Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 574: Khác nhau một trời một vực



- Cái này, cái này sao có thể!

Vũ Sĩ Nhất khó mà tin được trừng mắt lớn lên.

Chỉ một câu của Bạch Tiểu Thăng, bốn vị điều tửu sư cao cấp kỹ thuật viên ở dưới đồng loạt giơ tay lên.

Đặc biệt là Kim Đại Lục, tay kia giơ lên, không chút chần chờ.

Hắn một mực không có gọi điện thoại cho Kim Đại Lục.

Nhưng mà tại sao mới qua một đêm, người này sao lại phản rồi?

100 ngàn kia cũng không cần?

Vũ Sĩ Nhất không biết rằng, Kim Đại Ngọc cho em của mình đến 200 ngàn.

Kim Đại Lục, đã không còn thiếu tiền.

- Hiện tại, ngươi còn muốn nói gì nữa không.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nhìn Vũ Sĩ Nhất, ánh mắt của cậu như đang nhìn một con tôm tép nhãi nhép.

Cái ánh mắt này để Vũ Sĩ Nhất cảm thấy vô cùng nhục nhã!

Giống như ánh mắt những người tài giỏi cùng thế hệ của Vũ Gia nhìn hắn.

Loại khinh thường kia, không khác nhau là mấy!

Vũ Sĩ Nhất lập tức phẫn nộ.

Một bên, người chủ trì giơ tay lên, cao gọng nói một tiếng,

- Hiện nay tôi tuyên bố, tất cả quá trình phù hợp quy định, 'Gặp gỡ bất ngờ' chính thức thông qua chứng nhận, được sử dụng trong danh sách!

Mặc dù không có microphone ở tay, bất quá không sao.

Người chủ trì chỉ nói thôi cũng đã to.

- Tốt!

Tất cả điều tửu sư đồng loạt đứng lên, sau đó, tiếng vỗ tay như nước thủy triều, kéo dài không dứt.

Phùng Sĩ Kiệt, Trương Phi Độ, Đường Tiểu Kỳ, Kim Đại Lục, Kim Đại Ngọc, một bên vỗ tay, một bên nhìn Bạch Tiểu Thăng ném tới ánh mắt chúc mừng.

Mạc Hân càng là mừng như điên, hoàn toàn không để ý người bên ngoài, lập tức nhào về phía Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn đám người mỉm cười, gật đầu trả lễ, lại có chút luống cuống tay chân chống đỡ sự niềm nở của Mạc Hân.

Vũ Sĩ Nhất đứng ở trên, nhìn thấy tất cả mọi thứ.

Sắc mặt của hắn lúc này trắng bệch, ngây ra như phỗng.

Tiếng hoan hô từng đợt làm cho hắn ù cả tai.

Tiếng vỗ tay, để trái tim của hắn nhảy lên thình thịch.

Mỗi người nhìn hắn, hắn cũng cảm giác, trong ánh mắt tràn đầy chế giễu.

Nhiệm vụ lấy cách điều chế mới, hắn đã thất bại!

Trong đầu Vũ Sĩ Nhất, lặp đi lặp lại câu nói lúc này, còn có ánh mắt thất vọng bác của hắn.

Trước khi đến, hắn đã nghĩ tới nhiều loại cản trở trong lần chứng nhận này, trong lòng tràn đầy tự tin, cảm giác có phương pháp có thể để Bạch Tiểu Thăng bị đả kích thật sâu rồi cảm thấy việc chứng nhận vô vọng, sau đó, hắn tự mình tìm họ Bạch mua cách điều chế!

Nhưng hiện tại, những cái kia đều thành bọt nước.

Mắt thấy Mạc Hân nhào vào lòng Bạch Tiểu Thăng, Vũ Sĩ Nhất cảm thấy trong đầu từng đợt ầm ầm, cách điều chế không có, nữ nhân cũng không có?

Hắn, không cam lòng!

Ma xui quỷ khiến, Vũ Sĩ Nhất cầm microphone, quát một tiếng chói tai,

- Cái chứng nhận này có vấn đề, tôi sẽ hướng tổng bộ báo cáo! Họ Bạch, ngươi nhất định là dùng tiền mua một ít người!

Trường hợp công khai lên án trắng trợn như thế, đến lúc Vũ Sĩ Nhất tỉnh táo lại một chút, hắn phát hiện, mọi người yên tĩnh, tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn chính mình.

Lời đã ra khỏi miệng, Vũ Sĩ Nhất trong đầu dứt khoát đổi, ánh mắt hung hăng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Vũ Sĩ Nhất, ngươi đang nói cái gì? Ngươi cái này là vu khống, ngươi còn biết xấu hổ hay không!

Mạc Hân tức giận đến gương mặt xinh đẹp phủ đầy sương lạnh, hét lớn một tiếng.

Một tiếng nổi giận quát này, để Vũ Sĩ Nhất càng thêm điên cuồng, tròng mắt cũng hơi đỏ lên.

- Mạc Hân! Tôi theo đuổi cô rất lâu, trước mắt mọi người rõ như ban ngày, cô lại ưa thích người đàn ông này! Cô nói cho tôi biết xem, hắn so với tôi chỗ nào tốt hơn? Tôi cao hơn hắn, tôi đẹp trai hơn hắn! Tôi là con cháu của Vũ Gia, tôi so với hắn có tiền, tôi so với hắn có tương lai! Tên quỷ nghèo này muốn dựa vào một cái cách điều chế mới, có thể nuôi nổi cô sao, có cái tư cách gì để cô thích chứ!

Vũ Sĩ Nhất trước mặt mọi người, hét lên từng tiếng phẫn nộ.

Hắn thấy, Bạch Tiểu Thăng tất cả đều là không bằng mình.

Ở phía dưới, Bạch Tiểu Thăng đã hoàn toàn im lặng.

Người này tại cửa hàng Dục Thiên Hương, đã trước mặt mọi người nói qua lời này, hiện tại lại trước nhiều người hơn nói như thế.

Hắn cuối cùng là nghĩ khoe khoang chính mình có tiền, đến tột cùng là có bao nhiêu tự luyến!

Mạc Hân cũng ngây người.

Nàng là hoàn toàn không ngờ rằng, Vũ Sĩ Nhất điên đến tình trạng này, lời gì thì cũng có thể nói ra bên ngoài nói, lúc trước còn đang nói cách điều chế, sau liền nói tới nàng.

Hiển nhiên, nàng cũng không rõ ràng, Vũ Sĩ Nhất vừa rồi chịu cái kích động kia có chút lớn.

Bọn người Phùng Sĩ Kiệt sửng sốt một tý, sau đó ánh mắt cổ quái nhìn Vũ Sĩ Nhất.

Vũ Sĩ Nhất không biết rõ thân phận của Bạch Tiểu Thăng?

Bằng không, hắn tuyệt không dám nói ra cái lời kia.

Bạch Tiểu Thăng không bằng hắn? Đây là chuyện cười lớn nhất hiện tại a!

- Móa, thật là không biết xấu hổ!

Điều tửu sư bên trong không biết ai kêu lên một tiếng.

Lập tức, yên tĩnh lại lần nữa sôi trào lên.

- Cái tên Vũ Sĩ Nhất này, sao lời gì cũng nói! Có chút bối cảnh thì rất giỏi sao!

- Đúng vậy a, điều tửu sư cao cấp kỹ thuật viên thì có tố chất này sao! Thật là xấu hổ, mất mặt mà!

- Hắn chỗ nào so với cái tiểu ca kia cao, đẹp trai hơn so với người ta sao, trong lòng không biết cân nhắc sao!

- Bối cảnh trong nhà cũng có thể lấy ra khoe khoang, còn biết xấu hổ hay không!

. . .

Vô số tiếng chửi rủa, trong nháy mắt bộc phát.

Vũ Sĩ Nhất nhìn như không thấy, căn bản vốn không quan tâm, hắn hung dữ nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt bên trong chỉ có một người tình địch.

Cách điều chế không lấy được, phía nữ nhân, hắn không thể nhận thua!

- Thế nào, họ Bạch! Ngươi không có lời nào để nói sao, ngươi là một người bình thường, có cái tư cách gì để truy cầu Mạc Hân, cũng là muốn ăn bám sao!

Vũ Sĩ Nhất rống to hơn.

- Ngây thơ!

