Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1093: Cùng tôi tranh chấp, anh coi mình là ai!



Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành tới rồi, hơn nữa lần này bọn hắn còn mang đến bốn tên bảo tiêu, thái độ hung hăng, phô trương thanh thế mười phần.

Vừa đi qua cửa, Vương Ánh Tuyết liền nghe được Bạch Tiểu Thăng đang "Phát ngôn bừa bãi".

Nàng lập tức nỗi bão, hùng hục đi tới, vừa đi vừa nổi giận quát.

Sự phẫn nộ hiện rõ trên gương mặt Vương Ánh Tuyết, tựa như không đội trời chung với Bạch Tiểu Thăng!

Lúc này tâm tình nàng đang rất khó chịu, nên lúc đi có chút "Dùng sức quá mạnh" .

Nhưng mà Vương Ánh Tuyết không quan tâm, vốn là lần phẫn nộ gào thét này có bốn phần thật sáu phần giả, hư hư thực thực.

Sở dĩ giả bộ thành tư thái như vậy là vì.

Lần trước ở cửa tập đoàn, nàng đã gây thù với Bạch Tiểu Thăng.

Thứ hai, đó cũng là để cho thuộc hạ của mình nhìn thấy.

Mặt khác, còn có chút hăng hái.

Lúc ấy ở cửa tập đoàn, Vương Ánh Tuyết nàng chỉ là một tiểu trợ lý không thể thật sự đại biểu cho Trương gia, nhưng hiện tại lại khác biệt.

Trên đường đi thiếu gia có nói với mình, nếu như đối phương vẫn còn phách lối, thì không cần phải khách khí !

Câu nói này, giống như là thượng phương bảo kiếm vậy!

Bất kể Vương Ánh Tuyết nàng trở mặt lật bàn cùng Thượng Văn Thư, bất kể Vương Ánh Tuyết nàng náo lật trời, đều không cần gánh trách nhiệm!

Có quyền lực như vậy, vì sao lại không sử dụng.

Huống hồ, thiếu gia của nhà mình sau đó sẽ đến.

Nếu để cho hắn nhìn thấy, chính mình gặp được có người trào phúng Trương gia nhưng lại thờ ơ, thì mình sao có thể làm ở Trương gia được nữa ?

Vì mấy nguyên nhân này, Vương Ánh Tuyết lên liền lộ ra tư thái "Bạo khiêu như Lôi" .

Cũng chẳng có gì là lạ.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng trầm xuống, lạnh lùng nhìn Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành, không nói gì.

Thượng Văn Thư, thậm chí Triệu Thiên Trạch đều đứng lên, thần sắc không khỏi trở nên ngưng trọng.

Nói sau lưng người khác đã là không tốt rồi, nói xấu là một chuyện mà để cho người ta nghe thấy lại là một chuyện khác.

Trước mắt, khó khăn lắm mới đưa tới cục diện hòa đàm như bây giờ, không thể liền dễ dàng phá hỏng như vậy.

Dù sao, coi như Bạch Tiểu Thăng thật sự có biện pháp giải quyết vấn đề của bọn họ,

Nhưng thế nào cũng cần phải có thời gian.

Tối thiểu nhất không thể bởi vì nhất thời nổi hứng, mà dẫn đến đối với phương lâm trận trở mặt, khiến cho tình huống vượt ra ngoài khống chế.

- Vương tiểu thư, vị Bạch tiên sinh này tuyệt đối không có ý tứ khinh thường Trương gia, mong mấy vị không cần thiết phải suy đoán.

Thượng Văn Thư nói, tuy là có chút ý tứ giải thích, nhưng là Thượng Văn Thư cũng tỏ thái độ phục tùng, càng không có tổn hại mặt mũi của Bạch Tiểu Thăng.

- Thượng Tiên Sinh ông không cần phải che chở tên tiểu tử này, chúng tôi đã nhịn hắn lâu rồi!

Lưu Bắc Thành gào to một tiếng.

- Hắn ngay cả Trương gia chúng ta đều không để trong mắt, thật sự là kiến thức nông cạn, ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng!

- Ở trong giới kinh doanh, trước mặt Trương gia ta thì mặc kệ hắn có lai lịch như thế nào, đều như sâu bọ, ti tiện nhỏ bé !

Lưu Bắc Thành thấy biểu hiện của Vương Ánh Tuyết, không muốn thua nàng, khó khăn lắm mới chờ được một cơ hội tốt, liền càng thêm ra sức, thậm chí còn dùng ngôn từ nhục nhã Bạch Tiểu Thăng.

Lưu Bắc Thành một là sợ chính mình biểu hiện kém, thứ hai, cũng sợ không Bạch Tiểu Thăng sợ.

Thì công tích "Giữ gìn Trương gia" mà bọn hắn muốn báo cáo với thiếu gia chẳng phải cũng thành công cốc sao!

Lưu Bắc Thành vừa xỉ nhục Bạch Tiểu Thăng, Thượng Văn Thư đột nhiên biến sắc.

- Tiểu Thăng ngôn từ không có ý nhục mạ, nhưng mà vị Lưu tiên sinh này, ông có phải hay không có chút làm quá! Nếu nói về vũ nhục người khác, tôi cảm thấy Lưu tiên sinh ông nên đơn độc hướng Tiểu Thăng xin lỗi mới đúng !

Triệu Thiên Trạch nhíu mày, tức giận nói.

- Không tệ.

Trong miệng Thượng Văn Thư thốt ra hai chữ, sắc mặt nghiêm túc.

Mắt thấy bọn họ nói ra những lời này, Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành lập tức hầm hầm trừng mắt nhìn về phía hai người.

Đồng thời cười lạnh liên tục.

- Các ngươi không có bị thần kinh chứ, hướng hắn nói xin lỗi? Hắn vừa rồi nói Trương gia của chúng ta như thế nào, đừng tưởng rằng tôi không nghe thấy!

- Chúng ta nghe được rất rõ ràng, người này khinh thường Trương gia ta! Đúng là một sai lầm to lớn ! - - Đừng nói là mắng hắn, thậm chí kéo hắn đi đánh một trận còn là nhẹ nhàng.

Thái độ của Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành cường ngạnh, càng liên tiếp uy hiếp ——

- Nói cho các ngươi biết, đừng tưởng đây chỉ là mấy câu nói! Không có đơn giản như vậy đâu! Nếu chúng tôi báo cáo việc này lên trên, thì ngày hôm nay hòa đàm sẽ chấm dứt.

- Thượng Tiên Sinh, nếu mấy người tiếp tục thương chiến với Trương gia chúng tôi, đến lúc đó sẽ là cục diện không chết không thôi, đều là bởi vì hai câu này, tôi có thể thấy được các ông sẽ hối hận đến chết.

Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành càng nói càng to.

Khí thế áp đảo.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lạnh lùng nhìn hai người Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành, đặc biệt là đối với Lưu Bắc Thành, trong mắt hàn ý càng dày đặc.

Dám can đảm nói Bạch Tiểu Thăng là sâu bọ ?

Còn một mực gào thét bọn họ?

Đơn giản là không biết sống chết !

Trương gia không thể kinh thường ?

Thế tôn nghiêm của đại sự vụ quan thì không đáng giá sao !

- Mấy người không cần phải kích động! Bẻ cong sự thật!

- Chúng ta chỉ là đang bàn luận, xin kiềm chế một chút, OK ?

Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch tuy nói lời lý trí, nhưng giọng nói khô khốc, chính bọn họ cũng kiềm chế không được lửa giận.

Hai người đã chịu rất nhiều khó chịu trong những ngày này.

Trước mắt, người bạn tên Bạch Tiểu Thăng này đến giúp đỡ, lại bị nhục nhã trước mặt mọi người, chính là Nê Bồ Tát cũng có mấy phần tức giận, huống chi bọn hắn.

Mắt thấy tình huống trở nên khẩn trương, có cảm giác hết sức căng thẳng.

Lý Thi Nguyệt có chút vội vàng xao động, nàng nhịn không được lặng lẽ chạy đến bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, nhỏ giọng nói vào tai Bạch Tiểu Thăng.

- Bạch tiên sinh, việc này là vì anh mà xảy ra !

- Anh mau xin lỗi người của Trương gia đi, đừng để Thượng Tổng cùng Triệu tiểu thư khó xử, một mình anh hồ ngôn loạn ngữ, đừng để liên lụy tới người khác.

- Một câu xin lỗi, liền có thể giải quyết chuyện này, đáng giá mà!

Bạch Tiểu Thăng mặt không biểu tình, nhìn Lý Thi Nguyệt một chút.

- Cô muốn tôi đứng ra cầu xin tha thứ ?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

- Đúng! Anh mau xin lỗi đi, là do anh không chịu ăn nói cẩn thận!

Lý Thi Nguyệt có chút gấp, giọng nói không khỏi hơi lớn.

Lập tức, người chung quanh đều nghe được.

- Thi Nguyệt, cô nói nhăng cuội gì đấy !

Thượng Văn Thư phát giác, lập tức nhíu mày quát to.

Triệu Thiên Trạch cũng vô cùng bất mãn nhìn nha đầu này.

- Thượng Tổng, vốn là do hắn không đúng trước !

Lý Thi Nguyệt chợt cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Nàng làm như vậy, nàng cũng là vì mọi người, vì tập đoàn mà.

Chỉ cần Bạch Tiểu Thăng nói một câu xin lỗi, mặt mũi của một người, so với sản nghiệp của một tỉnh còn trọng yếu hơn sao?

- Hừ, thật sự là một đám người cũng không sánh nổi một tiểu cô nương, tôi thấy mấy người vẫn còn chưa nhận ra được tình hình của mình!

Vương Ánh Tuyết gắt một tiếng, chỉ về phía Bạch Tiểu Thăng, nổi giận đùng đùng rống lên với bốn tên bảo tiêu mình mang theo,

- Mấy người các ngươi còn đứng ngây đó làm gì, người này nhục nhã Trương gia của chúng ta, trước trừng phạt hắn một chút! Cứ làm như vậy, chờ lát nữa thiếu gia tới, sẽ khen ngợi các ngươi đúng không.

- Tiến lên trừng trị hắn! Trước xé nát miệng của hắn ra!

Lưu Bắc Thành cũng hùa theo kêu to.

Bốn tên bảo tiêu của Trương gia nhận được mệnh lệnh, lập tức dữ tợn bước nhanh đến phía trước.

Những người này đều là tráng hán cao mét chín, dáng người khôi ngô, bắp thịt rắn chắc, nếu mà đứng trước mặt người bình thường, thì so với người và chó cũng không khác bao nhiêu.

- Các ngươi muốn làm gì !

- Không cho phép làm loạn !

Thượng Văn Thư, Triệu Thiên Trạch đồng thời kêu to.

Trước mắt, đàm phán còn chưa ra gì, lại muốn trình diễn một màn võ thuật là thế nào!

Bọn hắn vừa động, Lôi Nghênh "Đằng" một cái bắn người lên.

Cặp mắt hổ của Lôi Nghênh bắn ra, nhe răng cười, rất là nổi bật.

Cãi nhau hắn không am hiểu, nhưng đánh nhau thì không còn gì tốt hơn.

Lý Thi Nguyệt thấy đối diện có bốn tên tráng hán đang tiến đến, phía bên mình thì chỉ có một người đứng lên, hoa dung thất sắc, gấp giọng thúc giục Bạch Tiểu Thăng,

- Anh, anh nhanh hướng bọn hắn xin lỗi đi !

- Hướng bọn hắn ?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được cười lên một tiếng, hào khí mười phần nói,

- Bọn hắn còn chưa xứng, đừng nói bọn hắn, ngay cả vị thiếu gia kia của Trương gia, thậm chí gia chủ của họ tới, cũng chưa chắc đủ tư cách !

Những lời này của Bạch Tiểu Thăng, khiến cho Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành càng gào thét lên như sấm, khiến cho Lý Thi Nguyệt nhìn hắn như nhìn người có vấn đề về thần kinh.

Bạch Tiểu Thăng cũng không cùng bọn hắn nói nhảm, chỉ căn dặn Lôi Nghênh một tiếng,

- Anh ra tay đừng quá nặng, cũng đừng phá hoại thứ gì.

Hắn điên rồi ?

Phía bên mình vẻn vẹn chỉ có một người, còn để cho nhân thủ của mình ra tay kiềm chế ?

Mấy người Lý Thi Nguyệt nhìn Bạch Tiểu Thăng như nhìn người ngu ngốc.

Lôi Nghênh ngoái nhìn lại rồi cười một tiếng,

- Được thôi!

Một màn kế tiếp, bất luận Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành, hay là Lý Thi Nguyệt, thậm chí Thượng Văn Thư, đều có chút trợn tròn mắt.

Chỉ có Triệu Thiên Trạch nhớ lại, Bạch Tiểu Thăng dường như cũng rất biết đánh nhau.

Bốn người cao lớn cường tráng, hình thể to con, bao vây Lôi Nghênh, không đầy ba phút, toàn bộ đều ngã xuống đất rên rỉ thống khổ.

Quyền cước của bọn hắn giống như bông vậy, đánh lên trên người Lôi Nghênh một điểm phản ứng cũng không có.

Lôi Nghênh thì lại khác, một quyền đánh ra một người phải gục xuống, một cước đá ra, một người phải nằm.

Một quyền một cước, đều để những đại hán kia vẻ mặt nhăn nhó, vô cùng thống khổ, đến sau cùng những người này nhìn Lôi Nghênh như là gặp phải quỷ vậy.

Người này một chọi bốn, đánh đến mấy tên bảo tiêu bắt đầu hoài nghi xem mình có hoa mắt hay không.

- Những người này thật sự là bảo tiêu sao? phải là Công Tử Bột mới đúng!

Lôi Nghênh đặc biệt không hài lòng trở lại bên người Bạch Tiểu Thăng, phiền muộn ngồi xuống,

- Người Trương gia đúng là, đều trông thì ngon mà không dùng được.

Lần này đậu đen rau muống, khiến cho Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành kém chút nữa thì phát điên.

Có ngươi mới trông ngon mà không dùng được ý. Những người này mà đánh với người bình thường thì người ta đã tàn phế hết rồi.

Là do ngươi quá mức biến thái !

Không đợi Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành phát ra tiếng, bỗng nhiên từ bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó một giọng nói từ tính nhưng tràn ngập tức giận vang lên.

- Là ai nói, người Trương gia ta không dùng được !

Nghe được giọng nói này, Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành thân thể chấn động, mắt tràn đầy vui mừng.

Thiếu gia, đến rồi!

Uy danh của Trương gia chấn nhiếp giới kinh doanh, Đông thiếu càng là Thương Đạo kỳ tài, rất được gia chủ yêu thích, có được quyền lực tuyệt đối, một lời liền có thể quyết định kết quả lần hòa đàm này.

Các ngươi thảm rồi, đắc tội với thiếu gia, chờ chết đi!

Vương Ánh Tuyết, Lưu Bắc Thành không quên cười trên nỗi đau của người khác, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn mấy người Bạch Tiểu Thăng cùng Thượng Văn Thư một chút, sau đó vội vàng chạy ra nghênh đón.

Sắc mặt Thượng Văn Thư trắng nhợt, Triệu Thiên Trạch cũng biến sắc.

Bọn hắn tự nhiên biết rõ, vị tiếp quản sản nghiệp Trương gia trong tương lai này có bao nhiêu lợi hại!

Cái này phiền toái lớn rồi!

Đám người chen chúc đi phái sau, một người trẻ tuổi phong Thần Tuấn lãng, sắc mặt âm trầm đi tới, hai mắt như điện, trấn nhiếp nhân tâm.

Trương gia đại thiếu, phong thái siêu nhiên !

Bạch Tiểu Thăng vừa giương mắt lên nhìn đã lập tức sững sờ ngay tại chỗ.

Làm sao, hôm nay là ngày gì thế, gặp được cả đống người quen?

- Trương Vũ Đông, anh nhận ra tôi không?

Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên cười một tiếng, cất giọng nói.

Vị Trương gia đại thiếu hung danh hiển hách kia, vặn lông mày nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, ba năm giây sau, sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.

- Nhận ra rồi?

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Còn nhớ rõ anh lúc đó, ở thọ yến của Tống giai đại bại bởi người nào không ?

- Cùng tôi tranh chấp, anh coi mình là ai!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thăng lạnh lẽo.

Nét mặt Trương Vũ Đông thay đổi mấy lần, dưới ánh mắt soi mói của mọi người, hắn nghiêm mặt, thốt ra một câu.

- Tôi xin nhượng bộ lui binh!

Bạn cần đăng nhập để bình luận