Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 309: Cuộc gọi của Thôi tiên sinh



Bạch Tiểu Thăng cùng Trần Trường Khoảnh chỉ gặp mặt thoáng qua nhưng không có biểu tình gì.

Lâm Vi Vi rất xấu hổ nắm chặt hợp đồng trong tay, bi phẫn trừng mắt nhìn bọn người Thương Uyển Uyển một chút, sau đó cũng vội vàng đuổi theo Bạch Tiểu Thăng, đi ngang chỗ Trần Trường Khoảnh nàng hừ lạnh một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.

- Lâm Vi Vi, Trần tổng còn đang ở đây mà cô có cái thái độ này là sao!

Lâm Bắc Thần trách cứ quát.

Lâm Vi Vi không hề để ý đến hắn.

- Phản, phản thật rồi!

Lâm Bắc Thần tức giận mắng.

- Được rồi, được rồi vì một người như vậy mà ầm ĩ cái gì.

Trần Trường Khoảnh vẻ mặt chân thành nói.

Hắn giờ đang rất vui vẻ, rất là vui.

Không có thấy vừa rồi sắc mặt của Bạch Tiểu Thăng rất khó nhìn sao, càng khó coi thì tâm tình của hắn lại càng tốt.

Bây giờ cậu ta muốn chuyển bại thành thắng chỉ có một cách là mời người hỗ trợ, nhưng muốn làm được điều này phải có nhân mạch. Bạch Tiểu Thăng có sao?

Chỉ là một một người xuất thân bình dân, thì có bản lĩnh gì có thể tìm được người có thể hỗ trợ chuyện này đây!

Trần Trường Khoảnh trên mặt tràn đầy nụ cười, bước chân nhẹ nhàng đến trước mặt Thương Uyển Uyển, sau đó ngồi xuống.

- Trần tổng rất hài lòng đúng không?

Thương Uyển Uyển che miệng cười một tiếng.

- Không, không, không!

Trần Trường Khoảnh cười lắc đầu.

- Chỉ một mình tôi nhìn thấy bộ dáng này của cậu ta thì có thể làm được cái gì. Tôi muốn để toàn công ty đều biết rõ cậu ta lại thua dưới tay tôi! Người có thể cùng Thương tiểu thư ký kết hợp đồng lần này là Trần Trường Khoảnh tôi!

Dứt lời, Trần Trường Khoảnh đưa mắt nhìn Lâm Bắc Thần.

- Lâm tổng thanh tra đừng đứng đây đợi nữa nên làm gì ông biết rõ rồi chứ.

- Đã rõ, đã rõ!

Lâm Bắc Thần hưng phấn nói, trong nụ cười ẩn ẩn có hai phần dữ tợn, quay đầu vội vàng rời đi.

Trước khi tan việc, mọi người trong công ty đều sẽ biết rõ Bạch Tiểu Thăng lại thất bại, đây có thể sẽ là chủ đề lôi cuốn nhất!

Đem hai cái cùng so sánh, việc Trần tổng ký kết thành công tất nhiên sẽ để bọn họ sợ hãi thán phục!

Lâm Bắc Thần chờ không nổi muốn đi tuyên truyền ngay.

Vu Thanh, Mộ Dung Yến nhìn nhau cười, đi qua đứng ở sau lưng Trần Trường Khoảnh.

Trần Trường Khoảnh quay đầu nhìn Thương Uyển Uyển cười nói.

- Làm cho Uyển Uyển tiểu thư chê cười rồi.

- Nào có.

Thương Uyển Uyển cười một tiếng.

Loại nội đấu này, nàng đã gặp quá nhiều. Đặc biệt là trong vòng tròn của nàng, Thương Uyển Uyển cũng đã xử lý qua không ít đối thủ, nếu vì việc này mà chê cười người khác, thì cũng đâu khác gì quạ đen cười heo đen đâu.

- Chúng ta vẫn ký kết nhanh thôi, chờ khi Tống tổng tới còn cho ông ấy một kinh hỉ.

Thương Uyển Uyển cười nói.

- Được! vậy chúng ta cùng ký đi.

