Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1832: Hôm nay không đi làm

Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không ngờ tới, người chịu trách nhiệm của tập đoàn ở khu Bắc Mỹ - quý cô Caroline cũng là một trong những cổ đông lớn của công ty Ambre.

Nhưng thật ra điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Rất nhiều lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Chấn Bắc vốn xuất thân từ nhà có danh tiếng, việc kinh doanh của gia tộc đều không nhỏ, thậm chí bọn họ cũng có thể giữ chức vụ ở bên ngoài, từ khi tập đoàn sáng lập đến nay đều không hỏi tới những chuyện này, là cho phép, thậm chí còn khích lệ bọn họ mang theo tài nguyên của bản thân hợp tác với tập đoàn, điều kiện trước tiên là không thể làm hại lợi ích của tập đoàn, vẫn cần phải hoàn thành công việc được giao.

Suy nghĩ tiến bộ như vậy đúng là hiếm thấy.

Có lẽ đây cũng là lý do vì sao chỉ hơn mười năm ngắn ngủi tập đoàn Chấn Bắc lại có thể đứng vững ở các châu trên thế giới, nhảy một cái liền trở thành quái vật khổng lồ cấp toàn cầu.

Có bao dung thì mới lớn lên được.

Nhưng năm gần đây, loại cách thức này lại lộ rõ tệ nạn. Dù sao con người không phải là đức thánh hiền, cuối cùng cũng sẽ có tâm tư riêng của mình.

Đặc biệt là hiện nay, khi người sáng lập Bạch Chấn Bắc vô cớ ẩn thân. Đương nhiên, cho dù còn có tệ nạn thì hiện tượng này cũng chưa bị cấm.

Lúc này, Mã Vĩ Tiễn nói cho Bạch Tiểu Thăng biết thân phận người chủ phía sau mình, đồng thời cũng để ý cẩn thận phản ứng của anh.

Danh hiệu của quý cô Caroline cũng không nhỏ, số lần được chụp ảnh lên đài báo là rất lớn. Cô ta không chỉ là tổng giám đốc sự nghiệp của khu Bắc Mỹ tại tập đoàn Chấn Bắc, trong nhà còn tham gia kinh doanh vào nhiều ngành, năm nay còn tham dự tổng tuyển cử, bất kỳ người nào trong giới kinh doanh có khả năng tiếp xúc cao một chút, đều đã từng nghe nói tới tên của cô ta.

Theo Mã Vĩ Tiễn thấy, công ty người bạn của Bạch Tiểu Thăng có thể lọt vào tầm mắt của Thôi Thần, chứng tỏ trình độ của anh cũng không thể quá thấp.

Mã Vĩ Tiễn tin tưởng, Bạch Tiểu Thăng sẽ biết tới danh hiệu của quý cô Caroline.

Quả nhiên là vậy.

Mã Vĩ Tiễn nhìn ra vẻ giật mình trên mặt của Bạch Tiểu Thăng, liền biết anh hiểu quý cô Caroline là tồn tại tới mức nào, ông ta nhìn anh càng thêm đắc ý, trên mặt còn cười nhạt.

- Tôi thật sự không nghĩ tới một trong những cổ đông lớn của Ambre lại là quý cô Caroline:

Bạch Tiểu Thăng cảm thán nói.

Vậy anh chặn ngang một chân trong chuyện của Thôi Thần thì có vẻ không ổn lắm.

Hai bên gặp mặt, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Lúc này, trong lòng Mã Vĩ Tiễn lại đang cười lạnh.

Họ Bạch này quả nhiên chính chắn, không ngờ lại không có vẻ gì sợ hãi.

Ở Ganand mà đắc tội quý cô Caroline, như vậy trong kinh doanh sẽ gặp rất nhiều khó khăn!

- Cho nên, ngài Bạch không ngại suy nghĩ kỹ đề nghị của tôi, giúp tôi lôi kéo ngài Thôi Thần chứ!

Mã Vĩ Tiễn cười ha hả và đưa tới một tấm danh thiếp:

- Ngài Bạch thật ra cũng không cần lập tức quyết định, cứ suy nghĩ kỹ rồi có thể gọi lại cho tôi.

