Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 887: Lâm Ngọc



- Cái gì, các người cũng làm báo cáo gửi cho bộ sự vụ!

Trợ lý Lưu Yến của Lâm Ngọc nghẹn ngào nói:

- Cái này làm sao có thể?

- Mấy người sao có thể làm như thế này được?

Cao Bằng biến sắc, bên trong ánh mắt ngăn không được sự kinh sợ.

Báo cáo của bọn hắn xảy ra vấn đề, lập tức sửa chữa, tất nhiên cũng là sai lầm. Nhưng mà cũng là phương án có thể nhất bảo trụ hình tượng của Lâm Ngọc lần này. Còn nữa, trên báo cáo còn ghi thêm tên của bọn người Bạch Tiểu Thăng. Cũng tương đương với việc thông báo cho bộ sự vụ những thành tích của đám người Bạch Tiểu Thăng.

Mọi người cùng chia sẻ một phần, đối với Lâm Ngọc thì vẫn là lần đầu tiên.

Trong suy nghĩ của Cao Bằng, Lưu Yến, bọn họ làm như thế là đã đầy đủ trách nhiệm.

Lại không nghĩ rằng, bọn người Bạch Tiểu Thăng lại tham công như thế, không tiếc cũng làm một phần báo cáo đến tranh công. Ngồi yên xem sai lầm của của sự vụ quan Lâm Ngọc.

Lòng dạ đáng chém ngàn lần.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc mà liếc nhìn Lâm Vi Vi, lại nhìn Lôi Nghênh một chút.

Lâm Vi Vi nói, bọn họ muốn tranh thủ thời gian để thắng Lâm Ngọc, thì ra còn bao gồm cả việc đệ trình phần báo cáo này.

Xác nhận sự thực, bọn Lâm Ngọc liền hỏi trách, báo cáo mới được gửi lại cách đây nửa giờ.

Nếu như chỉ cho phép làm ra kết quả trong thời gian hai mươi phút, căn bản không tính là thắng.

Mấy người được lắm!

Bạch Tiểu Thăng vừa bực mình vừa buồn cười lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Vi Vi.

Đồng thời, hắn cũng đau đầu vô cùng.

Lâm Ngọc là muốn dựng nên hình tượng trước mắt Tô Lăng Ngữ, cho nên về phía bên mình lại phá càng hung ác, mặc kệ là vô tình hay cố ý, tất cả đều là sự thật.

Lâm Vi Vi thì ngược lại một điểm cũng không thấy cách làm của mình là không ổn.

Đối diện Bạch Tiểu Thăng, sắc mặt Lâm Ngọc âm trầm, không nói một lời, chỉ là hai nắm tay siết chặt.

- Ai, tôi nói này chị kia, chị nói như thế quả là không thích hợp. Rõ ràng là người ta ra tay trước để điều tra, mấy người nhúng tay từ bên trong thì không nói làm gì. Còn gửi trước báo cáo tới bộ sự vụ cái gì đó của mấy người. Cái này rõ ràng mới đúng là cướp công tác của người khác.

Giang Nguyệt chợt lên tiếng, lớn tiếng nói với Lưu Yến.

Giọng nói vô cùng bất mãn.

Dù sao thì cô cũng không phải là người bên trong bộ sự vụ, không có một chút kiêng kỵ nào, muốn nói cái gì thì liền nói thế đấy.

- Cô nói cái gì?

Lưu Yến vừa nói vừa trừng mắt lại.

- Thế nào, các người báo cáo sai, hơn nữa còn là ở trong đó ghi tên của người ta, giống như là đang cấp cho người ta một ân huệ tốt không bằng. Còn không để cho người ta gửi báo cáo lại? Các người rõ ràng là quá phận rồi mà.

Giang Nguyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:

- Còn vị sự vụ quan gương mẫu gì đó, tôi ngược lại mới xem là các người rất có bộ dáng không thèm nói đạo lý đó.

- Giang tiểu thư, nói năng xin giữ lại một chút đức!

Cao Bằng thực sự là nghe không nổi được nữa, nhíu hai hàng lông mày lại, nói một câu.

