Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2541: Suy nghĩ của Ôn Ngôn (1)

- Ngài Ôn Ngôn, ngài đã về rồi. Chủ tịch Bạch vẫn luôn chờ ngài!

Ôn Ngôn vừa về tới phòng làm việc của mình, Nguyễn Ngữ lại tới đón, đồng thời âm thầm nháy mắt về phía khu sô pha bên kia.

Thật ra, Ôn Ngôn biết Bạch Tiểu Thăng ở đây, bởi vì Nguyễn Ngữ đã sớm thông báo với anh ta rồi.

- Tôi biết rồi.

Ôn Ngôn nhìn Nguyễn Ngữ cười, bước nhanh về phía chỗ của Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Chén hồng trà trên bàn vẫn để nguyên chưa hề được động vào.

- Nghĩ gì thế?

Ôn Ngôn ngồi xuống đối diện Bạch Tiểu Thăng, cười hỏi.

Bạch Tiểu Thăng lấy lại tinh thần, cười bình thản nói với Ôn Ngôn:

- A, anh trở về.

Vừa nhìn thoáng qua, Bạch Tiểu Thăng hình như không có vấn đề gì, ngoại trừ một phút thất thần vừa rồi.

- Đúng vậy, tôi vừa về. Tôi mới đi gặp cô Blanche của Hội đồng quản trị kia, tùy tiện trò chuyện vài câu.

Ôn Ngôn dường như không phát hiện ra vậy, cười trực tiếp đưa cầm chén trà trên bàn qua uống một hơi cạn sạch.

Hành động này không phải bạn bè, anh em thì không làm được.

Bạch Tiểu Thăng lẳng lặng nhìn Ôn Ngôn, nhã nhặn nói:

- Tôi nghe nói đó chỉ là một giám đốc điều hành, cũng đáng để người đứng đầu Bộ giám sát như anh phải tự mình đi gặp sao?

Ở tổng bộ, thân phận và địa vị của Ôn Ngôn sánh vai với Phó chủ tịch, thậm chí còn cao hơn một chút.

Theo lẽ thường, cho dù là giám đốc điều hành của Chủ tịch hội đồng quản trị chủ động tới gặp anh ta cũng không quá đáng.

Cho nên, hành động này của Ôn Ngôn chẳng những không thích hợp, hơn nữa thái độ còn có chút vấn đề.

Anh ta… quá mức tích cực chủ động.

Ôn Ngôn nhún vai một cái nói, bình tĩnh nói:

- Mặc dù cấp bậc của đối phương không cao nhưng đại biểu cho hội đồng quản trị, tôi đi gặp một lần cũng không có gì.

- Vẫn không được.

Bạch Tiểu Thăng lắc đầu nói:

- Từ trước đến nay quan hệ giữa tổng bộ bên này và hội đồng quản trị không được tốt lắm, anh làm như vậy, để người trong tổng bộ nhìn thấy sẽ nghĩ thế nào, anh sẽ không sợ bị người ta trách móc, làm cho lãnh đạo cấp cao trung cấp của chúng ta bất mãn sao?

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tiểu Thăng, bỗng nhiên cười, giống như Bạch Tiểu Thăng nói chuyện rất buồn cười vậy.

- Cái gì gọi là quan hệ giữa hội đồng quản trị và lãnh đạo cấp cao tổng bộ chúng ta không tốt, lời này không thỏa đáng. Hội đồng quản trị chính là các cổ đông của tập đoàn chúng ta, cậu nói vậy là có dấu hiệu sai lầm trên nguyên tắc đấy.

Ôn Ngôn mỉm cười nói:

- Còn nữa, câu nghe được những lời này từ đâu vậy? Cậu đừng coi là thật, không ai sẽ trực tiếp thừa nhận cả. Còn nữa, tôi quang minh chính đại đi gặp đại biểu do hội đồng quản trị phái tới, vậy thì sao, có gì không ổn hết mức làm cho người ta nói tôi chứ.

Bạch Tiểu Thăng nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn, chậm rãi nói:

- Tôi xem anh là bạn, cho nên mới nói những lời này!