Mã Vĩ Tiễn nói đầy ẩn ý:

- Nếu thật ngài thúc đẩy mối hợp tác này, tôi nghĩ ngài sẽ nhận được lợi ích không chỉ trên số tiền thưởng thôi đâu!

Còn có mối quan hệ trong thương trường nữa!

Đương nhiên, Mã Vĩ Tiễn không nói rõ những lời phía sau này. Ông ta thật ra cũng không dám hứa hẹn, hoặc nói dựa vào ông ta cũng hứa hẹn không được gì cả.

Mã Vĩ Tiễn lấy ra danh hiệu cổ đông lớn của công ty để nói với Bạch Tiểu Thăng, căn bản chỉ là kéo da hổ làm cờ, phô trương thanh thế mà thôi.

Ông ta nghĩ, Bạch Tiểu Thăng là người trong giới kinh doanh, tất nhiên sẽ rất để ý tới mạng lưới quan hệ, càng khỏi phải nói tới tồn tại cao như quý cô Caroline này.

Theo Mã Vĩ Tiễn thấy, Bạch Tiểu Thăng nhất định sẽ nóng bỏng muốn bám lấy con đường của quý cô Caroline.

Bây giờ anh bình tĩnh như vậy chẳng qua chỉ là giả vờ mà thôi!

Nhưng Mã Vĩ Tiễn không vội bắt Bạch Tiểu Thăng chấp nhận ngay, thậm chí nói rõ có thể gọi điện thoại cho mình chậm một chút cũng được.

Mã Vĩ Tiễn đang cố ý "ép giá".

Dù sao, vừa rồi ông ta đã kêu ra cái giá cao là hai triệu đô la. Lẽ nào sau khi chuyện này thành công, ông ta sẽ thật sự đưa ra một khoản tiền lớn như vậy sao? Ông ta lại không có điên.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng nghĩ mối quan hệ này có giá trị, tất nhiên phải giảm số tiền xuống, thậm chí... còn cho ông ta thêm tiền nữa cũng nên!

Trên chuyện như vậy, Mã Vĩ Tiễn suy nghĩ rất nhanh, quả thật chính là chíp lõi tám.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng giơ tấm danh thiếp trong tay lên cao, cười nhạt nói.

Anh tất nhiên không cần thiết phải giải thích gì với người như Mã Vĩ Tiễn. Cho dù anh có nói cho ông ta biết mình và Caroline là cùng một cấp bậc, chắc hẳn ông ta cũng sẽ không tin tưởng.

Mã Vĩ Tiễn thấy nói đến đây thì cười ha hả, giơ tay gọi Tiểu Hứa, sau đó gật đầu với Bạch Tiểu Thăng rồi mới rời đi.

Chờ ông ta đi rồi, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh chạy tới.

- Anh Tiểu Thăng, tên Mã Vĩ Tiễn kia đã nói gì với anh vậy?

Lâm Vi Vi không khỏi tò mò hỏi.

Bạch Tiểu Thăng giơ tấm danh thiếp trong tay lên cao, kể sơ qua về cuộc nói chuyện giữa hai người vừa rồi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng giật mình.

- Quý cô Caroline lại là cổ đông lớn phía sau của Ambre sao?

- Vậy lần này xem như chúng ta là đào góc tường của cô ta à?

Bạch Tiểu Thăng chỉ khẽ cười:

- Không nghiêm trọng như vậy đâu. Tôi tin tưởng, một công ty Ambre không phải tất cả kinh doanh trong gia tộc phía sau quý cô Caroline. Mà tôi chẳng những là đồng nghiệp cùng cấp với cô ta, sau này còn có thể mang tới cho cô ta và gia tộc của cô ta lợi ích hơn hẳn một Thôi Thần. Dựa vào những điều này, cô ta sẽ khách khí với tôi thôi.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh hiểu lời Bạch Tiểu Thăng nói, lập tức cười.

- Đi thôi.

Bạch Tiểu Thăng bước nhanh về phía trước.

- Chúng ta đi tới trụ sở chính sao?

Lâm Vi Vi đuổi theo hỏi.

- Không, hôm nay tôi không đi làm, đi thăm bạn bè đã.

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

Ở Ganand, bọn họ còn có bạn bè - Tôn Kiệt Thụy và Tiểu Ngải Ngải, lần trước bọn họ tới còn ở tại nhà của Tôn Kiệt Thụy.

Nhưng chờ đám người Bạch Tiểu Thăng chạy xe tới, phát hiện trong nhà Tôn Kiệt Thụy không có ai, nghe hàng xóm nói cả nhà Tôn Kiệt Thụy đã đi Châu u du lịch rồi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng tới thăm hụt, chỉ đành phải đi vào trong thành phố tìm chỗ ở trước.

Một đường đi tàu xe mệt nhọc, Bạch Tiểu Thăng cũng lười vận động, không muốn lại đi tới trụ sở chính xã giao nên dứt khoát cho mình một ngày nghỉ.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh tất nhiên tán thành điều này.

Thật ra Bạch Tiểu Thăng còn muốn đi tới nhà họ Ngụy một chuyến, dù sao anh khó khăn lắm mới tới Ganand. Nhưng hộp đựng tử sa mà anh đặt ở chỗ Lý Nê còn chưa được gửi qua, đi tay không đến nhà thì không tốt lắm. Anh tính chờ đồ đến tay rồi nói sau.

Đi vào khách sạn đặt phòng xong, ba người ngồi nghỉ tạm trong quán cà phê trong khách sạn.

Ở trước cửa sổ sát đất sáng sủa sạch sẽ, cao hai mét, ngồi trên sô pha rộng rãi uống cà phê, quan sát Ganand với những tòa nhà chọc trời mọc lên như rừng, đời người cũng chỉ thoải mái đến như thế là cùng.

Ba người đều cảm thấy thỏa mãn.

Trong lúc chờ đợi, một bồi bàn với gương mặt Châu Á đi tới, tươi cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ba vị, cho tôi mạo muội hỏi một tiếng. Các vị là người Trung Quốc nhưng ở đây, hay mới từ Trung Quốc tới vậy?

Ba người Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc lập tức nhìn về phía hắn, không rõ vì sao người này lại hỏi vậy.

Người bồi bàn này lập tức mỉm cười giải thích:

- Là như vậy, hôm nay là ngày hoạt động trên phố người Hoa chúng ta ở Ganand. Con cháu người Hoa đều đi tới đó du ngoạn mua sắm và được hưởng chiết khấu cùng ưu đãi rất lớn. Đây là tờ tuyên truyền của người Trung Quốc chúng tôi ở đây.

Trong lúc nói chuyện, người bồi bàn đưa cho Bạch Tiểu Thăng một tờ rơi được in rất tinh tế.

Bạch Tiểu Thăng tò mò nhận lấy, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng nhìn qua.

Trên tờ rơi đậm chất Trung Quốc in hàng chữ Hán tinh tế- "Ngày hoạt động của phố người Hoa trong quý"!

- Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nói.

Sao anh không nhớ rõ có ngày lễ truyền thống gì nhỉ?

Người bồi bàn mỉm cười giải thích:

- Chỉ ngày biểu diễn trong quý, thể hiện ra phong thái mới của phố người Hoa, cũng tương tự với tiết mua sắm của Trung Quốc thôi. Nếu như mấy vị có thời gian có thể đi qua xem thử. Có rất nhiều đội biểu diễn múa sư tử, múa rồng và rất nhiều thức ăn ngon Trung Quốc. Ngoài ra còn có nghị viên lôi kéo phiếu bầu, rất náo nhiệt.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Người bồi bàn này khách sáo cười và xoay người rời đi, giới thiệu cho những người khách khác.

Bạch Tiểu Thăng phe phẩy tờ rơi trong tay, mỉm cười hỏi ý kiến của Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh:

- Các người có hứng thú không?

- Tốt, chúng ta đi dạo một vòng đi!

- Ừ, đi xem cũng được!

Bạn cần đăng nhập để bình luận