Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 822: Muốn phản kích lại, phải thoát ra ngoài!



- Bạch Tiểu Thăng, vị trí đương nhiệm là sự vụ quan kiểu mới, ban đầu là Tổng giám đốc công ty truyền thông Trung Kinh —— một công ty con lệ thuộc trực tiếp vào tập đoàn.

- Anh làm sao để hắn có thể quen biết mấy vị tổng giám đốc công ty con lệ thuộc trực tiếp tập đoàn ở mấy cái tỉnh của Hoa Đông này, làm sao để hắn có thể cùng bọn họ sinh ra liên quan.

- Cuối cùng anh thiết lập bố cục ván cờ này làm sao, vừa phải hố cái tên họ Bạch này, lại vừa phải giải vây cho Cửu Tranh, còn không để cho tôi liên quan đến.

- Anh nên biết rằng, mấy cái công ty này đều thuộc địa bàn quản lý của tôi, ai trong bọn họ đều là thuộc hạ thân tín của tôi, làm sao có thể nhiều người như vậy đều xảy ra chuyện mà một chút tin tức tôi lại không biết?

- Thời gian này lại sắp đặt ra bẫy rập này, thấy thế nào cũng giống như là tôi bày ra âm mưu hại Bạch Tiểu Thăng! Đó chính là chỗ bế tắc.

- Còn nữa, quan sát ván cờ này chính là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa Hạ Hầu Khải, còn có một đám đại sự vụ quan và sự vụ quan, bọn hắn cũng không phải người ngu ngốc, ai trong bọn họ mà không phải là tinh anh trong tinh anh. Anh làm sao cam đoan có thể lừa gạt tất cả bọn họ. Anh vững tin vào suy đoán của mình thế à, tuyệt đối không hề có sai sót nhầm lẫn sao.

- Anh đến cùng là muốn làm gì, anh em chúng tôi cũng rất muốn nghe đó.

Cho dù bị Bạch Tiểu Thăng tra tấn tâm tính đến loạn thất bát tao, nhưng lão bất tử như Trần Cửu Thiên vẫn có một tia lý trí nhất định.

Hắn nghi hoặc những vấn đề này, muốn phải hiểu rõ những vấn đề này.

Trịnh Thiên Hồng vẫn như cũ liếc nhìn tài liệu, chỉ xin lỗi Trần Cửu Thiên một tiếng rồi cắm cúi không để ý tới những gì ông ta nói.

- Anh có thể dừng lại nói chuyện một lát không, Trịnh tiên sinh, chớ đến lúc đó phản kích không thành công lại đem tôi ném đi.

Trần Cửu Thiên thủy chung không nhận được câu trả lời đáp lại thì cảm thấy nôn nóng, trực tiếp cầm tập tài liệu đóng lại, ngăn cản Trịnh Thiên Hồng tiếp tục xem tiếp.

Trịnh Thiên Hồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn chằm chằm.

- Làm sao thế?

Ánh mắt Trần Cửu Thiên nôn nóng nhìn chằm chằm ngược lại Trịnh Thiên Hồng.

- Anh muốn một nước đảo ngược lại bố cục này của Bạch Tiểu Thăng, giải cứu Trần Cửu Tranh, muốn dùng đám thuộc hạ thuộc địa bàn quản lý của anh, còn muốn để cho Hạ Hầu Khải cùng đám người đại sự vụ quan và sự vụ quan không nghi ngờ?

Trịnh Thiên Hồng hỏi lại.

Hắn vẫn đang lắng nghe.

Trần Cửu Thiên liên tiếp gật đầu.

- Anh Trần, anh cảm giác có khả năng đó sao?

Trịnh Thiên Hồng cười lạnh.

- Không liên quan đến? Anh nghĩ tới có phải là hơi nhiều không?

Vẻ mặt Trần Cửu Thiên kinh ngạc nhìn hắn.

Ngay cả vấn đề cơ bản là bảo toàn chính mình còn không được, hắn còn đần độn tới nhảy vào vũng nước đục này, thế không phải là muốn chết sao.

Rốt cuộc,Trịnh Thiên Hồng có ý tứ gì? Đùa giỡn hắn!

Trần Cửu Thiên lập tức cảm thấy tức giận bừng bừng.

- Anh nói, anh muốn nói gì!

Trịnh Thiên Hồng so với hắn phản ứng vẫn nhanh hơn, trừng lớn mắt vỗ bàn một cái, khiến cho Trần Cửu Thiên giật mình.

