Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 732: Cô ấy là Lâm Kha?



Lúc Bạch Tiểu Thăng đi theo Chu Bình cũng đã lưu ý sảnh chữ "Hoàng" này. Diện tích trong này rất lớn trang trí lại đơn giản. Người ở đây khá đông, nhìn thoáng qua ít nhất cũng phải hai trăm người.

- Xem ra bữa tiệc sinh nhật hôm nay mời không ít người!

Bạch Tiểu Thăng cảm khái trong lòng. Chu Bình mang Bạch Tiểu Thăng tới một nơi tụ tập đông người, ước chừng hơn mười người đang trò chuyện rôm rả. Có vẻ như lấy một nam, một nữ làm trung tâm.

Chu Bình vội vàng đi tới bên cạnh một nam một nữ kia, thấy bọn họ đang cùng người khác nói chuyện phiếm. Mấy lần định mở miệng, rốt cuộc cũng hướng tới người đàn ông kia gọi một tiếng:

- Trương thiếu?

Giọng nói của Chu Bình so với tiếng muỗi kêu cũng không khác nhau là bao. Người ta rõ ràng là không nghe thấy được. Chờ đợi hai giây, Chu Bình lại hướng cô gái gọi một tiếng. Bất quá âm thanh của hắn quả thật là quá "thẹn thùng", người con gái kia cũng không nghe thấy.

- Anh Chu, để đó cho tôi đi.

Bạch Tiểu Thăng vỗ vỗ bả vai Chu Bình, định bước qua.

- Cậu định làm gì đó, đừng có làm ẩu.

Chu Bình tranh thủ thời gian ngăn cản kéo Bạch Tiểu Thăng ra xa hai bước hạ giọng vô cùng nghiêm túc nói:

- Những người này chính là con cháu nhà thế gia. Đừng nói tới cậu lãnh đạo một công ty lớn nhưng mà trong mắt bọn họ những cái này không đáng kể chút nào hết. Nếu như cậu gây mâu thuẫn với bọn họ thì đối với cậu và tôi đều không có gì tốt đẹp cả.

Nghe Chu Bình cảnh cáo làm cho Bạch Tiểu Thăng dở khóc dở cười.

- Anh đã theo bọn họ tới đây thì cũng xem như là bạn bè của họ làm gì có chuyện mâu thuẫn hay không ở đây.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Tôi làm gì có tư cách làm bạn bè với người ta, chẳng qua là làm cho người ta để mắt tới mới chọn một món đồ thật cổ để làm hạ lễ thôi.

Chu Bình cười khổ nói.

- Cậu không thấy là cái phần hạ lễ giá trị liên thành trong mắt cậu mà người phụ trách thu quà lại xem như vật bình thường à. Danh gia vọng tộc thật là quá kinh khủng.

Chu Bình đầy lòng cảm khái.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được gãi gãi mũi, trong lòng oán thầm:

- Đó là do các người đưa đồ vật không đúng.

Lúc Bạch Tiểu Thăng cùng Tống Giai đại sư trò chuyện ở phòng chữ Thiên. Thị trưởng Quý Minh Dương đưa lễ vật của hắn tới, Tống Giai đại sư rất chi là vui mừng. Bạch Tiểu Thăng đưa bút mực giấy nghiên của mình lên, đại sư cũng rất là thích thú. Còn có một tiết mục của dàn nhạc Gaidar, Tống Giai đại sư xem qua liên tiếp gật đầu khen ngợi không thôi.

- Tặng quà mà không đúng sở thích thì tấm lòng hoàn toàn uổng phí.

Bạch Tiểu Thăng nói thầm trong lòng.

- Tóm lại cậu cứ chờ ở chỗ này một tý đi.

Chu Bình còn muốn đi gây sự chú ý cho người ta. Bạch Tiểu Thăng thì lại chờ không được.

- Hiểu Á.

Bạch Tiểu Thăng cất giọng gọi một tiếng suýt nữa thì dọa cho Chu Bình nhảy dựng lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn.

Cô gái phía bên kia nghe được tiếng gọi này lập tức quay đầu sang. Thấy người gọi là Bạch Tiểu Thăng thì hai đôi mắt sáng lên.

- Bạch Tiểu Thăng.

Nương theo tiếng gọi vui vẻ này, cô gái như là bươm bướm trực tiếp "bay" đến bên người Bạch Tiểu Thăng. Khuôn mặt tươi cười động lòng người.

Cô gái kia là lúc Bạch Tiểu Thăng đi khảo sát đoàn làm phim đã quen được. Trần Hiểu Á.

Người thanh niên đứng song song cùng Trần Hiểu Á cũng quay đầu lại vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng sắc mặt lập tức có vẻ cổ quái khó coi.

Người được Chu Bình gọi là Trương thiếu không phải là Trương Thiên Tắc thì còn là ai.

- Đã lâu không gặp.

Trần Hiểu Á hưng phấn nói với Bạch Tiểu Thăng, giọng nói còn nhiệt tình hơn lúc nãy. Chu Bình thấy hai người có quen biết thì cảm thấy chấn kinh trong nháy mắt biến thành sợ hãi, hai mắt khẩn trương nhìn về phía Trương thiếu.

Bốn phía lập tức yên tĩnh, sau đó rất nhiều người thấp giọng bàn tán.

- Thằng nhóc này là ai vậy, sao mà lại quen thuộc với tiểu thư Trần Hiểu Á như vậy.

- Trời ơi, ở trước mặt Trương Thiên Tắc lại dám thân cận với Trần tiểu thư như thế.

- Trương thiếu gia chắc chắn sẽ nổi giận, sắp có trò hay để xem rồi.

Nghe tiếng mọi người bàn tán làm cho Chu Bình sợ hãi đến phát run, hắn vội vàng kéo Bạch Tiểu Thăng lại với ý đồ cứu vãn. Đáng tiếc là Bạch Tiểu Thăng cùng với Trần Hiểu Á đang cười nói hoàn toàn không để ý. Đây quả thực là không để Trương Thiên Tắc vào mắt, khiêu khích ngay trước mặt mọi người. Trên trán Chu Bình xuất hiện từng giọt mồ hôi lớn.

- Bạch Tiểu Thăng, cậu đã phạm vào cấm kỵ của Trương Thiên Tắc. Cậu quen biết tiểu thư Trần Hiểu Á cũng không nên biểu hiện trước mắt mọi người như thế.

Chu Bình thấy Trương Thiên Tắc đi qua trong lòng chợt trầm xuống. Bốn phía lập tức yên tĩnh.

Cho dù nơi này là nhà của đại sư Tống Giai nhưng mà cũng không ai đảm bảo rằng Trương Thiên Tắc sẽ không động thủ. Làm cho cả đám người hoặc lo sợ hoặc chờ đợi nhưng một màn kia lại không có phát sinh.

Chỉ thấy Bạch Tiểu Thăng tùy ý nhìn về phía Trương Thiên Tắc, người sau mới có phản ứng.

- Bạch tiên sinh, từ khi chia tay lần trước đã mấy hôm không gặp.

Trương Thiên Tắc chủ động đưa tay ra hướng tới Bạch Tiểu Thăng nói. Có vẻ như đối với chuyện Trần Hiểu Á nhiệt tình với Bạch Tiểu Thăng là hoàn toàn không đế ý.

Mọi người lập tức cảm thấy choáng váng. Chu Bình thì bộ dạng không thể tưởng tượng được trợn mắt há mồm.

Chuyện gì đang xảy ra vậy. Bạch Tiểu Thăng chạm vào kiêng kị của Trương Thiên Tắc mà Trương Thiên Tắc còn cười vui vẻ, chủ động bắt tay.

Chu Bình nghĩ không ra, rất nhiều người cũng nghĩ không ra. Một màn này có thể nói là rất quỷ dị.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Trương Thiên Tắc nhàn nhạt cười một tiếng đưa tay ra nắm lấy:

- Đã lâu không gặp.

Chỉ qua một khoảng thời gian Trương thiếu gia này càng thêm ẩn nhẫn. Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm trong lòng.

Lúc đầu hắn còn tưởng là do tại nhà của đại sư Tống Giai nên Trương Thiên Tắc không dám làm ẩu nhưng mà lúc này nhìn vào ánh mắt của Trương Thiên Tắc không mảy may có một chút hận ý. Bạch Tiểu Thăng cũng có chút kỳ quái.

Bạch Tiểu Thăng không biết rằng ngày đó hắn trong lúc vô tình kết bạn với Hạ Hầu Khải là tổng giám đốc ở khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc.

Mà lúc hắn cùng Hạ Hầu Khải trò chuyện đã bị cha con nhà Trương gia nhìn thấy. Từ lúc đó trở đi trong mắt Trương Thiên Tắc thì nhất định không được trêu chọc Bạch Tiểu Thăng.

Trương Thiên Tắc nói với Bạch Tiểu Thăng hai câu rồi yên lặng lùi sang một bên bỏ mặc Trần Hiểu Á cùng Bạch Tiểu Thăng trò chuyện thân mật.

- Trời ơi, thế này, thế này, chuyện này rốt cuộc là thế nào.

Chu Bình nghĩ mãi không ra lý do, người mà hắn không dám mời, không dám trêu chọc thế mà lại nhường nhịn Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng vẫn cười đùa cùng với Trần Hiểu Á. Trần Hiểu Á bỗng nhiên cười nói:

- Một lát nữa em giới thiệu cho anh một người bạn, cô ấy rất thích thức ăn ngon.

- Có đúng không.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng nhưng trong bụng lại oán thầm.

- Như thế không phải là ăn hàng sao.

Bạn bè của Trần Hiểu Á, trừ ăn hàng ra thì cũng chỉ có ăn hàng. Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

- Cô ấy vừa rồi ở chỗ này, giờ không biết đi đâu. Thật ra, bọn em định đi sảnh chữ "Huyền" nhưng mà cô ấy nói bên kia rất buồn, không thú vị không có gì chơi cả nên bọn em mới không đi.

Trần Hiểu Á lầm bầm.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng nhất thời chấn động. Có thể đi sảnh chữ "Huyền" xem ra thân phận Trần Hiểu Á cùng người bạn thân kia không tầm thường.

Đang nghĩ ngợi miên man, Bạch Tiểu Thăng chợt thấy Trần Hiểu Á chỉ sang bên kia ngạc nhiên nói.

- A, cô ấy tới rồi kìa.

Nói xong, Trần Hiểu Á còn hướng sang đấy phất tay.

- Lâm Kha, mình ở đây.

Bạn của cố ấy gọi là Lâm Kha à? Tên nghe cũng không tệ, nghe tên có vẻ là một mỹ nữ tài trí hàm xúc.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười quay đầu nhìn lại. Chỉ nhìn thoáng qua mà thần sắc bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên đột biến.

- Sao lại là cô ấy.

Một bóng người nhảy cà tưng đi tới, không ngờ lại là cô bé con bạo lực hung hãn kia. Cô bé tên là Lâm Kha sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận