Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 680: Vẫn là để cho tôi tới đi



Ba người Bạch Tiểu Thăng, đón xe chạy tới KTV Thiên Thừa.

- Tôn lão, không bằng để cho tôi tới giao thiệp với bọn họ đi, trong Trung Kinh tôi cũng có chút giao thiệp, Chu Chi Hào hẳn là sẽ cho tôi mặt mũi.

Bạch Tiểu Thăng nói với Tôn Huyền Thiên.

Cái gì mà mối quan hệ bạn học cũ của Tôn Huyền Thiên, hắn nghe xong đã cảm thấy không đáng tin cậy.

Nếu ông lão nhà họ Chu còn nhớ tình cũ thì còn được, nhưng ngược lại, chuyện này hoàn toàn không giải quyết được đâu!

Vì kiêng kị mặt mũi của Tôn Huyền Bắc nên Bạch Tiểu Thăng mới không có nói thẳng ra.

Đối với năng lực của mình, Bạch Tiểu Thăng cũng nói khiêm tốn đến hết mức!

Trước mắt, ở tại Trung Kinh, hắn đâu chỉ có mặt mũi bình thường, ở trong tầng quyền lực cấp cao, hắn cũng bị xem là kiêng kị, được gọi là ma đầu, được liệt vào danh sách những nhân vật không được trêu chọc!

Nhà họ Doãn, nhà họ Trương bởi vì hắn nên có kết cục thê thảm, không gượng dậy nổi.

Thậm chí có nghe đồn nhà họ Mưu, gia tộc số một của Trung Kinh, cũng ăn thua thiệt từ hắn ở nước ngoài!

Con cháu nhà họ Mưu lập tức bị nghiêm lệnh, không được trêu chọc Bạch Tiểu Thăng!

Nhà họ Chu nếu biết được là hắn đích thân tới, nhất định phải nể mặt hắn!

Chỉ là, Tôn Huyền Bắc nghe xong thỉnh cầu của Bạch Tiểu Thăng, lại cười lắc đầu.

Mặc dù, nàng cảm giác được tiểu tử này thật là có lòng nhiệt tình, nhưng chỉ là có chút mù quáng tự đại.

Nhà họ Chu là đại gia tộc thứ hai ở Trung Kinh, rất là giàu có!

Chẳng lẽ sẽ bởi vì một chút xíu điểm giao thiệp nhỏ bé của một thanh niên như ngươi, mà nể mặt ngươi sao.

- Hài tử, ta biết rõ là cậu quan tâm Thiên Tầm, vậy thì càng nên để cho ta tới!

- Lão Chu gia Chu Huyễn là người thẳng thắn, là tên lưu manh mềm không được cứng không xong, ta sợ chuyện của cậu không nói được, mà ngược lại để cho hắn làm cho nhục nhã.

Tôn Huyền Bắc phối hợp nói

- Chuyện này, hẳn là do cá nhân Chu Chi Hào gây nên, Chu Huyễn cũng không biết rõ, nhưng Chu Huyễn lại là người có đôi khi biết rõ ràng là sai nhưng sẽ không chịu cúi đầu, vẫn nên để ta đến thì hơn!

- Tôn lão. . .

Bạch Tiểu Thăng muốn nói cho bà ấy biết thân phận của mình.

Tôn Huyền Bắc giơ tay lên, ngăn cản hắn.

- Đừng nói nữa, chuyện này quyết định như vậy đi!

Bà tin tưởng vững chắc

- Ta là sư tỷ của hắn, hắn sẽ cho ta mặt mũi, huống hồ là con của hắn đã làm sai trước!

Tôn Huyền Bắc là nhân vật già cả, lại là người tập võ, tin tưởng vững chắc có lý sẽ đi khắp thiên hạ.

Bạch Tiểu Thăng chỉ có thể bất đắc dĩ im miệng.

Được rồi, nếu đến lúc đó Chu gia không nể mặt mũi, mình tại ra mặt. Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ.

Trử Đại Sơn nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút

- Tôi nói Bạch huynh đệ, cậu cùng lão sư tranh cái gì vậy! Một chút xíu điểm giao thiệp của cậu, còn có thể có mặt mũi hơn thân phận sư tỷ này của lão sư hay sao! Lão sư tự mình tới cửa, là cho bọn hắn mặt mũi rồi, bọn hắn nếu như không tiếp nhận, chúng ta liền quậy một trận thật lớn, có thêm cậu ở đây, mười tám người cũng không tới gần được!

Trử Đại Sơn ngược lại tràn đầy tự tin.

Bạch Tiểu Thăng cũng không thể nói được gì.

Điện thoại di động của hắn kịp thời vang lên, cầm lên nhìn thì thấy số của tiểu Phùng.

- Bạch tổng, tôi lúc nào thì nên đi đón ngài?

Tiểu Phùng xin chỉ thị.

Bạch Tiểu Thăng có nói với hắn, nói buổi chiều muốn nghe một khóa gì đó, kêu hắn tối hãy đến đón.

Tiểu Phùng xem thời gian một chút, sau đó gọi điện thoại đến hỏi.

- Bây giờ, nhưng mà không phải đi đại học Trung Kinh, mà đi đến đường Thiên Thừa chỗ này có một quán KTV tên là Thiên Thừa, đúng rồi, gọi thêm Lôi Nghênh nữa.

Bạch Tiểu Thăng nói.

Ngay trước mặt người nhà họ Chu, mình cũng là nhân vật có mặt mũi, nếu chuyện gì cũng tự mình ra tay vậy thì không khỏi hạ thấp giá trị của mình.

Để cho Lôi Nghênh tới, không cần nói mười tám người, tăng gấp rưỡi gấp hai cũng không đáng nói tới.

Nói đến động võ, tên kia mới thật sự là biến thái!

- Được!

Trong điện thoại, tiểu Phùng lập tức đồng ý.

Công ty của họ cũng cách xa chỗ này, nhưng nếu trên đường không kẹt xe, hẳn là có thể đến kịp!

Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ, sau đó cúp điện thoại.

Bạch Tiểu Thăng gọi điện thoại cho lái xe, Tôn Huyền Bắc, Trử Đại Sơn chỉ là nhìn thoáng qua, cũng không để ý tới nữa.

Lúc này, thấy xe của bọn đã đến đường Thiên Thừa.

Đường Thiên Thừa, là quảng trường giải trí nổi danh ở Trung Kinh, KTV, quán bar chiếm phải hơn tám phần, số còn lại thì là thương trường, quán cà phê, khách sạn, cả con đường vô cùng phồn hoa.

KTV Thiên Thừa, lấy địa danh làm tên, không phải thô bạo, cũng cần có thực lực này.

Bởi vì nó chiếm được vị trí tốt nhất, có giá cả đắt nhất, càng bởi vì nó là do nhà họ Chu mở ra!

Nhà họ Chu đứng thứ hai ở Trung Kinh!

Hai năm nay thanh danh thậm chí có phần muốn vượt qua nhà họ Mưu, muốn trở thành gia tộc đứng đầu!

Giờ phút này, Chu Chi Hào đang ở trong một gian phòng bên trong KTV Thiên Thừa.

Hắn nhìn khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu, bảo dưỡng rất tốt, dáng người rắn chắc, không thấy một chút thịt dư, cái này rất khó có được.

Đối diện với hắn có một cô gái ngồi trên ghế sô pha, người đó chính là Hoắc Thiên Tầm.

Sau lưng Hoắc Thiên Tầm có hai người đàn ông cao to, đang nhìn chằm chằm nàng.

Hoắc Thiên Tầm lạnh băng nhìn Chu Chi Hào, sau đó di chuyển ánh mắt tức giận nhìn người ngồi bên cạnh Chu Chi Hào, đó là một người phụ nữ hơi mập, môi đỏ diễm lệ.

Người này tên là Đỗ Quế Lan là chị dâu của nàng.

Chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt Hoắc Thiên Tầm lại lần nữa rơi vào trên người Chu Chi Hào.

- Chu Chi Hào, cậu đây là có ý gì, bắt tôi tới đây, cậu có biết rằng đây là phạm pháp hay không!

Hoắc Thiên Tầm cứng nhắc nói.

Nguyên bản, anh họ và chị dâu của nàng đã mê cờ bạc thành tính nên nàng vốn không muốn để ý tới, nhưng lần này, Đỗ Quế Lan lại hoảng loạn lừa nàng nói cháu của mình Kỳ Kỳ đang ở chỗ này, còn bị người ta đánh.

Hoắc Thiên Tầm nhất thời nóng vội, mới muốn đến đây xem như thế nào nhưng trước khi lên xe, lại cảm giác có điểm không thích hợp.

Đáng tiếc, nàng vẫn bị Đỗ Quế Lan cứng rắn túm lại, lôi lên xe.

- Thiên Tầm, em nhìn xem em nói gì vậy, Chu thiếu chỉ muốn gặp mặt e một chút, mới ra hạ sách này, người đàn ông có tâm như thế, lại có tiền có thế, em nói xem toàn Trung Kinh này có được mấy người.

Đỗ Quế Lan nhìn Chu Chi Hào, cười tủm tỉm tán dương.

Đối với Hoắc Thiên Tầm, Chu Chi Hào là thật tâm yêu thích. Đáng tiếc, tình chàng ý thiếp vô ý. Hoắc Thiên Tầm cũng không thích hắn, thậm chí còn không cho hắn một cái cơ hội nào.

Chu Chi Hào mắc phải bệnh chung của nam nhân, càng không chiếm được, càng giống như trong tim có con gì cào cấu.

Đúng dịp, Đỗ Quế Lan lại là khách quen ở nơi này, không biết sao lại biết được chuyện này.

Hôm nay Đỗ Quế Lan thua rối tinh rối mù, đi vay tiền tới hạn chưa trả, người ta tự nhiên không thả nàng rời đi.

Dưới tình thế cấp bách, Đỗ Quế Lan coi Hoắc Thiên Tầm là "Quả cân", không nghĩ thêm gì nữa, lập tức câu được Chu Chi Hào.

Chu Chi Hào nói rõ chỉ cần nàng giúp đỡ thúc đẩy mối quan hệ của hắn cùng Hoắc Thiên Tầm, những món nợ trước tất cả không cần trả, lại cho nàng thêm 100 ngàn, Đỗ Quế Lan tự nhiên thấy tiền sáng mắt.

- Đỗ Quế Lan, chị còn mặt mũi để nói những câu này sao?

Hoắc Thiên Tầm nghiêm túc hỏi.

- Em, em làm sao lại nói chuyện với chị dâu mình như vậy! Để cho người ta nghe thấy lại tưởng gia đình chúng ta không có gia giáo!

Đỗ Quế Lan tức giận hầm hầm nói.

Hoắc Thiên Tầm khinh miệt liếc nàng một cái.

- Thiên Tầm a, tôi lần này thật không có ý gì khác, cũng không nghĩ sẽ làm gì em. Chỉ muốn cùng em ngồi nói chuyện, tâm sự, uống chút rượu, em đừng thấy lạ.

Chu Chi Hào cười ha hả nói. Trong ánh mắt hắn, cất giấu có một tia mê luyến.

- Chu Chi Hào, anh nên biết rằng dưa hái xanh không ngọt, với lại anh càng như vậy, tôi càng xem thường anh!

Hoắc Thiên Tầm lạnh giọng nói.

- Em đừng có không biết tốt xấu, em gái!

Đỗ Quế Lan nhìn thấy Hoắc Thiên Tầm chống đối Chu Chi Hào, nhất thời gấp gáp.

Đàn ông rất coi trọng mặt mũi, không thể nói với bọn họ như vậy!

Đỗ Quế Lan sợ chuyện này thất bại.

Hoắc Thiên Tầm nhìn cũng lười nhìn nàng.

Chu Chi Hào cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục nói chuyện với Hoắc Thiên Tầm.

Ngoài cửa, bỗng nhiên có một người vội vàng đi tới thì thầm vào lỗ tai hắn một phen.

Chu Chi Hào nghe xong sắc mặt lập tức biến đổi, kinh hãi đứng lên

- Cái gì, cha tôi tới, còn mang đến một vị khách quý?

Bạn cần đăng nhập để bình luận