Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1984: Xin chỉ giáo

Buổi lễ mừng vẫn tiếp tục, náo nhiệt vẫn diễn ra rất đa dạng. Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh và đám người Giả Thành Sơn lại lặng lẽ rời đi.

Nơi náo nhiệt không phải là nơi thích hợp để bọn họ nói chuyện.

Cuối cùng, mọi người đi tới một phòng trà yên tĩnh trong câu lạc bộ, phòng trà này được xây ở trong một rừng trúc, hoàn cảnh tĩnh mịch, thường ngày cũng không có mấy người. Lúc này đang diễn ra buổi lễ mừng lại càng không cần phải nói nữa. Cho nên nhiều người như vậy đi qua vẫn làm cho nhân viên phục vụ trong quán trà phải giật mình.

Nhưng đám người Bạch Tiểu Thăng lại vô cùng thỏa mãn về nơi này.

Bạch Tiểu Thăng và bảy người Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm vào trong phòng. Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh, Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc lại ở bên ngoài uống trà và chờ đợi.

Cuối cùng cũng có cơ hội được ngồi dưới một mái hiên với người đẹp Lâm Vi Vi này, Giả Hoắc Nhiên không hề có vẻ gì vui mừng, thậm chí còn có chút mất tự nhiên.

Anh ta bị cha mình đánh một trận ở trước mặt người đẹp và nhiều người như vậy, mất hết mặt mũi!

Trình Tuyên Bắc bên cạnh Giả Hoắc Nhiên cũng ngồi thành thật chẳng khác nào đứa trẻ gương mẫu trong trường mầm non.

Trên đường đến đây, Trình Bách Đạt đã nghiêm khắc ám chỉ với hắn.

Thấy được kết quả của Giả Hoắc Nhiên, Trình Tuyên Bắc cũng hoảng sợ, không dám lại giở trò gì nữa.

Lúc này, bọn họ đều biết mình không thể tán nổi người đẹp đối diện!

Bởi vì, cô ấy là người của Bạch Tiểu Thăng!

Giám đốc điều hành của tập đoàn Chấn Bắc ở khu Đại Trung Hoa - Bạch Tiểu Thăng!

Đây chính là một người có thân phận có thể nói chuyện với đám người Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm.

Chỉ là trong lòng Giả Hoắc Nhiên vẫn không hiểu nổi.

Vì sao cha anh ta còn có đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm lại tỏ ra… thân thiết, thậm chí ân cần với Bạch Tiểu Thăng.

Điều này không bình thường.

Nếu nói thân phận của Bạch Tiểu Thăng làm cho mọi người xúc động còn được, nhưng muốn làm cho đám người kia có thái độ ân cần thì không đúng.

Vậy Bạch Tiểu Thăng còn có chỗ nào đặc biệt nữa?

Giả Hoắc Nhiên cố gắng suy nghĩ.

Bạch Tiểu Thăng qua lại rất gần với mấy tập đoàn lớn Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ, cũng là một thành viên trong liên minh thương nghiệp của đối phương, thậm chí là thành viên nòng cốt...

Lần này, Lục Vân, Đổng Thiên Lộ, Vương Tuyền Thiên đều không tới, mà là hắn đến. Cho nên cha và một đám bạn mới đặc biệt quan tâm chú ý tới hắn...

Giả Hoắc Nhiên xâu chuỗi tất cả những điều này nhưng vẫn cảm thấy còn có điểm nào đó chưa đúng.

Lý do không đầy đủ.

Trên đường đi qua, thậm chí là đã ngồi xuống, Giả Hoắc Nhiên cố gắng suy nghĩ rất nhiều giải thích hợp lý.

Thế nhưng có một số việc chỉ dựa vào suy nghĩ thì không thể nào nghĩ ra được.

Giả Hoắc Nhiên làm sao biết được chính một thân phận giám đốc điều hành tất nhiên không thể làm được đến mức này. Giá trị chân chính của Bạch Tiểu Thăng ở chỗ - anh mới là nhân vật quan trọng trong liên minh kinh doanh vô hình kia!

Chỉ có đám người Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm biết điều này, nhưng không nói với những người thân thiết và tâm phúc bên cạnh. Bởi vì bọn họ đã thu thập rất nhiều manh mối, suy đoán, nhưng không có bất kỳ chứng cứ trực tiếp nào.

Giả Hoắc Nhiên cũng không biết rõ, Trình Tuyên Bắc bên cạnh anh ta lại càng như lọt vào trong sương mù, không biết rõ về tình hình.

Giả Hoắc Nhiên rầu rĩ ngồi đó vài phút mới ngước mắt nhìn thấy Lâm Vi Vi, lập tức ném những suy nghĩ vừa rồi ra sau đầu.

Ở trước mặt người đẹp Lâm Vi Vi này, ngồi im không lên tiếng một lát lại thật sự có cảm giác như mình giống một kẻ ngu si, Giả Hoắc Nhiên cuối cùng quyết định chào hỏi.

Không quan tâm vì sao Bạch Tiểu Thăng được đám người cha mình ở bên trong ưu ái, mình vẫn có thể thăm dò được từ cô gái này.

Nói không chừng mình còn có thể xây dựng lại ấn tượng tốt giữa bọn họ, tiến thêm một bước cũng nên.

Giả Hoắc Nhiên chưa bao giờ thiếu tự tin và óc tưởng tượng.

Nghĩ tới đây, Giả Hoắc Nhiên lập tức nở một nụ cười ôn hòa mà bản thân cho rằng có sức hấp dẫn nhất, đứng dậy đi tới gần Lâm Vi Vi rồi khẽ nói:

- Cô Vi Vi...

Giả Hoắc Nhiên muốn chào hỏi trước lại hỏi thăm sở thích của Lâm Vi Vi về trà, lấy điều này để mở đầu đề tài.

Kết quả Giả Hoắc Nhiên lên tiếng, Lâm Vi Vi lại không hề nhìn anh ta, ngoảnh mặt làm ngơ, một mình uống trà.

Giả Hoắc Nhiên không để tâm vẫn mỉm cười đi về phía trước.

Gái tốt sự bị đàn ông dây dưa, đối với phụ nữ thì làm sao có thể sợ mất mặt được.

Lâm Vi Vi không tiếp lời nhưng Lôi Nghênh bên cạnh cô đã ngẩng đầu, ánh mắt nhìn Giả Hoắc Nhiên và quát lạnh một tiếng:

- Lăn!

Lôi Nghênh là người thế nào chứ? Anh chính là tồn tại sống sót trên chiến trường chém giết, tự tay chém giết từng kẻ địch. Anh không giận thì thôi, một khi giận dữ và trợn mắt, trong ánh mắt liền lộ ra sát khí có thể dọa cho người bình thường phải giật mình.

Trên đường đi, Lôi Nghênh đã nghe nói Giả Hoắc Nhiên dám gây rắc rối cho Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, mà mình không ở đó nên trong lòng đã sớm tức giận, cho nên tâm trạng anh lúc này bắt đầu đặc biệt nóng nảy.

Giả Hoắc Nhiên không phải chưa từng gặp phải người ngoan độc, nhưng chưa từng gặp qua người nào có ánh mắt dọa người như người cao to này.



Thật giống như một con thú hoang lập tức có thể lấy mạng của anh ta vậy!

Giả Hoắc Nhiên chỉ cảm thấy sống lưng ớn lạnh, dựng tóc gáy nên lập tức lùi trở lại, quả thật rất nghe lời.

Trình Tuyên Bắc không nhìn thấy ánh mắt Lôi Nghênh, chỉ thấy Giả Hoắc Nhiên bị người ta mắng một tiếng liền trở về.

Cái này phải gọi là một người ngoan ngoãn...

Giả thái tử gia cũng có lúc nhát gan như thế sao...

Trong lòng Trình Tuyên Bắc âm thầm xúc động, không hiểu sao lại cảm thấy buồn cười...

Tiếp theo, bốn người bên ngoài đều ngồi im lặng, ai uống trà của người đó. Cũng chỉ có Lâm Vi Vi thỉnh thoảng nói nhỏ vài câu với Lôi Nghênh. Giả Hoắc Nhiên và Trình Tuyên Bắc lại không nói tiếng nào.

So với sự yên tĩnh bên ngoài, bên trong lại náo nhiệt hơn nhiều.

Lấy Giả Thành Sơn, Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm dẫn đầu, tất cả đều đang hàn huyên với Bạch Tiểu Thăng.

Trái lại, trong tay Bạch Tiểu Thăng đang cầm một chén trà, mỉm cười nghe mọi người nói chuyện, thỉnh thoảng còn gật đầu, ai nói thì nhìn chằm chằm vào người đó như rất tôn trọng mọi người, thái độ lại không tích cực, không chủ động.

Giả Thành Sơn và Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm không khỏi âm thầm liếc nhìn nhau.

Thái độ này của Bạch Tiểu Thăng không phải là điều bọn họ muốn có.

Giả Thành Sơn hắng giọng một cái để người bên ngoài im lặng, đặt chén trà xuống và cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Nếu ngài Bạch đích thân đến đây, nói vậy khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc các ngài hẳn cũng cảm thấy hứng thú với mảnh đất đấu giá ngày mai. Trước đây, chúng tôi không biết, chỉ nghe nói đám người Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ nhất định phải lấy được mảnh đất kia. Nhưng lần này mấy nhân vật lớn bọn họ lại không có một người nào tới. Tôi muốn có phải lần này ngài Bạch tới là đã được người nhờ cậy hay không?

Giả Thành Sơn đi thẳng vào vấn đề chính.

Bạch Tiểu Thăng lại cười:

- Ngài Giả đúng là quá coi trọng tôi. Tôi chỉ là một giám đốc điều hành tập đoàn Chấn Bắc, có thể ngồi cùng, nói chuyện với các vị đã coi như là vinh dự. tôi có tài đức gì mà làm cho ngài Lục Vân, cô Đổng Thiên Lộ và ngài Vương Tuyền Thiên nhờ cậy, đặc biệt còn là việc kinh doanh quan trọng quan trọng như vậy chứ? Ngài Giả nói đùa rồi.

Bạch Tiểu Thăng phủ nhận.

Giả Thành Sơn liếc nhìn đám người Lư Thiên Đạo.

Bạch Tiểu Thăng này nhìn thật sự trẻ tuổi khiến cho bọn họ có ảo giác và vô thức khinh thường anh.

Nhưng trên thực tế thì sao? Anh lại chính là nhân vật không tầm thường!

- Ngài Bạch nói đùa rồi. Ngài làm sao có thể là nhân vật bình thường được. Đằng Vân, Bắc Phong, Hạo Vũ nhờ có sự liên hệ của ngài mới có khả năng tập trung lại với nhau, thậm chí như cá gặp nước trong khi kinh doanh ở nước ngoài.

Giả Thành Sơn cười ha ha nói.

Bạch Tiểu Thăng không nóng vội, cười ha hả nói:

- Hóa ra tôi lợi hại như vậy à.

- Ngài Bạch cũng không cần khiêm tốn làm gì.

- Đúng vậy, chúng tôi đều tìm hiểu qua, ngài Bạch rất lợi hại đấy!

Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm lần lượt mỉm cười nói.

Những người bên cạnh cũng cười phụ họa.

- Các vị là tiền bối trong giới kinh doanh, các vị mời tôi tới uống chén trà này chính là để khen tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Vậy rất tốt, con người tôi rất thích được người khác khen ngợi, chúng ta tiếp tục đi.

Bạch Tiểu Thăng nói những lời này làm cho vẻ tươi cười trên gương mặt của đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm nhất thời trở nên gượng gạo.

Cảnh tượng có chút xấu hổ. Bạch Tiểu Thăng đúng là rất hiểu cách giả vờ hồ đồ, còn cố ý trêu chọc bọn họ.

Nhưng lời Bạch Tiểu Thăng nói là thuận theo bọn họ, không nói tới chuyện kín kẽ mà còn không thể bới móc được điểm nào.

Điều này giống như đấm vào bông vậy, mặc cho anh gắng sức tới mức nào cũng không thể làm gì được người ta.

Giả Thành Sơn nhìn thẳng vào mắt Bạch Tiểu Thăng.

Ban đầu, bọn họ tính nói bóng nói gió rồi dần đi sâu vào để tìm hiểu tin tức. Dù sao bọn họ đã lăn lộn trong giới kinh doanh bao nhiêu năm, kinh nghiệm từng trải đều phong phú. Bạch Tiểu Thăng lại chỉ là một mình, làm sao có thể đấu được đám đông, qua được bọn họ chứ?

Chỉ có điều bây giờ xem ra, bọn họ đã quá khinh thường người ta rồi. Bạch Tiểu Thăng chắc hẳn đã nhìn thấu tâm trạng của bọn họ, chơi với bọn họ. Nếu cứ tiếp tục như thế, hôm nay có nói cũng không làm được tích sự gì.

Giả Thành Sơn lên tiếng trước, phá tan bầu không khí lúng túng này. Ông ta mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch là một người thông minh. Là cách nói chuyện của chúng tôi không đúng. Nếu không sao, người thông minh cần phải trao đổi tốt hơn mới phải. Chúng ta dùng cách nói của người thông minh để nói chuyện với nhau, được không?

Giả Thành Sơn nói có ý là trắng trợn ra, không cần vòng vo nữa.

Đám người Lư Thiên Đạo, Trương Thanh Lâm nhìn về phía Giả Thành Sơn với ánh mắt tán thành.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn về phía Giả Thành Sơn cười, giơ tay khách sáo làm một động tác "mời", thái độ dường như chăm chú lắng nghe.

- Vậy, mời ngài Giả chỉ giáo!

Bạn cần đăng nhập để bình luận