- Nói thế này còn ngại khó nghe? Vừa rồi mấy người nói bọn họ, đặc biệt là nói Bạch Tiểu Thăng, tôi thấy cũng rất khó nghe nhưng mà tôi một câu cũng đều không nói. Bây giờ tôi nói lên sự thật, anh là một thằng đàn ông ngược lại lại nhảy ra, nói tôi ăn nói giữ lại một chút đức?

Giang Nguyệt hừ lạnh một tiếng rồi lại cười lạnh nói:

- Tôi đây không dừng lại đấy, tôi cứ nói.

Cao Bằng trực tiếp bị chẹn họng không nói được nữa.

Lâm Vi Vi ngạc nhiên nhìn Giang Nguyệt.

Cái tính khí ngay thẳng này...

Lâm Vi Vi cũng có một mặt thẳng thắn nên lập tức nhìn Giang Nguyệt với ánh mắt vô cùng thưởng thức.

Giang Nguyệt làm ồn ào như thế, rất nhiều người đều nhìn về phía bọn người Lâm Ngọc mà chỉ trỏ.

- Cô gái này thật đúng là rất có lý!

- Bản thân mình có thể làm, tại sao người khác lại không thể? Có hai tiêu chuẩn mà!

- Đó là tự nhiên, anh cũng không nhìn lấy thân phận của người ta một chút, gương mẫu đấy!

- Gương mẫu như loại này?

Tiếng nghị luận nho nhỏ, tràn đầy vẻ trào phúng liên tiếp vang lên.

Hai vợ chồng Tôn Tử Thành, Giang Dục Tú lại có ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Lâm Ngọc là nhân tài kiệt xuất trong hàng ngũ sự vụ quan, lại bị cháu gái thân yêu của bọn họ nhục nhã ở trước mặt mọi người một hồi.

- Xong rồi! Xong rồi! Mình xem mình cũng không nên dính lấy con bé, đừng để con bé liên lụy đến thì mình đã tụng kinh niệm phật rồi.

Tôn Tử Thành trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Bị nhục nhã trước mặt mọi người như thế, sợ rằng đây cũng là lần thứ nhất của Lâm Ngọc. Đặc biệt vẫn là bị nhục nhã ngay trước mặt Tô Lăng Ngữ, hắn thậm chí còn không dám nhìn tới biểu tình trên mặt Tô Lăng Ngữ.

Giờ phút này, mặt Lâm Ngọc âm trầm hẳn lên, trong bóng tối như nổi trận lôi đình.

- Cô đủ rồi đó!

Lưu Yến nổi giận quát lên một tiếng, lại phải đứng ra tranh luận.

Lâm Ngọc giương một tay lên, ngăn cản Lưu Yến lại.

Sau đó, Lâm Ngọc hít sâu một hơi, nở ra một nụ cười đối với Bạch Tiểu Thăng :

- Tốt! Rất tốt! Sự vụ quan Bạch quả nhiên là làm việc rất có hiệu suất.

- Lần này, là Lâm mỗ sai lầm rồi.

- Tôi sẽ đệ trình một phần báo cáo gửi tới cho bộ sự vụ, tường trình lại sự việc. Sai lầm thì nên bị trừng phạt, dùng cái này để đốc thúc bản thân mình, cảnh cáo người khác cũng là đều nên làm!

- Bây giờ xin lỗi tôi không thể tiếp chuyện được. Tạm biệt!

Nói xong, Lâm Ngọc chỉ hướng Tô Lăng Ngữ nhìn một chút, buồn bã cười một tiếng. Một chữ cũng không có nói thêm, quay người rời đi.

Cao Bằng, Lưu Yến tức giận mà nhìn bọn người Bạch Tiểu Thăng, nhìn Giang Nguyệt một cái cũng vội vàng theo Lâm Ngọc mà rời đi.

Bạch Tiểu Thăng muốn nói lại thôi.

Bây giờ, hắn có nói cái gì cũng giống như là làm ra vẻ, giống như là chế giễu.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ một cái.

Tôi làm cái gì, tôi cái gì cũng không có làm mà!

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng rồi thở dài một tiếng:

- Sao lại đem một vị sự vụ quan gương mẫu đắc tội rồi!

Vừa rồi, hắn cùng với Lâm Kha nói chuyện phiếm đã biết được. Đối với cái tên Lâm Ngọc này, trên lưng còn có một người. Đúng vậy là thầy giáo của Lâm Ngọc. Lãnh đạo sự vụ quan lâu năm nhất còn có danh xưng là “Người thầy giáo của lãnh đạo sự vụ quan» :Trầm Bồi Sinh!

Không biết có vì chuyện này mà đắc tội với lão tiên sinh không nữa?

- Lúc đầu cứ tưởng có một nhân duyên tốt vậy mà bây giờ lại trở thành cái cục diện như thế này.

Bạch Tiểu Thăng than thở một tiếng:

- Bất quá Trầm lão đức cao vọng trọng, tin tưởng sẽ không vì cái việc nhỏ cỡ này mà mang thù đối với một người lớp trẻ như mình đi.

- Được rồi, không suy nghĩ nữa, trở về nói một câu với lão già Hạ Hầu Khải rồi lại tìm cơ hội giải thích với Lâm Ngọc một phen.

- Cũng không phải là thâm cừu đại hận gì cả mà.

Bạch Tiểu Thăng nói ở trong lòng.

Hiển nhiên là hắn đã đánh giá thấp một người kiệt xuất tuấn kiệt yêu đơn phương nhiều năm, khi mà ở trước mặt người mình thầm yêu bị người khác đánh bại như chó, là sự nhục nhã đến mức nào.

Lâm Ngọc ra cửa, trực tiếp nện một đấm uất hận vào tường, sau đó không nói tiếng nào mà rời khỏi.

Trên mặt tường còn để lại vết máu mờ nhạt.

Cao Bằng, Lưu Yên một đường đi theo sau đến cả thở mạnh cũng không dám.

Trong đại sảnh.

Giang Nguyệt hô to một tiếng:

- Sự vụ quan Bạch Tiểu Thăng thật oai phong, mọi người vỗ tay cho anh ấy nào!

Nói xong, Giang Nguyệt ra sức mà vỗ hai bàn tay mình.

Những người trong sảnh này, vốn là có hơn nửa số người là người thuộc công ty quản lý kinh tế Vân Phong. Cô đã dẫn đầu như thế, mọi người tự nhiên ra sức vỗ tay theo. Bọn họ vỗ tay, tự nhiên tới lượt các khách mời cũng vỗ tay theo.

Dưới tiếng nhiệt liệt vỗ tay, Bạch Tiểu Thăng không nói gì chỉ nhìn Giang Nguyệt một chút, biểu thị sự cảm ơn đối với sự thăm hỏi của mọi người.

- Vừa rồi là nội bộ của chúng tôi xuất hiện vài vấn đề, nhưng đã xử lý xong xuôi rồi!

- Bất luận dính dáng đến nhân viên nào ở bên trong, đều không ảnh hưởng tới sự kinh doanh bình thường của công ty quản lý kinh tế Vân Phong. Điểm này xin mọi người cứ yên tâm.

Bạch Tiểu Thăng lại nói.

Tiếng vỗ tay lại càng thêm nhiệt liệt.

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu với đám người trong sảnh, mang theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, gọi thêm Tô Lăng Ngữ, Giang Nguyệt cùng nhau rời đi.

Đến cả Trương Khải, cũng đồng dạng mất hồn mất vía ngã ngồi ở trên ghế sa lon, cả người như con rối gục xuống.

- Các vị, tôi là phó tổng quản lý của Vân Phong. Tôi tên là Tôn Tử Thành, bây giờ mọi việc sẽ do tôi phụ trách.

Tôn Tử Thành rất đúng lúc đứng dậy mà lên tiếng nói.

Đám người nhao nhao vây lại, thật sự lấy hắn làm người chủ sự mà hỏi thăm ân cần các loại.

Tôn Tử Thành vô cùng hưng phấn, một mặt kêu gọi đám người, một mặt thì để cho người ta đưa Trương Khải về nhà.

Mắt nhìn thấy Trương Khải biến thành bộ dạng kia, hắn cũng vô cùng khoái ý.

Nhìn ông chồng của mình có oai phong như thế, Giang Dục Tú ở bên cũng nở hoa trong bụng.

Mà ở bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa, đêm nay cũng nhấc lên một trận phong ba!

Danh xưng sự vụ quan gương mẫu Lâm Ngọc, thần thoại không mắc sai lầm đã kết thúc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận