Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1611: Thầy giáo nhỏ, hẹn gặp lại!

Ông già Cát Thiên Thanh thật sự đã bất chấp mọi giá, muốn tranh cãi với Bạch Tiểu Thăng, thế mà lại phát ngôn bừa bãi trước mặt mọi người, nếu như Bạch Tiểu Thăng có thể làm ông cụ nhà họ Đổng tỉnh lại bây giờ, ông ta sẽ chịu thua, sau này gặp lại sẽ gọi Bạch Tiểu Thăng là ngài.

“Ngài” trong miệng Cát Thiên Thanh không có khả năng là cách gọi phổ biến của người hiện đại đối với phái nam, mà là có ý của "thầy"!

Từ trong miệng ông già trung y Cát Thiên Thanh nói ra lời này sẽ có trọng lượng không nhẹ!

Ban đầu, Đổng Thiên Lộ muốn lên tiếng bảo Cát Thiên Thanh ngừng lại cũng thoáng ngẩn người ra, nuốt lời định nói vào trong miệng.

Đổng Thiên Tú, Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh đều biết phân lượng trong lời nói của Cát Thiên Thanh, tất cả đều kinh ngạc và bất đắc dĩ.

Ngay cả bà chủ nhà họ Đổng rõ ràng cũng sửng sốt.

Lúc này, ông cụ Cát đã bất chấp mọi giá, Bạch Tiểu Thăng không lập tức phản đối, vụ đánh cược đã được quyết định, ai cũng không thay đổi được.

- Không cần khoa trương như vậy. Ngài Cát, ngài là bậc trên, tôi là thế hệ sau sao dám tiếp nhận giao hẹn như vậy chứ!

Bạch Tiểu Thăng vẫn khách sáo.

- Nếu như cậu sợ làm không được thì ngoan ngoãn chịu thua, nói vừa rồi cậu chỉ phát ngôn bừa bãi, thả rắm mà thôi!

Cát Thiên Thanh cứng cổ, không nghe theo cũng không buông tha.

Bạch Tiểu Thăng hiểu lễ nghĩa, tôn trọng người già, nhưng nhường nhịn cũng phải có mức độ, anh mỉm cười, ngầm cho phép Cát Thiên Thanh đánh cược, xoay mặt trực tiếp đẩy cửa đi vào phòng bệnh.

Lúc này Cát Thiên Thanh cũng không nhường ai, theo sát Bạch Tiểu Thăng đi vào.

Bà chủ nhà họ Đổng chị em, Đổng Thiên Lộ, Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh cũng theo phía sau.

Bọn họ đều rất tò mò.

Bạch Tiểu Thăng có thể làm được không, sẽ làm thế nào.

- Ngài Cát, mong ngài cho tôi mượn 'cửu châm' của ngài một chút.

Bạch Tiểu Thăng đi tới trước giường bệnh và nói với Cát Thiên Thanh.

Ở trong mắt người thường, trung y châm cứu sẽ dùng công cụ chính là từng cây kim dài nhỏ.

Ý nghĩ này là sai, người bình thường thấy phần lớn là "Kim châm cứu".

Trung y châm cứu cần đến hơn chín lại kim, tên khoa học gọi là - "cửu châm", theo thứ tự là tức mai châm, viên châm, chí châm, phong châm, phi châm, viên lợi châm, kim châm cứu, châm dài và châm lớn. Tương ứng với hơn 360 huyệt vị trên cơ thể người.

Những kim dài, ngắn, to, nhỏ, tròn, cùn này không giống nhau, tương ứng với huyệt vị và thủ pháp riêng, còn rất nhiều điều cần chú ý, có thể nói là các kết tinh trí tuệ của các thầy thuốc và bác sĩ Trung Quốc trong năm nghìn năm qua, trước khi Tây y tiến vào Trung Quốc đã cứu chữa qua vô số người.

Nghe Bạch Tiểu Thăng mượn "cửu châm của mình", Cát Thiên Thanh híp mắt lại, không vui:

- Điều này không hợp quy định, cậu là bác sĩ, ngay cả bộ kim châm của mình mà cũng không mang theo à?

Giọng điệu ông già Cát đều xem thường.

- Lúc đó tôi đang ở bên ngoài, nghe được tình hình của ông Đổng lại vội vàng theo anh Mặc chạy tới, còn chưa kịp quay về lấy đồ.

Bạch Tiểu Thăng thản nhiên, trợn mắt nói mò.

Đổng Thiên Lộ nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ hoài nghi.

Không phải cô ta nghi ngờ năng lực của Bạch Tiểu Thăng, mà nghi ngờ lời nói của anh ta, bởi vì Đổng Thiên Lộ biết thân phận thật sự của Bạch Tiểu Thăng, và mục đích anh tới Thiên Hỗ.

Anh làm sao có thể mang theo bộ kim châm trung y theo người chứ?

Nhưng Đổng Thiên Lộ không hé răng.

Bạch Tiểu Thăng nói thế nào, cô ta nghe thế ấy là được rồi, nếu thật sự muốn nói ra, không tránh được bị ông già Cát này gây phiền phức.

Hơn nữa, những việc nhỏ không đáng kể như vậy cũng không có gì quan trọng.

- Nếu như vậy, lão già này ngoại lệ một lần, cho cậu mượn dùng một lát.

Ông già Cát cũng không muốn chờ Bạch Tiểu Thăng sai người đi lấy kim châm qua.

- Cậu chờ một lát!

Ông già Cát nói xong một câu thì xoay người đi ra khỏi phòng, dụng cụ của ông ta còn để ở ngoài phòng khách.

Không bao lâu, ông già Cát đã quay lại, trong tay cầm theo một hộp nhỏ bằng lim, nhìn bên ngoài rõ là đã dùng nhiều năm.

Ông già Cát để hộp kia xuống dưới đất, lấy từ bên trong ra hộp chứa "cửu châm" và đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng giơ hai tay nhận lấy.

Hành động này làm cho vẻ mặt ông già Cát bớt giận.

Cuối cùng thì người trẻ tuổi này còn hiểu một chút quy định!

Mà những người khác thấy hành động này của Bạch Tiểu Thăng, còn biết thân phận lai lịch của anh lại thầm khen ngợi.

Lễ nghi giáo dưỡng đặt trong bốn biển, thậm chí cấp bậc khác nhau cũng làm cho người ta có ý nghĩ khác nhau.

Bạch Tiểu Thăng mở hộp ra, thấy "Cửu châm" của Cát Thiên Thanh được làm tinh tế, thậm chí ngay cả chất liệu sử dụng cũng không giống nhau thì âm thầm khen.

Không hổ danh là thánh thủ trung y, ngay cả đồ dùng cũng không tầm thường như vậy!

- Cậu trai trẻ, cậu châm kim có cần tôi tránh đi không.

Bởi vì hành động vừa rồi của Bạch Tiểu Thăng, Cát Thiên Thanh bắt đầu có thiện cảm, lại theo thói quen nghề nghiệp không nhịn được hỏi một tiếng.

Không chỉ là trung y, hễ là bác sĩ cũng không muốn bị quấy rầy trong lúc trị liệu, hơn nữa phương thuốc, thủ pháp của Trung y đều có thể liên quan đến tính cơ mật, cũng không thích bị người khác nhìn.

Bạch Tiểu Thăng vốn cũng không suy nghĩ nhiều, nghe Cát Thiên Thanh nói vậy thì trái lại dừng lại, cười nhìn ông.

- Cậu nhìn tôi như thế làm gì?

Cát Thiên Thanh không nhịn được nhíu mày hỏi.

- Nếu ngài Cát đã nói, vậy mời ngài xoay lưng qua, không cần quá lâu đâu.

Bạch Tiểu Thăng nhẹ nhàng nói.

Mặc Tử Nhạc, Tư Mã Quốc Doanh không nhịn được cùng lên tiếng:

- Vậy chúng tôi. . .

- Hai người thì không cần, hai người đều là Tây y.

Bạch Tiểu Thăng cười:

- Những người khác cũng không cần thiết.

