Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 604: Ta lại tới sau, còn có một cái mục đích



Bạch Tiểu Thăng nấu xong, hương thơm mê người lan tỏa khắp nơi, vừa vặn Thương Uyển Uyển đi tới, lúc đầu còn khoan thai chậm rãi, nhưng càng lúc sải chân ngày càng nhanh.

Một bên khác, tiếng bước chân cũng vang lên liên tục, tới không chỉ có một người.

Bạch Tiểu Thăng quay đầu nhìn lại, lập tức kinh ngạc.

Lâm Vi Vi, Dương Thiến Nhi, Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á còn có mấy nữ diễn viên khác của đoàn làm phim cũng hối hả chạy tới.

Phía sau, mấy nam diễn viên dường như không chịu thua, cước bộ cũng nhanh nhẹn nối theo sau . . .

Kỳ thật, khoảng cách từ gian bếp tới hiện trường quay phim cũng không lớn hơn năm mươi mét, bởi vậy mùi thức ăn mê người phiêu dật lan tỏa khắp nơi dẫn động khứu giác của mọi người, chỉ nghe mùi thơm thôi đã không kiềm được mà khẽ đánh ực một tiếng thèm thuồng. Lại thêm Bạch tổng tự mình xuống bếp, mọi người cũng phải chạy lại xem góp vui.

- Anh Tiểu Thăng, anh cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia a!

Lâm Vi Vi nghiêng nghiêng đầu một cái, hướng đến nơi phát ra mùi thơm, giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.

Các nữ diễn viên khác, đứng thành một hàng trước bàn, ánh mắt tội nghiệp trông mong nhìn hắn, cả một đám như bầy mèo nhỏ bị bỏ đói lâu ngày.

Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười, lập tức lầm bầm nói,

- Được được, ai đến cũng có phần, đã đến nơi rồi, cũng không nỡ đuổi các ngươi đi a. . .

Từ Cảnh Đức Trấn đặt xuống một loạt cái chén sứ trắng tinh, hai tay thoăn thoắt múc đều răm rắp, mỗi chén đều đặn ba viên thịt yến, múc một muôi canh thơm ngọt chang vào, vung một ít rau thơm xanh tươi lên trên mặt.

Hương thơm xông lên tận đỉnh đầu không thể ngăn cản!

Các vị mỹ nữ chia nhau ra mà đứng, mỗi người đều bưng lấy một chén, tinh tế nhấm nháp, trên mặt hiện lên đều là sự kinh ngạc, trong ánh mắt đầy tràn hạnh phúc.

Thật là cực hạn mỹ vị!

Trong này, người có thân phận nhất là Trần Hiểu Á nhưng ăn đến gấp nhất, bất quá lại nhìn xem vẫn không thấy mất hình tượng chút nào.

Thực tế mà nói, dáng vẻ của các vị mỹ nữ khi ăn cũng rất đẹp mắt.

Thừa dịp mọi người đang chăm chú thưởng thức món ngon, Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng đem công thức chế biến món ăn cấp cho các đầu bếp.

Xem ra, các nàng ăn không đủ.

Món ăn này quan trọng là thịt, việc đơn giản là đánh da thịt, cũng là cái việc tốn sức.

Muốn bọn họ ăn bao no thì một mình mình sẽ làm tới mệt chết.

Không lâu sau đó, Bạch Tiểu Thăng mới thấy được quyết định trước đó của mình là vô cùng sáng suốt.

Bởi vì lần lượt diễn viên của đoàn làm phim cũng tất tả chạy tới, ăn nhờ ở đậu, ngay cả Cao Đại Chí cùng đạo diễn cũng không ngoại lệ. . .

Thừa dịp mọi người không để ý, Thương Uyển Uyển nắm lấytay Bạch Tiểu Thăng kéo qua một bên.

- Hôm qua, may mắn là anh chạy tới kịp lúc, không thì hậu quả khó mà lường được, thật cám ơn anh!

Ánh mắt của Thương Uyển Uyển chân thành nhìn Bạch Tiểu Thăng nói.

- Không có gì. Muốn nói cảm ơn, cũng là tôi phải cảm ơn cô a, vì đoàn làm phim của chúng tôi, cô có thể uống nguyên một bình liệt tửu.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

Thương Uyển Uyển chăm chú nhìn vào đôi mắt Bạch Tiểu Thăng một lúc rồi khẽ lắc lắc đầu.