- Tôi đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn áp dụng cái phương án ngắn hạn này, nó rất nguy hiểm! Không chỉ riêng anh gặp nguy hiểm, ngay cả tôi cũng có nguy hiểm cực lớn.

- Nhưng trước mắt là tình huống như thế nào, cũng không cần tôi nói nhiều nữa! Không hành động, chính là cái chết, còn hành động thì may ra còn có một đường sinh cơ.

- Còn anh muốn tất cả mọi chuyện đều chu toàn, còn muốn lấy trong sạch cho chính mình, một điểm phong hiểm cũng không có? Có khả năng đó sao! Anh chìm nổi ở môi trường này lâu như vậy, anh cảm giác được có khả năng sao!

- Tôi còn muốn nói cho anh biết rằng, không những anh không thể không liên quan đến, mà anh còn phải chủ động xuất kích, tiến lên chủ động quấy nhiễu! Chỉ có như thế này, phản kích từ trong tuyệt địa, mới có cơ hội chuyển bại thành thắng.

- Cầu phú quý trong nguy hiểm, không cần tôi phải giảng cái đạo lý này cho anh biết chứ.

Trịnh Thiên Hồng quở trách một phen, lời lẽ nghiêm khắc lại tàn khốc vô cùng, để cho Trần Cửu Thiên lập tức á khẩu không trả lời được.

Đúng thế, đúng thế!

Trước mắt cái loại cục diện này, hắn tuyệt đối không có khả năng không đếm xỉa gì đến, bất luận cái "tình huống ngoài ý muốn" gì phát sinh, đặc biệt là chuyện phát sinh trên người Bạch Tiểu Thăng, cũng sẽ làm cho mọi người liên tưởng đến hắn trước tiên!

Sự vụ quan đều là tinh anh trong tinh anh, còn đại sự vụ quan từng người ai cũng là nhân vật tinh anh hoàn mỹ.

Hạ Hầu Khải với chức trách là Lão đại của nhóm người này, làm sao có thể giấu giếm được bọn hắn.

Mồ hôi trên trán Trần Cửu Thiên lập tức lấm tấm xuất hiện.

Hắn vốn đang tâm phiền ý loạn, lý tính liền mất dần khống chế.

Một cuộc gọi điện thoại của Bạch Tiểu Thăng tới, khiến cho hắn càng thêm nôn nóng không chịu nổi.

Dĩ nhiên, giờ phút này lại hỏi những vấn đề ngớ ngẩn như vậy.

- Anh Trịnh, là tôi sai! Cái đầu óc hiện giờ của tôi. . . chỉ có một chữ, loạn! Cho nên, khẳng định chuyện này anh Trịnh phải giúp tôi! Sau đó, Trần mỗ nhất định sẽ báo đáp hậu tạ, lợi nhuận của tập đoàn nếu tôi còn tại thế thì dĩ nhiên sẽ có phần của anh Trịnh.

Trần Cửu Thiên ngôn từ khẩn thiết.

Bây giờ, chỉ có dựa vào Trịnh Thiên Hồng, hắn cũng thật tâm coi Trịnh Thiên Hồng thành cây cỏ cứu mạng.

Trịnh Thiên Hồng hài lòng gật gật đầu, áy náy nói.

- Vừa rồi, tôi cũng có chút kích động, anh Trần đừng để ý. Biện pháp là có, phong hiểm tất nhiên cũng có. Có điều, tôi đã đo lường tính toán kỹ, thành công lớn hơn là nguy hiểm! Chỉ cần anh làm theo phương pháp của tôi nói, biến nguy thành an cũng không phải là không được.

- Ồ?

Đôi mắt Trần Cửu Thiên sáng tỏ, thái độ chân thành khiêm tốn thỉnh giáo.

- Xin anh Trịnh chỉ bảo.

Trịnh Thiên Hồng hướng về phía trước nghiêng người qua, nhìn Trần Cửu Thiên cười hỏi.

- Tôi lại hỏi anh, tên Bạch Tiểu Thăng này cũng chỉ là một tổng giám đốc công ty con lệ thuộc trực tiếp vào tập đoàn, cùng với Trần gia của anh chất chứa nhiều oán hận. Tại tỉnh An Giang, thậm chí bên trong cả sản nghiệp tập đoàn tại Hoa Đông, đều khó có khả năng kéo lên nổi quan hệ. Vậy hắn như thế nào lại lấy được chứng cứ của em anh là Trần Cửu Tranh. Hắn theo cái con đường gì, dùng phương thức gì lấy được.

Trần Cửu Thiên như nghe kinh lôi, hai mắt trừng lớn.

Từ sau khi xảy ra chuyện, hắn một mực sợ hãi, vậy mà hoàn toàn chưa nghĩ đến vấn đề này!

- Có thể hay không, sau lưng tên họ Bạch kia có người nào nâng đỡ, hắn cũng là quân cờ người khác dùng để công kích tôi?

Trần Cửu Thiên nhìn chằm chằm Trịnh Thiên Hồng hỏi lại.

- Cái này không quan trọng.

Trịnh Thiên Hồng cười lạnh.

- Không quan trọng?

Trần Cửu Thiên kinh ngạc, lại có chút khó hiểu.

- Anh nghĩ như vậy, chính là thuyết âm mưu. Nhưng mà, Bạch Tiểu Thăng nắm được chứng cứ vô cùng xác thực, anh nghĩ bọn người Hạ Hầu Khải sẽ nghe những ngờ vực vô căn cứ của anh lần này, liền bỏ qua Trần Cửu Tranh sao? Trong Bộ liền dừng điều tra đối với em của anh?

Trịnh Thiên Hồng cười lạnh nói.

- Chỉ có điều, âm mưu luận không sai! Thế nhưng muốn nhằm vào, cũng không phải là cái hắc thủ phía sau màn nhìn không thấy sờ không được kia, mà chính là Bạch Tiểu Thăng.

Trần Cửu Thiên lập tức ngưng thần.

- Bạch Tiểu Thăng chỉ dùng thời gian ngắn ngủi mấy tháng, từ một phó tổng leo lên tổng giám đốc công ty truyền thông Trung Kinh, rồi thăng làm sự vụ quan kiểu mới. Người lại còn trẻ như vậy, anh không phát hiện được con đường quan lộ phát triển quá nhanh sao! Hắn có thể lấy được chính xác chứng cứ của Trần Cửu Tranh, liền không thể lấy được của người khác sao.

Trịnh Thiên Hồng vừa nói tay vừa gõ gõ tư liệu.

Trần Cửu Thiên khó hiểu.

- Tôi nói thẳng đi. Tên Bạch Tiểu Thăng này, không phải lấy từ con đường bình thường, mà là cố ý thiết lập bẫy rập, lấy được được chứng cứ của nhiều người phụ trách công ty về sự thất trách, tham nhũng, mục nát của bộ máy, đồng thời dùng những chứng cứ này nhiều phiên doạ dẫm bắt chẹt, để thu hoạch được sự hỗ trợ và khối tài sản to lớn.

- Trần Cửu Thiên anh đã sớm nhận được tin tức. Vì vạch trần cái tên họ Bạch hiểm ác này, không tiếc để em ruột mạo hiểm, đến dẫn ra người này, rõ chưa.

- Các anh mới là chính nghĩa, tên họ Bạch mới là tà ác.

- Những người này muốn thừa nhận tội trạng của mình, đồng thời cá chết lưới rách cũng phải lôi tên họ Bạch này theo.

- Đương nhiên, anh có thể nói phía sau lưng tên họ Bạch này còn có người nào sai sử hắn.

- Chúng ta chính là khuấy động cái vũng nước trong này trước tiên, một khi quấy đục, mới có thể thay đổi càn khôn! Chờ các loại điều tra của Bộ sự vụ, anh cũng đã câu thông tốt cùng với những nhân vật khác trong nhà, thời gian đầy đủ.

- Từ anh ở trước mặt mọi người hướng về Hạ Hầu Khải thuật chuyện, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, cho dù là tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa cũng không thể nào phớt lờ a.

- Đây chính là suy nghĩ của tôi.

Trịnh Thiên Hồng nhìn chăm chú Trần Cửu Thiên.

- Và điều chúng ta phải làm chính là làm cho những suy nghĩ của kẽ hở này trở nên đáng tin cậy, ít nhất, hãy để hầu hết mọi người nghĩ rằng nó có thể tồn tại, chỉ cần thế là đủ rồi.

Trần Cửu Thiên nghe được khó có thể tin nổi, thì thào nói.

- Còn có thể như vậy à! Đây cũng là bước nhảy quá lớn, quá mạo hiểm. . .

- Chỉ có điều, muốn thay đổi càn khôn, chính là giở thủ đoạn tàn nhẫn.

- Vậy thì tôi lúc nào báo cáo!

Trần Cửu Thiên hỏi.

- Sáng sớm ngày mai.

Trịnh Thiên Hồng nói.

- Ngày mai?

Trần Cửu Thiên giật nảy mình.

Bạn cần đăng nhập để bình luận