Cát Thiên Thanh nghe hắn nói vậy thì trong lòng vô cùng phiền muộn, không ngờ ông ta lại không thể nhìn.

- Hừ.

Ông cụ Cát hừ lạnh một tiếng và quay lưng lại.

- Cậu trai trẻ, nên giữ quy định đấy, tôi sẽ không đi quá giới hạn, cậu cứ yên tâm châm kim, tôi tuyệt đối sẽ không liếc nhìn.

Cát Thiên Thanh chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nói, giọng nói không nhanh không chậm, nói ra từng câu từng chữ, trong trường hợp này không tiện lớn tiếng, không được phép ông nói ra "lời lẽ đầy khí phách", nhưng cũng làm cho ông thể hiện ra được phong độ của bậc tông sư.

- Cậu trai trẻ, cậu có biết tôi tinh thông bao nhiêu loại châm pháp, phương pháp châm cứu không? Nói ra sợ là cậu sẽ bị dọa cho giật mình đấy!

- Ngay cả phương pháp điện châm bằng sóng điện, phương pháp châm cứu điện, phương pháp điện châm sóng, lão già tôi cũng hiểu! Đừng tưởng rằng tôi là đồ cổ!

- Với mấy kiểu của cậu, lão già tôi chưa chắc đã để vào trong mắt! Cậu cứ thoải mái thể hiện khả năng của mình, nhưng tôi đã nói trước rồi, nửa tiếng sau ông Đổng sẽ tỉnh lại, cậu dùng thời gian quá lâu là không được. . .

Cát Thiên Thanh nói mấy câu nhưng không nghe thấy người phía sau trả lời, lập tức nhíu mày, lại muốn nói.

Đúng lúc này, ông chợt nghe một tiếng hít thở gấp, giống như người chết chìm đột nhiên được cứu tỉnh.

Sau đó là tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.

- Tỉnh rồi!

- Mình ơi!

- Cha!

- Ông Đổng!

Tiếng mọi người khác nhau, nhưng đều lộ ra sự kinh ngạc.

Cát Thiên Thanh sửng sốt.

Ông ta mờ mịt quay đầu lại, thấy ông cụ nhà họ Đổng đã ngồi dậy và đang hít sâu.

Bạch Tiểu Thăng đang ấn, xoa một huyệt vị nào đó ở sau gáy của ông ta, khẽ nói:

- Ông Đổng, từ từ sẽ được thôi, hít sâu thở chậm, đúng! Vậy đó! Có phải cảm giác đau đớn đã giảm đi rồi đúng không?

Cát Thiên Thanh trợn mắt há hốc mồm, quả thật khó có thể tin được vào cảnh tượng mình đang nhìn thấy.

Từ khi ông ta xoay người sang chỗ khác đến khi Ông Đổng tỉnh lại, tổng cộng. . . đã năm phút chưa?

Mình am hiểu sâu nhiều loại châm cứu như vậy còn không làm được, vậy người trẻ tuổi kia làm sao làm được?!

Cát Thiên Thanh cảm giác đầu óc hỗn loạn, tâm tư rối bời.

Thật may, tất cả mọi người vội vàng vây quanh ông cụ nhà họ Đổng, không ai nhìn ông.

Dưới sự trợ giúp của Bạch Tiểu Thăng, ông cụ nhà họ Đổng hít thở đều, sắc mặt cũng khá hơn.

Bạch Tiểu Thăng nhường vị trí lại cho Đổng Thiên Tú và cầm hộp kim châm đi tới dùng hai tay trả cho Cát Thiên Thanh, mỉm cười và nói:

- Ngài có sở học uyên bác, tôi vừa chỉ biết kĩ thuật nhỏ thôi, cuộc đánh cược vừa rồi chỉ là nói đùa, ngài tuyệt đối đừng xem là thật!

Cát Thiên Thanh không nói được một lời nào, cất hộp châm và cầm hộp lên, quay người rời đi, trong miệng lầm bầm một câu:

- Thầy giáo nhỏ. . . hẹn gặp lại!

Bạn cần đăng nhập để bình luận