Bạch Tiểu Thăng nhàn nhạt nói một tiếng.

Một lát cửa phòng hội nghị bỗng nhiên mở, từ bên ngoài đi tới hai người, cầm đầu là một nữ nhân, nghe thấy Vũ Sĩ Nhất nói, lập tức chau mày, giơ tay chỉ nhân viên công tác bên cạnh,

- Cắt ampli.

- Vâng.

Tên nhân viên công tác kia vội vàng làm theo.

Vũ Sĩ Nhất đang rống lớn, microphone bỗng nhiên liền không có âm thanh, sau đó ampli bên trong truyền đến một tiếng to lớn vù vù.

Một tiếng này, tuyệt đối là nhân viên công tác cố ý làm.

Lập tức, toàn bộ người ở đây cũng nhịn không được nhếch miệng lên một cái, che lỗ tai lại.

Trong hội trường trong lại lần nữa yên tĩnh lại.

Nữ nhân kia tiến tới, mặt một bộ OL, cách ăn mặc, cao quý ưu nhã, so sánh với Mạc Hân không thua kém bao nhiêu.

Nàng đi thẳng tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười cung kính nói,

- Bạch tổng, ngài bên này xong chưa ạ, Trương bí thư tìm ngài, thị trưởng muốn gặp ngài.

Nữ nhân này, tất nhiên là Lâm Vi Vi.

Lâm Vi Vi nói xong, nhịn không được lườm Mạc Hân một chút, Mạc Hân lui lại một chút, không còn đụng tay đụng chân nữa.

Phía sau Lâm Vi Vi là Trương Manh.

- Trương bí thư!

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười gật đầu, lên tiếng chào.

Trương Manh cũng gật gật đầu.

- Thật không tiện, thị trưởng tìm tôi, bên này. . .

Bạch Tiểu Thăng cười nhìn về phía Phùng Sĩ Kiệt.

- Ngài bận rộn, nơi này, giao cho tôi đi.

Phùng Sĩ Kiệt vỗ bộ ngực, cười nói.

Thị trưởng tìm Bạch Tiểu Thăng! Bí thư tự mình đến mời!

Ngay cả Phùng Sĩ Kiệt cũng không nhịn được rung động.

Trung Kinh không phải là thành phố nhỏ, tại cả nước cũng là có tên có tuổi, một vị thị trưởng tiếp đãi như thế, đủ để kính trọng Bạch Tiểu Thăng!

Trương Phi Độ, Đường Tiểu Kỳ, Kim Đại Lục, Kim Đại Ngọc trong ánh mắt lộ ra mấy phần kính sợ.

Tất cả điều tửu sư cũng nghe thấy, đều kinh sợ nhìn Bạch Tiểu Thăng!

Người này, đến tột cùng là thân phận gì? !

Vũ Sĩ Nhất trợn mắt hốc mồm, một mặt khó có thể tin.

- Các vị, mời tiếp tục, tôi còn có việc không thể bồi. Giữa trưa, xin mọi người ở lại ăn một bữa cơm, coi như một điểm tâm ý của tôi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, nhanh nhẹn đi ra ngoài.

- Ngươi, ngươi đến tột cùng là ai?

Vũ Sĩ Nhất có ngu dốt đi nữa, cũng biết, thân phận của Bạch Tiểu Thăng tuyệt không đơn giản.

Lâm Vi Vi đi cuối cùng, quay lại ánh mắt lạnh lùng liếc hắn.

Nàng nghe được lời nói khinh thường của Vũ Sĩ Nhất với Bạch Tiểu Thăng, giờ phút này đi ở cuối, liền muốn nói với Vũ Sĩ Nhất một câu ——

- Bạch tổng là tổng giám đốc của công ty long đầu tại Trung Kinh —— truyền thông Trung Kinh! Ngươi còn chưa xứng để so với ngài ấy!

Nói xong, Lâm Vi Vi quay người rời đi.

Vũ Sĩ Nhất hai mắt trợn tròn xoe, chỉ cảm thấy vô lực, lập tức ngã ngồi xuống.

Người ta so với hắn, mạnh hơn nhiều lắm.

Căn bản là khác nhau một trời một vực!

Bạn cần đăng nhập để bình luận