Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2568: Phong ba lại hồi sinh (1)

Trên phương diện nào đó, hai người Bạch Tiểu Thăng và Ôn Ngôn rất giống nhau. Vào giờ phút đặc biệt, đối mặt với người và chuyện đặc biệt, bọn họ đều duy trì khả năng kiềm chế cảm xúc mà không trực tiếp bộc phát ra.

Đồng thời, một khi trong lòng hai người này đã có quyết định gì, cho dù nhìn ngoài mặt bình tĩnh nhưng thật sự có chín con bò cũng kéo không lại được.

Hai bên đều hiểu điểm tương tự của nhau, thậm chí bởi vì điểm ấy mà thưởng thức nhau, có chút phần người thông minh tiếc tài nhau.

Vào giờ phút Ôn Ngôn mở miệng đuổi khách, trong lòng hai người đều sáng như gương hiểu rõ, tất cả đều dừng lại ở đây.

Mọi người đều không thay đổi được quyết định, giữa hai người sẽ không trở lại như trước đây được nữa.

Bạch Tiểu Thăng không nói thêm gì, bởi vì với tính tình của Ôn Ngôn, anh có nói gì nữa cũng vô dụng.

Thật ra trước khi Bạch Tiểu Thăng tới, thậm chí trong lúc mở miệng cũng đã biết kết quả.

Chỉ là biết kết quả và có mở miệng hay không là hai việc khác nhau, chỉ cần có chút khả năng, Bạch Tiểu Thăng đều muốn thử.

Có lẽ là mong chờ chút khả năng đó, có thể là cầu mong không thẹn với lương tâm.

- Cậu… đi đi.

Ôn Ngôn lại nói với giọng điệu lạnh lùng.

Bạch Tiểu Thăng bước nhanh ra ngoài, bước chân không nhanh cũng không chậm.

Ôn Ngôn không hề nhìn anh.

Khi Bạch Tiểu Thăng đi tới cửa, kéo cửa và đi ra ngoài cũng không hề dừng lại, càng không nói thêm một câu.

Mãi đến khi anh đi rồi, Ôn Ngôn mới nhìn về phía cửa, trong ánh mắt tối tăm lại lạnh lùng.

Cho đến hôm nay, chuyện đến tình trạng như bây giờ, không ai có thể ngờ tới được, cũng không ai muốn, nhưng không ai chịu nghe theo lời khuyên của đối phương, không muốn làm trái với nguyên tắc hành sự của mình.

Không bao lâu, cửa phòng làm việc mở ra, Nguyễn Ngữ từ bên ngoài vội vàng bước vào, trong tay cầm cái khay.

Vừa rồi cô ta đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lúc này lại thấy được vẻ mặt Ôn Ngôn như vậy, cô ta cũng không hỏi gì thêm nữa.

Bởi vì tất cả đều không cần nói cũng biết.

Nguyễn Ngữ không nói một lời đi tới, đặt cái khay xuống và đi tới tủ rượu bên cạnh, rót rượu cho Ôn Ngôn, thả thêm cục đá rồi đưa qua.

Ôn Ngôn lặng lẽ nhận lấy.

Anh ta cầm ly rượu đi tới trước cửa sổ sát đất của văn phòng, lẳng lặng nhìn cảnh tượng sầm uất dưới chân.

Giống như trên hàng ngàn người, cần gì phải dưới một người!

Đứng một lúc lâu, Ôn Ngôn giơ cái ly trong tay về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, cửa kính in bóng của anh ta, giống như anh ta đang uống với mình vậy.

Ôn Ngôn uống cạn rượu trong ly và quả quyết nói:

- Quả nhiên, trên đỉnh cao, chỉ có thể tin tưởng dựa vào chính mình!

...

Vào ngày cuộc họp cấp cao nhất kết thúc, trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc liền nhanh chóng tiến vào một trạng thái lâm chiến.

Lấy sáu bộ phận sự nghiệp lớn làm đại biểu, toàn bộ tổng bộ giống như một bộ máy tinh vi, bắt đầu điên cuồng hoạt động.

Sau khi trở về, Tổng giám đốc sự nghiệp cầm công văn mở cuộc họp đầu tiên, truyền ra nhiệm vụ.

Mỗi bộ môn phía dưới lại tổ chức cuộc họp vòng thứ hai, phân chia trách nhiệm rõ ràng, yêu cầu cũng tỉ mỉ hơn.

Cuối cùng, thậm chí ngay cả mỗi văn phòng cũng mở cuộc họp nhỏ, chính là giao trách nhiệm đứng từng người.

Sau đó, chính là vô số cuộc điện thoại được gọi đi, vô số an bài và phương án được khẩn cấp lập ra.

Trong hành lang, ngay cả người đi vệ sinh cũng đi lại vội vàng, nhanh như gió.

"Kế hoạch điều động trên toàn thế giới" của Bạch Tuyên Ngữ cũng được tuyên bố chính thức khởi động.