Bạch Tiểu Thăng có ý nói, tôi không phải đang đùa giỡn với anh!

- OK, tôi biết cậu có lòng tốt.

Ôn Ngôn thu lại vẻ tùy tiện, nghiêm túc nói:

- Tiểu Thăng, đầu tiên cậu phải hiểu rõ, con người tới bất kể bản thân làm tới chức vụ gì, bây giờ cô ta cũng là đại biểu do hội đồng quản trị phái tới, điều này cũng đủ để cho tôi đi gặp một lần, tuyệt đối không phải là hành động tự hạ thấp thân phận của mình, chủ động dán lên. Còn nữa, chính là... là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ bảo tôi chịu trách nhiệm tiếp đón, giờ người ta đến, tôi cũng không thể không nghe không hỏi.

Anh ta nói mấy câu như vậy làm cho Bạch Tiểu Thăng ngẩn người.

Anh cũng không ngờ Bạch Tuyên Ngữ lại thu xếp nhiệm vụ này cho Ôn Ngôn.

Vừa nói vậy, Ôn Ngôn "Chủ động” như vậy, thật sự là chuyện có thể hiểu được.

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình đã hiểu nhầm Ôn Ngôn nên có hơi áy náy, cũng khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm, chút lo lắng trong lòng cũng giảm xuống.

- Thì ra là thế.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng rõ ràng dịu xuống, nói với Ôn Ngôn:

- Vừa rồi không phải là tôi nhằm vào anh, anh đừng để trong lòng nhé.

- Tôi là hạng người như vậy sao?

Ôn Ngôn cười.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười, hỏi:

- Vậy lần này hội đồng quản trị phái người qua, có phải để mắt tới vị trí Ma Căn vừa để trống hay không.

Trước đây đều suy đoán của một mình Bạch Tiểu Thăng, cho dù anh chắc chắn cũng cần tìm người chứng thực.

- Không sai.

Ôn Ngôn không do dự, giống như đang nói thật cho Bạch Tiểu Thăng biết.

Đủ thấy anh ta rất thẳng thắn với Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu, nói:

- Tôi còn nghe nói, mấy năm qua, hội đồng quản trị bên kia chưa từng yên tĩnh, hai ba năm trước còn ầm ĩ với bên phía chúng ta, vẫn là lão chủ tịch phái ngài Tư Đồ Dần cầm trong tay một lá thư chính tay viết mới giải quyết được rắc rối.

- Có chuyện này.

Ôn Ngôn gật đầu.

- Xem ra, bọn họ ngóc đầu trở lại, chắc hẳn đã chuẩn bị trước khi đến. Tôi đoán mọi người đều đã nghĩ đến điểm này. Anh cảm thấy, lần này mọi người sẽ có thái độ gì?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Về vấn đề này, Ôn Ngôn không cần suy nghĩ đã trực tiếp cho ra đáp án trong lòng mình:

- Bất kể là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị hay là các Phó chủ tịch, sợ rằng vẫn sẽ không đồng ý.

Bạch Tiểu Thăng không bất ngờ trước đáp án này.

Xem ra trong lòng Ôn Ngôn cũng biết rõ tất cả, vậy thì anh đã yên lòng rồi.

Chỉ cần lập trường của mọi người đều nhất trí là được.

Bạch Tiểu Thăng ném những suy nghĩ linh tinh của mình trước đó ra sau đầu.

Những năm gần đây, tầng quản lý của tổng bộ một lòng đoàn kết, hội đồng quản trị bên kia không có cách nào làm gì được bọn họ, lúc này cũng có thể chặn đối phương ở ngoài cửa.

- Câu hỏi tiếp theo của cậu có phải là muốn hỏi thái độ của tôi trong chuyện này hay không?

Ôn Ngôn mỉm cười nói.

Bạch Tiểu Thăng cười. Xem ra Ôn Ngôn cũng đại thể đoán ra được tâm tư suy nghĩ của anh rồi.

Ôn Ngôn giơ tay cầm ấm trà bên cạnh và rót cho mình một chén trà, lại một hơi cạn sạch, mới nói với giọng đều đều:

- Tôi tán thành hội đồng quản trị lấy đi vị trí của Ma Căn.

Bạch Tiểu Thăng tuyệt đối không ngờ tới những lời này của Ôn Ngôn, anh thậm chí ngẩn người một lúc, sau đó giật mình nhìn Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn cái gì cũng hiểu, nhưng cái sao cuối cùng vẫn lựa chọn như vậy!

Mở cửa để cho hội đồng quản trị tranh giành quyền lợi của tầng quản lý à?!

Bạch Tiểu Thăng không hiểu.

Chuyện mà chú hai Bạch Chấn Bắc không đồng ý, thậm chí Bạch Tuyên Ngữ cũng không đồng ý, Ôn Ngôn lại muốn làm như thế?!

Gương mặt Bạch Tiểu Thăng trầm xuống, nhìn chằm chằm vào Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn lại rót cho mình chén trà, nhìn Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm nói:

- Vị trí Phó chủ tịch trống một ghế, sớm muộn cũng phải có người bổ xung vào. Cậu cảm thấy Sách n Tư, lão Brown, phu nhân Margaret, còn có Tưởng Quát, ai thích hợp hơn?

Vấn đề này đừng nói là Bạch Tiểu Thăng, cho dù là bản thân Ôn Ngôn hay Bạch Tuyên Ngữ cũng không tiện nói.

- Cho dù tạm thời không có người lựa chọn thích hợp, lại không cần tặng cho hội đồng quản trị bên kia, chẳng lẽ anh không biết một khi bị bọn họ phá vỡ cánh cửa quyền lực sẽ là kết quả gì à.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói.

Ôn Ngôn dựng thẳng một ngón tay lên, điểm vào trong không khí:

- Trong lời nói của cậu có sai lầm trên phương diện nguyên tắc, cậu coi hội đồng quản trị thành họa, điều này không thích hợp. Người ta là cổ đông liên kết, cậu hiểu chưa? Bọn họ có quyền bước vào. Hơn nữa bọn họ không phải là muốn phá hủy tập đoàn mà là muốn tập đoàn tốt hơn. Tổng bộ bên này trước sau coi người ta là thành cường đạo dể canh phòng nghiêm ngặt liều chết trấn thủ, cậu cảm thấy như vậy có thích hợp không?

Bạch Tiểu Thăng im lặng.

- Còn nữa, tổng bộ chúng ta bên này hình thành quyền lực, dần dần có xu hướng một người lớn nhất, cũng chính là Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ càng trở thành tồn tại không ai dám chống lại. Điều này thật sự không tốt, có người của hội đồng quản trị bên kia ở đó, cũng là cách để ngăn chặn quyền lực.

Ôn Ngôn hình như nhìn ra tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng, nói tiếp:

- Tôi biết cậu lo lắng hội đồng quản trị sẽ mượn điều này để cạy ra cánh cửa quyền lực bên này. Nhưng cậu đã từng nghĩ tới chưa? Bọn họ tổng cộng chỉ có một ghế Phó chủ tịch, bỏ phiếu cũng chỉ có một, làm sao có thể trong thời gian ngắn mở ra cục diện được. Lo lắng của cậu có chút vô cớ.

- Loại quyền lực này có đôi khi lại giống như hồng hoang, cứ bịt chặt không bằng thả lỏng. Cậu càng không cho người hội đồng quản trị bước vào, bọn họ càng nghĩ mọi cách, dùng hết thủ đoạn. Bây giờ vẫn tính là bình thường, một khi bọn họ trở nên điên cuồng, thậm chí bất chấp tổn hại lợi ích của tập đoàn, vậy có đáng giá không?

Ôn Ngôn trầm giọng nói:

- Tôi biết lão chủ tịch, còn có Bạch Tuyên Ngữ đều kiên quyết phản đối, nhưng trước khác nay khác, chúng ta cần phải nhìn vấn đề một cách linh hoạt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận