Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1574: Cho anh biết kết quả khi đắc tội bà đây! (2)

Sau cặp kính mắt, Đổng Thiên Lộ khẽ nheo mắt nhìn theo ba người rời đi.

- Ồ, người đàn ông này đã lần lượt từ chối chúng ta hai lần rồi! Ha ha!

Đổng Thiên Lộ khẽ cười lạnh và nói nhỏ.

Tử Nguyệt cũng kinh ngạc nhìn theo đám người Bạch Tiểu Thăng, nghe được Đổng Thiên Lộ nói vậy, cô ta lập tức khiếp sợ.

Đổng Thiên Lộ thật sự tức giận rồi.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi ra khỏi nhà hàng Thâm Hạng, dọc theo ngõ nhỏ tới đường lớn bên ngoài.

Lâm Vi Vi vẫn không ngừng chế nhạo:

- Người phụ nữ kia xinh đẹp lại có tiền, anh Tiểu Thăng thật sự có thể nhịn được sao?

- Hồng nhan hoạ thuỷ.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên nói.

- Những người phụ nữ như vậy đều rất cao ngạo, anh làm cô ta mất mặt ở trước mặt mọi người như vậy, không sợ cô ta sẽ hận anh sao.

Lâm Vi Vi lại nói.

Cho dù cô không giỏi quan sát sắc mặt người khác, nhưng dù sao phụ nữ vẫn hiểu phụ nữ nhất.

- Cái này thì anh tin.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Cho dù có kính mát che, khiến anh không nhìn thấy rõ cả gương mặt của đối phương, nhưng từ khóe mắt, lông mày, từ ngôn ngữ tay chân của Đổng Thiên Lộ, anh cũng có thể nhìn ra được, người phụ nữ kia rất tức giận.

- Nhưng, vậy thì thế nào? Thiên Hỗ lớn như vậy, có thể gặp lại hay không cũng khó nói lắm.

Bạch Tiểu Thăng không để ý nói.

Lâm Vi Vi suy nghĩ một lát và cũng nhún vai.

Thật ra cũng đúng. Bọn họ tới giải quyết rắc rối cho Thăng Tỉnh Quốc Tế xong sẽ rời khỏi Thiên Hỗ, quả thật không có khả năng gặp mặt.

Đám người Bạch Tiểu Thăng còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ, Đổng Thiên Lộ và Tử Nguyệt lại từ trong nhà hàng Thâm Hạng đi ra, vừa lúc có thể thấy được bóng lưng của ba người.

Đổng Thiên Lộ bỗng nhiên nảy ra ý xấu, trầm giọng nói:

- Theo sau!

- Sao?

Tử Nguyệt sững người, kinh ngạc nhìn Đổng Thiên Lộ giống như không nghe rõ.

- Theo sau.

Đổng Thiên Lộ nói và trực tiếp đi nhanh đuổi theo.

- Nhưng cô chủ...

Tử Nguyệt không có cách nào, lại biết mình chắc không khuyên được Đổng Thiên Lộ. Cô ấy là người chỉ cần đã quyết định việc gì thì sẽ kiên định thực hiện tới cùng. Quyết đoán này lại thêm năng lực phán đoán hơn người của cô ấy trong giới kinh doanh, còn có vận may cực lớn làm cho cô ấy chưa từng gặp bất lợi. Có đôi khi, Đổng Thiên Lộ thậm chí bị người khác gọi là kẻ điên.

Nhưng từ xưa tới nay, có nhân vật lớn nào trong giới kinh doanh mà không phải như vậy đâu, thực lực cộng thêm tự tin, lại có năng lực thực hiện cùng vận may vô địch, quả thật đáng sợ.

Tử Nguyệt chỉ có thể đuổi theo Đổng Thiên Lộ.

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi phía trước, không biết có hai cái đuôi theo sau.

Ra khỏi ngõ nhỏ, con đường bên này vẫn tương đối hẻo lánh, không tiện gọi xe, ba người Bạch Tiểu Thăng quyết định đi thêm một đoạn, tới con đường lớn bên kia mới gọi xe, bọn họ đã từng đi qua Thăng Tỉnh Quốc Tế nên biết nó ở đâu.

Ba người đi dọc theo con phố một lúc, chợt Lôi Nghênh dừng lại và xoay người, ánh mắt nhạy bén nhìn lướt qua.

- Sao vậy?

Bạch Tiểu Thăng thấy thế liền hỏi.

Lâm Vi Vi cũng tò mò nhìn anh ta.

Lôi Nghênh nhìn từng người đi đường và nhíu mày nói:

- Cứ có cảm giác có người đang đi theo chúng ta.

- Em thấy chắc anh bị ảo giác rồi. Ai theo chúng ta chứ? Chẳng lẽ là hai người phụ nữ kia còn muốn theo dõi anh Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi mỉm cười và trêu chọc nói.

- Nhóc con nhà em chỉ giỏi nói lung tung!

Bạch Tiểu Thăng cười mắng.

Không thấy có gì khác thường, Lôi Nghênh quay người lại và lẩm bẩm nói:

- Lẽ nào là do mình quá đa nghi à?

Ba người tiếp tục đi.

Cách đó không xa, Đổng Thiên Lộ trốn vào siêu thị nhỏ và nhìn qua cửa sổ thủy tinh, kinh ngạc rồi:

- Bọn họ phát hiện ra à?

Nếu không phải Tử Nguyệt đột nhiên muốn mua nước thì các cô đã bị lộ rồi.

- Người to con kia đúng là không đơn giản đâu!

Tử Nguyệt cũng ý thức được điểm này.

- Nếu như ra tay, anh ta còn lợi hại hơn cô sao?

Đổng Thiên Lộ không nhịn được nói.

Cô ta nghe ra được Tử Nguyệt nói không đơn giản cũng bao gồm cả bản lĩnh của đối phương.

Phải biết rằng Tử Nguyệt là sinh viên hàng đầu trong trường võ, liên tục đoạt giải quán quân võ thuật toàn năng ba lần trong cả nước. Mọi người thường nói võ thuật truyền thống chỉ đẹp mắt chứ không đánh nhau được, nhưng Tử Nguyệt lại là cao thủ thực chiến của võ thuật truyền thống. Tử Nguyệt đã nói qua, võ thuật truyền thống chẳng phải không thể thực chiến, mà là giấu đi sự sắc bén, kết hợp lực chiến đấu vào trong động tác võ thuật khiến cho thân thể khỏe mạnh cường tráng, cần trải qua thực chiến đánh bóng mới có khả năng trở nên sắc bén.

Võ thuật là cách thức để nâng lực chiến đấu của bản thân một người lên tới mức độ cao nhất, nhưng không phải tập võ thì chắc chắn có thể đánh thắng người không tập võ, mỗi cá thể là tồn tại khác biệt, một người vốn có lực chiến đấu, trải qua võ thuật đánh bóng thì lực chiến đấu có thể thay đổi, nhưng có người cơ thể vốn đã mạnh mẽ, có thể không tập võ nhưng lực chiến đấu rất cao, cho nên lúc này những người đã tập võ thật sự không chắc đánh thắng được người không tập võ kia.

- Người kia vốn đã cao hơn tôi khỏe hơn tôi. Tôi nhìn thấy lúc anh ta đi, bước chân nhẹ nhàng, linh hoạt, hơn nữa ở khoảng cách xa như vậy cũng có giác quan thứ sáu nhạy bén. Sợ rằng, tôi đánh không lại hắn đâu.

Tử Nguyệt nói thật.

Đổng Thiên Lộ không nhịn được gật đầu và bất chợt hừ lạnh, nói:

- Dù vậy tôi cũng muốn trút giận!

...

Ba người Bạch Tiểu Thăng đi qua khu rừng, khi đi qua trước một khách sạn thì bỗng nhiên bị tiếng tranh cãi thu hút.

Chỉ thấy ở bãi đậu xe trước khách sạn có năm người vạm vỡ đeo đầy vàng bạc đang vây quanh và mắng một người đàn ông có vẻ khúm núm, thỉnh thoảng còn đẩy đối phương vài cái.

- Xem mày làm gì cái xe của tao đi, vết xước này dài ba tấc, đây là chiếc BMWs mà mày cũng dám làm xước à!

- ĐM, mày có biết anh tao là ai không hả? Tao nói cho mày biết, trong khách sạn vẫn còn có đám anh em của bọn tao đấy!

- Bây giờ, lập tức lấy hai mươi ngàn ra đưa cho anh tao, nếu không mày có tin tao đập cho mày một trận không hả!

- Chỉ với cái xe nát này của mày, tao gọi hai người ra, đập nát cho mày xem. Ai bảo nó dám làm xước BMWs!

Đoàn người kia giống như hung thần ác sát khiến người đàn ông kia sợ đến mức sắp khóc rồi, không ngừng cầu xin.

Trên đường cũng có người đi đường thấy tò mò, dừng lại muốn xem náo nhiệt, đám người đàn ông vạm vỡ kia lập tức trừng mắt nhìn qua:

- Mẹ nó, mày nhìn gì hả? Cút!

Những người đi đường thấy vậy thì hoảng sợ nên không dám dừng lại nữa, vội vàng rời đi.

Khi ba người Bạch Tiểu Thăng tới gần, nghe bọn chúng uy hiếp thì tức giận.

- Có nên quản hay không?

Lôi Nghênh khẽ nói.

Chỉ với năm kẻ như vậy, thật ra anh cũng không để ý lắm.

Trong khi bọn họ nói chuyện, trong khách sạn lại có thêm bốn năm người chạy đến, hơn nữa nhìn tình hình này thì bên trong hẳn vẫn còn có người, tất cả đều bạn của đám người kia.

- Đây không phải là xã hội dựa vào nắm đấm, cứ báo cảnh sát đã.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Lâm Vi Vi nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Lôi Nghênh không nói thêm gì nữa.

Nhưng vào lúc này, anh ta bỗng nhiên xoay người và nhìn về phía sau. Lần này, anh ta không uổng công, đã nhìn thấy hai người Đổng Thiên Lộ, Tử Nguyệt.

Hai cô gái này nhìn thấy bọn họ, lại ghé đầu thì thầm gì đó.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi quay đầu thấy hai người này cũng giật mình.

- Đúng là bọn họ theo chúng ta thật à!

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm nói.

- Xã hội bây giờ hay thật, ngay cả phụ nữ cũng thích bám đuôi!

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được nói, cô liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi bổ sung thêm một câu:

- Người đàn ông ra ngoài cũng phải chú ý an toàn đấy...

Đúng lúc này, Đổng Thiên Lộ giơ tay lên cao vẫy Bạch Tiểu Thăng và hô to:

- Cưng ơi, chờ tôi với!

Lúc này thì Bạch Tiểu Thăng trực tiếp sững người rồi.

Lâm Vi Vi càng kinh ngạc hơn, tức giận nói:

- Người phụ nữ kia gọi vậy là sao? Ai là cưng của cô ta hả?

Lôi Nghênh cũng có chút kinh ngạc.

Những người đàn ông vạm vỡ đang hùng hùng hổ hổ quát tháo cũng bị thu hút, nhìn Đổng Thiên Lộ và Bạch Tiểu Thăng, thật ra bọn họ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy người phụ nữ kia thật xinh đẹp.

Ở trước mắt bao nhiêu người, Đổng Thiên Lộ trực tiếp cúi người nhặt hòn đá lên. Trong lúc mọi người có mặt ở đó đang tò mò nhìn chăm chú vào Đổng Thiên Lộ, không biết cô ta định làm gì, cô ta lại chỉ vào Bạch Tiểu Thăng và nghiêm túc nói với người dẫn đầu đám đàn ông vạm vỡ kia:

- Người đàn ông của tôi cho rằng các người quá kiêu căng, chỉ với chiếc xe nát như thế đã đắc ý à? Không phải chỉ xước chút sơn thôi sao? Anh nhìn này.

Trong khi nói chuyện, Đổng Thiên Lộ đập mạnh hòn đá qua.

Vút một tiếng, kính trước của chiếc BMW nứt ra.

Đám người đàn ông vạm vỡ kia trợn mắt, hoàn toàn không hiểu nổi đang có chuyện gì xảy ra.

- Mọi người còn chưa hiểu ý của cô chủ tôi sao?

Tử Nguyệt nói xong, chẳng biết trong tay đã có thêm cục gạch từ lúc nào, lại ném về phía kính trước.

Lúc này, kính trước hoàn toàn hỏng rồi.

- Má nó chứ...

Người dẫn đầu đám người kia cũng xanh cả mặt.

Tử Nguyệt kéo Đổng Thiên Lộ nhanh chân chạy như điên về phía Bạch Tiểu Thăng.

- Hỏng rồi, hai người phụ nữ này...

Bạch Tiểu Thăng không phải là kẻ ngốc, lập tức hiểu ra ý của bọn họ.

Sau đó, Đổng Thiên Lộ lại xông tới ôm lấy cánh tay Bạch Tiểu Thăng, bộ ngực lớn ép vào trên tay anh, môi ghé sát lại gần, theo người bên ngoài nhìn có thể là đang hôn Bạch Tiểu Thăng, nhưng thật ra lại nói một câu.

Vô cùng thô lỗ, hoàn toàn không có dáng vẻ gì của một cô gái thụy mị.

- Đồ khốn kiếp, tôi cho anh biết kết quả khi đắc tội bà đây!

Bạn cần đăng nhập để bình luận