- Vẫn là em phải cám ơn anh, nếu không phải mọi chuyện do em, thì đoàn làm phim cũng không chọc ra phiền toái lớn như vậy!

- Được rồi được rồi, chúng ta cũng không cần phải cảm tạ đến cảm tạ đi như vậy.

Bạch Tiểu Thăng cười nói,

- Cùng là người một nhà, cũng chớ khách khí a.

Câu nói người một nhà vừa thốt lên làm nét mặt của Thương Uyển Uyển khẽ thay đổi.

Trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét tươi cười, mơ hồ có thể thấy được hai má khẽ đỏ lên như rạng mây chiều.

- Đúng rồi, cô nàng Trần Hiểu Á kia lai lịch không nhỏ, trước đó em với nàng cũng chào hỏi qua một lúc, cùng với nàng thân cận nhiều hơn một chút, có nàng ở đây, việc đoàn làm phim bị gây khó khăn cũng sẽ hạn chế đến mức thấp nhất.

Thương Uyển Uyển liếc mắt nhìn Trần Hiểu Á, nhỏ giọng nói.

Liên quan tới Trần Hiểu Á, Thương Uyển Uyển từ trong lời nói của Tiểu Mạch cũng thu được không ít tin tức trọng yếu.

Bạch Tiểu Thăng từ chối cho ý kiến, cười một tiếng.

Thân phận Trần Hiểu Á siêu nhiên, hắn mặc dù không muốn tận lực tiếp cận đi lợi dụng người khác, nhưng tạo cái thiện duyên, tổng kết cũng là một chuyện tốt.

Một hồi thịnh yến này, cũng là cảm tạ, cũng là kết duyên.

- Em nghe nói, anh lần này tới là muốn ở lại mấy ngày?

Thương Uyển Uyển hỏi.

Khách sạn bên kia, Cao Đại Chí cũng đã đặt phòng trước cho Bạch Tiểu Thăng ở lại năm ngày.

- Đúng vậy a.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Sự tình tranh giành danh ngạch Công ty gương mẫu cấp Tỉnh kia cũng đã kết thúc. Anh là người bận rộn, có thể dành thời gian đi lâu như vậy. . .

Thương Uyển Uyển một hơi suy tư, mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thăng nói,

- Anh lại tới đây chắc không chỉ có một mục đích dò xét thôi chứ?

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình, không khỏi nhìn chằm chằm Thương Uyển Uyển một chút, cười.

Biết được hắn muốn ở lại đây với ngày, bao nhiêu người từ trên xuống dưới, bao quát cả Lâm Vi Vi, Cao Đại Chí đều không có suy nghĩ gì nhiều.

Thế mà Thương Uyển Uyển lại lập tức chú ý tới.

Thật là quan sát quá nhạy cảm!

Bạch Tiểu Thăng cũng không thèm giấu diếm, mỉm cười gật đầu, hai mắt nhìn sang nhóm người đang vui vẻ ăn uống bên kia, miệng khẽ hấp háy nhẹ giọng nói ra,

- Nếu nói tôi đến là vì chuyên dò xét, cũng không tính là sai. Nhưng đối với tôi là dò xét phòng ban hay là đoàn làm phim bên này chỉ là việc phụ. Tôi đến đây là còn muốn đi tới một nơi.

Địa phương mà Bạch Tiểu Thăng nói là nơi đoàn đội Ron thành lập công ty mới!

Trước đây không lâu bọn họ đã thành lập một công ty ở đây!

Lần này, Bạch Tiểu Thăng cũng vì muốn nhìn xem cái công ty cố vấn thương nghiệp thuộc gia đình như thế nào!

Thương Uyển Uyển ở bên cạnh, lại không có tiếp tục truy vấn.

Nàng đối với chuyện "Độ", trước sau như một nắm giữ rất là khéo léo, không thể đi quá giới hạn, cũng sẽ không để cho người ta khó xử.

Bạch Tiểu Thăng rất thưởng thức nàng ở điểm ấy.

- Kỳ thật tôi có cảm giác là cô có thiên phú vượt xa người bình thường tại phương diện nhìn nhận sự việc cũng như đọc hiểu tâm lý của người khác, cùng với cách đối nhân xử thế đúng mực. Cô nếu không lăn lộn trong ngành giải trí, mà tiến vào chính trường, thì bằng bất cứ giá nào tôi cũng sẽ đào cô về phía bên mình!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Thương Uyển Uyển yên nhiên cười một tiếng,

- Vậy em phải đa tạ Bạch tổng thưởng thức rồi, anh có thể giữ chức vị đó cho em. Nói không chừng ngày nào đẹp trời, em ở trong ngành giải trí thực sự chán ghét lăn lộn không nổi nữa liền đi tìm anh nhờ anh chiếu cố.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười to.

- Hi vọng không có ngày đó, cô là một đại minh tinh tiền đồ như gấm a, còn phải để cho tôi chiếu cố sao.

Hai người đang nói chuyện, Trần Hiểu Á cười hì hì đi tới.

- No chết ta rồi!

Trần Hiểu Á tâm hoa đại phóng khuôn mặt biểu hiện sự hài lòng vô cùng, nhìn khuôn mặt Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt khẩn cầu,

- Ban đêm, em có thể lưu lại ăn cơm không?

- Có thể a.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Anh còn có sở trường làm rất nhiều đồ ăn vặt, chờ em tới nhấm nháp.

Trần Hiểu Á lập tức nhảy cẫng lên, vô cùng sung sướng.

Vị đại gia này là một muội tử ăn hàng ngây thơ, làm cho Thương Uyển Uyển cũng buồn cười.

Bạch Tiểu Thăng không có nghĩ ra.

Vì câu mời này của hắn để Trần Hiểu Á trong ba ngày liên tiếp luôn chạy tới đoàn làm phim để tìm hắn.

Ăn cơm trưa, ăn cơm chiều.

Thương Uyển Uyển, Dương Thiến Nhi, Lâm Vi Vi, Triệu Tiểu Huỳnh, Cao Á cũng cùng Trần Hiểu Á ngày càng thân thuộc hơn.

Thương Uyển Uyển cùng với Trần Hiểu Á như hai chị em một nhà, càng ngày càng thân cận hơn.

Bạch Tiểu Thăng cũng ở tại trụ sở của đoàn làm phim đích thân nấu ăn ba ngày tất cả món ăn đều là những mỹ thực để người nhìn thấy khó mà cầm lòng được.

Những người bên trong đoàn làm phim trở nên khiếp sợ.

Trên công việc là quát tháo phong vân, trong sinh hoạt lại là một tay nấu ăn thượng thừa, tính tình lại ôn nhu, Bạch tổng của bọn hắn vậy mà toàn tài.

Lập tức, vô số muội tử ngầm ôm lòng hâm mộ, đơn giản đem Bạch Tiểu Thăng làm thành chuẩn mực một nam nhân lý tưởng.

Ban đêm ngày thứ ba, Trần Hiểu Á phải về nhà, ngày mai không đến được đoàn làm phim, còn cố ý gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Thăng trần thuật một phen, trong lời nói có phần là tiếc nuối.

- Yên tâm, về sau sẽ có nhiều cơ hội.

Bạch Tiểu Thăng an ủi nàng đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

Muốn như thế tiếp tục diễn ra, hắn thật thành đầu bếp mất.

Ngày thứ tư, Bạch Tiểu Thăng sau khi rời giường, gọi Lâm Vi Vi cùng Cao Đại Chí đến, lên tiếng chào hỏi, sau đó kêu một chiếc xe đi thẳng đến mục tiêu của chuyến đi này.

- Anh Tiểu Thăng, chúng ta hiện tại đi đâu thế?

Trong xe, Lâm Vi Vi nhìn một bộ dáng hào hứng của Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được hiếu kỳ đặt câu hỏi.

Bạch Tiểu Thăng còn không có nói cho nàng mục đích của chuyến đi này.

- Vi Vi, nếu như anh nói có một ngày anh muốn ly khai truyền thông Trung Kinh, muốn mời em đi một công ty khác làm? Em có bằng lòng hay không?

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên hỏi.

Lâm Vi Vi đã từng là trợ lý Tổng giám đốc của công ty truyền thông Trung Kinh, từ một người cấp dưới bằng chân tài thực học mà leo lên trên.

Nếu là người bình thường có lẽ đã bỏ cuộc từ lâu.

- Em nguyện ý!

Lâm Vi Vi trả lời thế mà không chút do dự!

Bạn cần đăng nhập để bình luận