Tới ban đêm, một trăm hai mươi "nhân vật mục tiêu", đã có chín mươi lăm người phục tùng sắp xếp của tổng bộ một cách vô điều kiện, bắt tay vào tiến hành bàn giao và thu xếp công việc.

Riêng chuyện này, không mất hai tuần thì chưa chắc đã làm xong.

Ngoài ra, còn có hai mươi lăm người có các vấn đề khác nhau cần phải giải quyết, mới có thể tiến vào hàng ngũ.

Mà mấy con số này đang không ngừng giảm xuống với tốc độ nhanh chóng theo mỗi giây mỗi phút.

Trong mấy Phó chủ tịch, Bạch Tiểu Thăng cũng không rảnh rỗi, chỉ chờ tin tức.

Rất nhiều chuyện điều hành an bài, bọn họ cũng phải tự mình làm, thậm chí phối hợp giúp đỡ các bộ sự nghiệp.

Lý Vận Nguyên dẫn đầu, sáu Phó chủ tịch lớn đều hết sức phối hợp, từng giờ từng phút đều theo sát tình hình ở các nơi.

Nếu nói tới người nhàn rỗi, thật ra cũng không phải không có, đó chính là Phó chủ tịch mới Basil.

Basil tiếp nhận là công việc ban đầu thuộc về Ma Căn, nhưng ông ta không điên cuồng cố gắng giống với Bạch Tiểu Thăng, tiến độ tiếp nhận tương đối chậm. Kế hoạch đã xác định là trong vòng ba tháng tiếp nhận xong tất cả, lúc này mới qua một tháng, cho nên công việc do Basil chịu trách nhiệm có hạn, càng không thử phối hợp làm việc với tần suất cao như vậy, tùy tiện can thiệp chẳng những vô ích, ngược lại còn liên lụy.

Tất cả mọi người hiểu rõ điều này.

Cho nên, rất nhiều người thà rằng đi tìm Lý Vận Nguyên và các Phó chủ tịch khác, cũng không muốn "làm phiền" ngài Basil kia.

Cứ như vậy, Basil bị vô hình trung bị loại ra ngoài, điều này cũng làm cho ông ta khá bực mình. Ban đầu còn tưởng rằng mình làm Phó chủ tịch dưới một người trên vạn người, nhưng không nghĩ tới lại là một "đãi ngộ" ăn không ngồi chờ như thế.

Basil đổ cho điều này là sự thù địch và khinh thường của ban quản lý đối với Hội đồng quản trị, người khác vội vàng làm việc, ông ta lại vội vàng đi tới tố cáo với Chủ tịch hội đồng quản trị Perros.

Đương nhiên, Perros cũng không có cách nào trước chuyện này, chỉ có thể khuyên ông ta tạm thời chịu đựng...

Một ngày lại một ngày, thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng một cái đã hai tuần qua rồi.

Trụ sở chính Tập đoàn Chấn Bắc vẫn nhiệt tình không giảm, từng giờ từng phút duy trì trạng thái lâm chiến cao độ.

Một trăm hai mươi nhân vật mục tiêu đã có 90% người hoàn thành nhiệm vụ chuyển giao công tác, lao tới địa điểm làm việc mới, đồng thời nhanh chóng tiếp nhận công việc mới.

Sau khi một ít doanh nghiệp trọng điểm trong khu vực trọng điểm của tập đoàn đón nhận các quản lý cao cấp do ban quản lý phái tới cứu viện, cũng nhanh chóng theo yêu cầu của tổng bộ để tiến hành điều chỉnh và bố trí lại nghiệp vụ, nói chung tất cả đều đang phát triển tốt.

Mấy ngày qua, Bạch Tiểu Thăng rất mệt mỏi.

Anh cùng lúc phải làm tròn trách nhiệm, làm tốt bổn phận của mình trong tập đoàn.

Mặt khác, anh còn phải trao đổi với người chịu trách nhiệm quản lý mười mấy hai mươi doanh nghiệp của mình, sắp xếp cho bọn họ cưới lên ngọn gió do hai gia tộc phát sinh tranh chấp, đồng thời cũng phải cố gắng hết sức tránh cho rơi sâu vào trong nguy cơ.

Vì thế, mỗi ngày Bạch Tiểu Thăng chỉ ngủ mấy tiếng, dưới sự giúp đỡ và dốc hết tâm huyết tính toán của Hồng Liên, anh đã gây đi rất nhiều.

Lâm Vi Vi thấy cũng vô cùng đau lòng.

Mấy ngày nay, cũng may tất cả đã đâu vào đấy, các hoạt động triển khai đều hữu hiệu.

Nhưng chính ở dưới trạng thái này lại xảy ra chuyện.

Một buổi sáng, Bạch Tiểu Thăng ở trong phòng làm việc phối hợp công việc với người của khu Châu Phi và Bộ sự nghiệp thứ sáu để giải quyết vấn đề, thư ký Thụy Thu lại vội vàng chạy tới bên cạnh anh, ghé sát tai anh nói mấy câu.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy liền biến sắc.

Người của hai bộ phận sự nghiệp lớn mặc dù tò mò cũng không dám hỏi thăm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận