu Thăng lại bị hắn đấm một quyền từ dưới lên, đập trúng cổ tay, trực tiếp đấm bay.

Hai con ngươi Trử Đại Sơn bỗng co rụt lại, hắn thu lại tay bị Bạch Tiểu Thăng kiềm chế rồi tiếp tục tấn công.

Hai người dưới ánh nhìn chăm chú của các học sinh hóa thân thành hai đạo hư ảnh, liên tiếp đụng vào nhau.

Công thủ né tránh, biến hóa khôn lường.

Đám người chỉ nghe thấy tiếng va đập trầm muộn, cơ bản không thấy rõ động tác của hai người, chỉ thấy hoa mắt.

Các học sinh trừng to mắt quan sát, trên mặt đầy hưng phấn.

Người của khoa Văn có thể đánh ngang tay với thầy giáo của khoa Võ, thể diện lập tức tăng vụt!

Trên bục giảng, Hoắc Thiên Tầm kích động vỗ tay.

- Làm sao có thể!

Học sinh của Trử Đại Sơn kinh hãi nghẹn ngào.

- Lão sư của tôi là quán quân giải thi đấu võ thuật cấp tỉnh!

Hiện tại lại bị một người trợ giáo vô danh ép đánh ngang tay.

Không thể tưởng tượng được!

Nhưng cũng không phải ngang tay như mọi người nghĩ, chỉ ba đến năm phút sau một bóng người văng ra ngoài, dù không ngã xuống đất nhưng liên tiếp lui mấy bước mới đứng vững.

Người bị ném ra là Trử Đại Sơn!

Đám người Tống Dương đã không biết nói gì cho phải, người nào người nấy mắt to như cái chuông đồng, miệng há to có thể nhìn thấy cả cổ họng.

- Cảm ơn Trử lão sư, trận này hòa.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Hắn là đang lưu lại mặt mũi cho Trử Đại Sơn.

Sắc mặt Trử Đại Sơn giờ phút này tím như gan heo, trong mắt vẫn còn vẻ không tin được, nửa ngày sau mới từ kẽ răng phun ra hai chữ:

- Đã nhường!

Miệng nói nhận nhường nhưng Trử Đại Sơn biết chính mình đã thua.

Thời điểm giao thủ với Bạch Tiểu Thăng, từng chiêu của hắn đều bị ngăn cản, chiêu thứ xuất mà chưa kịp đến đã bị Bạch Tiểu Thăng thừa sơ hở đánh vào nơi yếu nhất.

Chiêu thức nhìn như hung mãnh nhưng lại liên tiếp bị hóa giải.

Thật sự mà nói, chính xác là hắn bị đánh.

Bạch Tiểu Thăng giống như dự đoán được hành động của hắn.

Thật không thể tin được! Lẽ nào cảnh giới của mình và hắn lại chênh lệch xa đến như thế?

Trử Đại Sơn bàng hoàng, dù sao sư phụ hắn đã nói hắn là thiên tài ở phương diện võ thuật.

Không lẽ người này chính là yêu nghiệt?

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy sự chấn kinh trong mắt của Trử Đại Sơn liền cười không nói.

Đúng là hắn sớm biết mỗi động tác của Trử Đại Sơn, nếu không phải như vậy thì hắn cũng không thể áp chế được Trử Đại Sơn.

Hệ thống phụ trợ thứ ba của Bạch Tiểu Thăng là Hệ thống phân tích vẻ mặt Trung cấp, hắn dùng nó để rèn luyện năng lực quan sát của mình. Nhưng Bạch Tiểu Thăng còn phát hiện nó còn tác dụng khác là khi giao thủ với người khác, mở hệ thống phân tích ra nhờ Hồng Liên phán đoán sẽ nhìn rõ động tĩnh của đối phương.

Hệ thống này dùng quá tốt, giống như biết trước mọi việc.

Lại thêm Hồng Liên cung cấp cho hắn “Phá giải chiêu thức”, những kỹ xảo của hắn đạt đến đỉnh phong trong nháy mắt, giúp hắn áp chế đối phương.

Giống như lần trước hắn đối chiến với siêu biến thái Lôi Nghênh.

Trên bục giảng, Hoắc Thiên Tầm kích động vỗ tay, tiếng vỗ tay ầm ầm lập tức theo nàng lan ra.

Đây là khen ngợi cho trận luận bàn đặc sắc này!

Chấn kinh – uể oải – bội phục, biểu lộ của Trử Đại Sơn thay đổi mấy lần, cuối cùng hắn gật đầu với Bạch Tiểu Thăng và cũng vỗ tay.

Cầm lên được thả xuống được là hán tử chân chính, không hổ là thầy giáo dạy võ thuật!

Hảo cảm của Bạch Tiểu Thăng đối với Trử Đại Sơn tăng nhiều, hắn cười một tiếng rồi vỗ tay theo.

Đây là một lời chào lễ phép.

Lúc này tiếng chuông tan học vang lên.

Để tránh những học sinh đang cuồng nhiệt xông lên vây lấy Bạch Tiểu Thăng, Hoắc Thiên Tầm thu thập đồ đạc xong mới nói tan học rồi vội vàng rời đi.

Trử Đại Sơn trơ mắt nhìn hai người đi.

- Lão sư?

Mấy người Tống Dương đi tới, không nhịn được kêu lên một tiếng.

Trử Đại Sơn bỗng nhiên bừng tỉnh, hắn móc ra một tấm thẻ nhét vào tay Tống Dương:

- Mật mã là sinh nhật của ta, thằng nhóc ngươi biết rõ. Các ngươi lưu lại bên này, trong lớp này một người tính một người, mỗi người 500, tiêu đủ cho ta!

Dứt lời, Trử Đại Sơn chạy theo Bạch Tiểu Thăng và Hoắc Thiên Tầm.

Lão sư muốn làm gì? Đám người Tống Dương lo lắng nhưng không thể đuổi theo.

Bọn hắn còn phải ở lại hoàn thành nhiệm vụ lão sư giao cho.

Bạch Tiểu Thăng cùng Hoắc Thiên Tầm mới đi được mấy trăm mét thì nghe phía sau có người gọi bọn họ.

Hai người quay đầu lại liền thấy Trử Đại Sơn chạy như bay đến.

- Vị bằng hữu này, xin hỏi xưng hô như thế nào?

Trử Đại Sơn nghiêm túc hỏi.

- Bạch Tiểu Thăng.

Lần này Bạch Tiểu Thăng không qua loa, hắn cười trả lời rồi chủ động đưa tay ra.

Trử Đại Sơn trịnh trọng bắt tay với Bạch Tiểu Thăng.

- Anh có thể thắng tôi nhưng lại giữ thể diện cho tôi, tôi sẽ nhớ kĩ phần tình nghĩa này.

Trử Đại Sơn chân thành nói.

- Nhưng tôi vẫn có chút không phục, tôi muốn mời anh gặp sư phụ của tôi có được không?

Gặp sư phụ của Trử Đại Sơn? Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

- Tôi không phải thầy giáo ở trường này, tôi chỉ là bạn của cô giáo Hoắc thôi. Lần này đắc tội xin hẹn hôm khác, bây giờ tôi phải về công ty.

Bạch Tiểu Thăng cự tuyệt.

Hắn không muốn dây dưa ở phương diện này quá nhiều.

Trử Đại Sơn còn muốn nói điều gì...

- Sư phụ của anh? Là Giáo sư Tôn Huyền Bắc?

Hoắc Thiên Tầm bỗng nhiên nói xen vào.

Trử Đại Sơn gật đầu.

- Anh Bạch, vậy thì gặp một lần cũng không sao mà.

Hoắc Thiên Tầm nói giúp Trử Đại Sơn khiến Bạch Tiểu Thăng có chút ngạc nhiên.

- Dù sao từ đây ra cổng trường thế nào cũng gặp.

Hoắc Thiên Tầm nói.

- Đúng vậy, sẽ không tốn bao nhiêu thời gian của anh đâu.

Trử Đại Sơn vội vàng nói.

Lần thua này thật sự là không cam tâm, ít nhất hắn muốn biết chênh lệch giữa hai người để về sau còn tiến thêm một bước.

Hắn không nhìn ra vấn đề nằm ở đâu, nhưng sư phụ hắn chắc chắn biết.

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, giáo viên nhà ai lại nhất định ở cổng ra vào, lại không phải bảo vệ trông cửa.

- Vậy được, nếu tiện đường thì gặp.

Bạch Tiểu Thăng chỉ còn cách đồng ý.

Trử Đại Sơn cao hứng đi trước dẫn đường.

Ba người đi thẳng đến cổng trường, Bạch Tiểu Thăng thấy ông lão giữ cửa đang mỉm cười nói chuyện với một vị thái thái vẫn còn phong vận.

Trử Đại Sơn đi thẳng đến hướng bọn hắn.

Đường đường là giáo sư võ thuật, giữ cổng... Không lẽ là về hưu cống hiến nốt chút sức lực sao...

Bạch Tiểu Thăng không hiểu.

Cũng chỉ có thể nghĩ là người già tìm niềm vui.

- Sư phụ!

Trử Đại Sơn hô to, lão đầu cùng thái thái nhìn qua.

Dù sao đối phương cũng là giáo viên lâu năm, Bạch Tiểu Thăng chủ động tiến lên cung kính nói với lão đầu:

- Chào Tôn Huyền Bắc giáo sư ạ!

Lão đầu kiêu ngạo liếc hắn một cái, cơ bản không để ý.

Ngược lại, lão thái thái hiền lành nói:

- Nhóc con, cháu tìm ta?

Bạn cần đăng nhập để bình luận