Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 839: Có tiền, mới là hạnh phúc



Cơm mới ăn được một nửa thì chuông cửa Tô gia vang lên, Tô Lăng Ngữ đứng dậy đi mở cửa.

Bạch Tiểu Thăng nghe được một cuộc nói chuyện.

- Tiểu Ngữ, mẹ của cháu đâu, hôm nay là sinh nhật của bà ấy à? Trời ạ, dì làm sao nhớ rõ được.

Một giọng nói truyền đến, ngữ điệu nói chuyện và tốc độ nói cũng rất giống Giang Nguyệt, nhưng mà nghe ra vẻ thành thục hơn.

- Dì Tưởng, xác thực không phải là ngày hôm nay, rõ ràng là ngày mai mới đúng. Là cháu cùng với cha cháu nhớ nhầm.

Tô Lăng Ngữ đang giải thích.

Đang nói chuyện, Tô Lăng Ngữ tiến vào cùng với hai người, một người là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc rất xinh đẹp, hương diễm, ngũ quan tinh xảo, bờ môi mỏng, xem xét thì rất có khả năng là người giỏi ăn nói.

Giang Nguyệt đi theo phía sau lưng bà ta.

Ánh mắt Giang Nguyệt nhìn qua, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng liền lặng lẽ nguýt hắn một cái.

Dù sao thì thời điểm mới chia tay, hắn còn “mắng” bản thân mình.

Bạch Tiểu Thăng giả bộ không nhìn thấy gì.

- Tưởng Lộ, cậu đến rồi à, cậu nhìn xem, ông chồng với con gái ruột của tớ, cũng có khả năng đem ngày sinh nhật của tớ mà nhớ nhầm.

Nhan Phi Tuyết cười, đứng dậy chào đón. Tô Đại Chung biết có khách nên cũng đã quay trở lại đúng lúc nghe được câu nói này cũng chỉ biết cười gượng.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên cũng không thể ngồi bất động, cũng đứng lên theo.

- Cậu thật là đừng có trông mong vào chồng mình cùng với mấy cô nàng trẻ tuổi có thể nhớ kỹ được ngày sinh nhật của chúng ta.

Tưởng Lộ bĩu môi một cái, mắt nhìn Tô Đại Chung:

- Lão Tô nhà cậu còn có khả năng nhớ được đại khái thời gian, thế cũng tốt rồi! Chứ còn ông chồng của mình, nếu như không phải tớ liên tiếp nhắc nhở ba lần, căn bản cũng không thèm để vào trong lòng.

- Loại động vật tên là đàn ông này, trong trí nhớ, không phải là chơi bời thì cũng là công việc! Vợ con tuyệt đối không xuất hiện.

Tưởng Lộ còn tổng kết một câu.

- Quá lời rồi, quá lời rồi.

Tô Đại Chung không cảm thấy lời nói đó ngang ngược mà còn cười ha ha một tiếng.

Nhan Phi Tuyết hé miệng cười một tiếng, rồi trợn mắt nhìn ông chồng của mình một cái.

Từ những lời nói và hành động này có thể nhìn ra được quan hệ giữa hai nhà rất rốt.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ trong lòng.

- Dì Nhan, cái này là quà mà bọn cháu chuẩn bị cho dì, cũng không thể để đến ngày mai mới đưa được. Bây giờ liền tặng cho dì luôn.

Giang Nguyệt nhấc hai cái túi trong tay lên.

Nhan Phi Tuyết cười nhận lấy, nói lời cảm ơn đối với Giang Nguyệt cùng với mẹ của cô.

- Ăn cơm chưa, đến đây, chúng ta cùng ăn một chút đi. Lúc đầu tớ cũng làm cả phần của tiểu Giang, không nghĩ tới đứa bé này lại đi về nhà trước.

Nhan Phi Tuyết cười nói.

- Tớ thì không cần, một lát nữa còn phải mang lão già nhà chúng tớ đi xem một bộ phim. Tiểu Giang nhà tớ thì đưa đến nhà cậu ăn chực, dù sao thì tớ cũng không chuẩn bị cơm tối cho nó.

Tưởng Lộ le lưỡi cười nói.

Sau lưng bà, Giang Nguyệt một mặt bất đắc dĩ.

Cái này tuyệt đối là mẹ con ruột, Bạch Tiểu Thăng cảm khái.

Ánh mắt Tưởng Lộ nhìn qua, rơi xuống người Bạch Tiểu Thăng, hiếu kỳ hỏi:

- Thằng nhóc này là ai vậy?

- Hắn là …

- Hắn là một người bạn bình thường của Tiểu Ngữ, ở nơi khác vừa mới đến, ở nhờ nhà tớ mấy hôm.

Tô Lăng Ngữ vừa chuẩn bị trả lời thì Tô Đại Chung đã tranh trước mà trả lời.

Mấy chữ “bạn bè bình thường” Tô Đại Chung cắn rất nặng.

Tô Lăng Ngữ nhịn không được mà chau mày.

- Xin chào Dì Tưởng.

Bạch Tiểu Thăng rất lẽ phép mà lên tiếng chào, đối với Tô Đại Chung lên tiếng cường điệu mình cùng con gái của hắn không có quan hệ gì một chút cũng không ngần ngại. Dù sao thì lời Tô Đại Chung nói cũng là sự thật.

- Ừ chào cậu!

Tưởng Lộ gật gật đầu, nhịn không được mà nhìn Tô Lăng Ngữ một chút.

Sau đó, Tưởng Lộ cười một tiếng với mọi người:

- Tớ phải đi rồi, Lão Tô, mấy người cứ tiếp tục ăn đi. Tuyết Phi, cậu đến đây một tý, tớ có chuyện muốn nói với cậu.

Nhan Tuyết Phi gật đầu, cùng Tưởng Lộ đi ra ngoài.

Tô Đại Chung, Tô Lăng Ngữ thì chào hỏi mời Giang Nguyệt ngồi xuống, Giang Nguyệt cũng không có khách khí, cầm chén cơm ngồi đối diện với Bạch Tiểu Thăng, vẫn không quên mà hung hăn nguýt hắn một cái.

Ngoài cửa.

Tưởng Lộ hạ giọng nói với Nhan Tuyết Phi:

- Chuyện gì xảy ra thế, Tiểu Ngữ lại mang bạn trai về nhà. Thằng nhóc này, trong nhà có tiền à, có thể so được với Hàn gia sao?

Nhan Tuyết Phi một mặt bất đắc dĩ, thấp giọng nói:

- Cậu lôi tớ ra ngoài chỉ vì hỏi cái này thôi à?

- Thì đúng là như vậy, cái này liên quan đến cả một đời của Tiểu Ngữ đấy, cậu không để ý à? Tớ nhìn cái thằng nhóc kia, mặt không có một chút nào gọi là kiêu ngạo, cổ thì không đeo dây chuyền, trên tay cũng chả có gì, không giống là kẻ có tiền a! Còn nữa, lão Tô nói hắn ở nơi khác tới. Nếu như hắn thật là có ý với Tiểu Ngữ, cậu tuyệt đối không có khả năng đồng ý nghe chưa.

Tưởng Lộ chân thành nói.

Nhan Tuyết Phi không nói mà nhìn lại Tưởng Lộ.

- Không được rồi, tớ phải đi đây, nhớ kỹ nghe chưa. Con nhà nghèo không có khả năng gả, sẽ hại cho con gái mình chịu khổ.

Tưởng Lộ nói xong thì vội vã ra đi.

Nhan Tuyết Phi đưa mắt nhìn về phía người bạn tốt của mình.

Khẽ thở dài một cái rồi trở vào.

Tô Đại Chung đã trở về thư phòng, chỉ còn lại ba người trẻ tuổi đang ăn cơm. Tô Lăng Ngữ nhiệt tình gắp thức ăn cho Bạch Tiểu Thăng, làm cho Giang Nguyệt kêu lên từng tiếng bất mãn.

Nhan Tuyết Phi quan sát Bạch Tiểu Thăng một phen, lại cảm giác được đứa nhỏ này cũng không tệ, rất biết lễ nghi, thậm chí đối với sự trêu đùa của Giang Nguyệt cũng có thể dùng tư thái ưu nhã nhất mà hóa giải.

Ăn cơm xong, Tô Lăng Ngữ vội vàng dọn dẹp một gian phòng khách cho Bạch Tiểu Thăng.

Giang Nguyệt cũng đi theo gây sự.

Đêm đó, Giang Nguyệt cũng không trở về mà ngủ cùng Tô Lăng Ngữ trong một gian phòng.

Bạch Tiểu Thăng cũng sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

Thẳng đến hơn mười giờ tối, Tô Đại Chung mới rời thư phòng trở về phòng ngủ.

Nhan Tuyết Phi bưng lên cho hắn một cốc sữa nóng, ông chồng của bà trong khoảng thời gian này phi thường vất vả. Bà nhìn thấy ở trong mắt mà vô cùng đau lòng.

- Gần đây, sao các ông lại bận rộn như thế?

Nhan Tuyết Phi một bên vừa bóp vai cho chồng một bên vừa hỏi.

- Cái này không phải tại chức trách phó tổng à?

Tô Đại Chung giọng nói oán trách:

- Công ty của chúng ta thuộc tập đoàn Chấn Bắc, cái này thì bà cũng biết.

Vừa mới nhắc đến tên tập đoàn, trong mắt Tô Đại Chung lộ ra một vòng nóng bỏng.

Cái tập đoàn kia quả thật là một con quái vật khổng lồ, có vô cùng vô tận sân khấu, chỉ cần có năng lực thì sẽ có khả năng đi càng xa, vị trí đứng cũng cao hơn. Ngoài công ty con, còn có người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, người phụ trách khu vực.

Những tồn tại như thế, làm cho hắn ngưỡng vọng, kính sợ.

- Tổng giám đốc của bọn tôi đã đến kỳ hạn, khảo hạch năm năm đã hoàn thành tốt, muốn đi đảm nhiệm trợ lý cán bộ của bộ sự vụ của khu Đại Trung Hoa. Phó tổng Hàn muốn lên làm tổng giám đốc, cái vị trí phó tổng này được để trống, tự nhiên sẽ có người cạnh tranh. Bao gồm cả tôi ở trong đó, có mấy người nữa. Cho nên tôi muốn so với bọn họ xuất sắc hơn, đặc biệt ở trong khoảng thời gian này, có được công trạng mới có thể dễ dàng hơn một chút.

Nhan Tuyết Phi gật gật đầu.

Bà cũng rất hài lòng với ý chí phấn đấu tiến thủ của chồng mình, đồng thời ủng hộ.

- Đứa con trai của phó tổng Hàn kia, nhìn trúng con gái nhà mình, việc này bà cũng ủng hộ.

Tô Đại Chung chuyển đề tài câu chuyện nói:

- Tôi nói với bà, tôi cũng không nói là muốn dựa vào tầng quan hệ này để đi lên, dựa vào con gái để mà lên chức…Đương nhiên nếu như đạt được sự ủng hộ của phó tổng Hàn thì không còn gì có thể tốt hơn.

Nhan Tuyết Phi trầm mặc không nói.

Tô Đại Chung quay đầu về phía bà, chân thành nói:

- Tình huống trong nhà của phó tổng Hàn tôi đã nói với bà. Rất có tiền, lại là con một, nếu như con gái chúng ta có khả năng gả đi, tuyệt đối là hào môn rộng rãi! Nhà có tiền mới là hạnh phúc! Thằng nhóc Hàn Sâm kia, bà cũng đã gặp qua, muốn ngoại hình có ngoại hình, điều kiện gia đình lại tốt, vì con gái, chúng ta nên…

- Đại Chung!

Nhan Tuyết Phi đi đến trước mặt chồng mình, nâng mặt Tô Đại Chung lên, nhìn thẳng vào mặt hắn:

- Chỉ bởi vì là cảm giác của ông thật là tốt, nên liền muốn để cho con gái gả vào cái gọi là hào môn?

- Ông có bao giờ cân nhắc qua cảm thụ của con gái mình không?

Nhan Tuyết Phi buông tay ra, lùi ra phía sau hai bước, chăm chú nhìn vào chồng mình.

- Tuyết Phi, chúng ta là những người từng trải, con gái chúng ta còn trẻ, tin tưởng vào cái gọi là tình yêu, đợi nó hối hận thì đã muộn.

Tô Đại Chung thần sắc kiên quyết nói:

- Dù sao thì họ Bạch kia cũng không xứng!

Bạn cần đăng nhập để bình luận