Trần Trường Khoảnh ra hiệu cho Mộ Dung Yến đưa tới một phần hợp đồng cho Thương Uyển Uyển.

. . .

Lâm Vi Vi bước chân vội vàng đuổi theo sát Bạch Tiểu Thăng, không để ý tới chính mình đang mang giày cao gót cao tới mấy phân.

Nàng sợ Bạch Tiểu Thăng bị đả kích.

Nhưng mà khi chạy đến gần Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi lập tức sững sờ. Nàng phát hiện Bạch Tiểu Thăng vậy mà còn có tâm tình chơi điện thoại, vẻ mặt rất thản nhiên.

- Bạch, Bạch tổng, ngài không có chuyện gì chứ?

Lâm Vi Vi cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Ở bên ngoài, nàng không có gọi là anh Tiểu Thăng.

- Lão Trần, đều là tại anh a, hôm nay tôi sẽ cho anh một bài học.

Bạch Tiểu Thăng cười với nàng nói.

- Sao?

Lâm Vi Vi bị một câu nói cùng nụ cười của hắn làm cho không hiểu gì hết, giống như một người đang trong mộng.

- Thì ra là tìm người hỗ trợ không phải là chuyện mất mặt gì, điều này là để cho người khác thấy nhân mạch của mình cường đại thôi sao.

Bạch Tiểu Thăng cười ha ha một tiếng, lắc lắc điện thoại rồi cất bước đi tiếp.

Xong rồi, Bạch tổng của chúng ta bị kích thích rồi!

Lâm Vi Vi sợ hãi đi theo phía sao.

. . .

Tại phòng họp số ba, người đại diện của Thương Uyển Uyển xem qua hợp đồng một lần.

Sau năm phút, nàng đem hợp đồng đưa cho Thương Uyển Uyển gật gật đầu biểu thị không có vấn đề gì.

- Được.

Thương Uyển Uyển ưu nhã cười rồi lấy ra một cây bút định ký tên mình. Bọn người Trần Trường Khoảnh đang nhìn chăm chú xuống chỗ ký tên nhưng bỗng nhiên điện thoại bên cạnh nàng vang lên.

Thương Uyển Uyển mới đầu không thèm để ý, nhưng người đại diện liếc mắt nhìn thì thần sắc khẽ biến đổi, nhanh chóng đem điện thoại đưa đến cho nàng.

Thương Uyển Uyển mỉm cười nhìn lập tức khẽ giật mình, vậy mà để bút xuống vội vàng cầm điện thoại di động lên nghe.

- Thật có lỗi đây là công ty gọi điện thoại tới, tôi muốn nghe một chút!

Thương Uyển Uyển chỉ nói được một câu như vậy, liền vội vàng chạy đến nơi hẻo lánh cách xa phòng họp để nghe điện thoại.

Trần Trường Khoảnh hơi kinh ngạc.

- Là ông chủ của chúng tôi.

Người đại diện nhỏ giọng giải thích cho Trần Trường Khoảnh hiểu.

Truyền thông Thiên Tinh, là một công ty đa quốc gia, cùng truyền thông Trung Kinh khác biệt, bọn họ chỉ hoạt động trong lĩnh vực điện ảnh, âm nhạc và là một công ty lớn có thực lực hùng hậu. Nhưng nếu so sánh với truyền thông Trung Kinh thì đó mới là con quái vật khổng lồ.

Thương Uyển Uyển là nghệ nhân dưới cờ của Thiên Tinh.

- Ông chủ của Thiên Tinh tự mình gọi điện thoại cho Thương Uyển Uyển? Xem ra, Thương Uyển Uyển tiểu thư ở công ty địa vị rất cao a!

Trần Trường Khoảnh sợ hãi thán phục.

Không còn lạ gì khi Tống Trường Không muốn đích thân làm bạn, bảo sao Nhị thúc mình cũng không chút do dự muốn hợp tác, bọn họ đang muốn cùng với công ty Thiên Tinh thành lập mối quan hệ.

Trần Trường Khoảnh đối với Thương Uyển Uyển, có nhận thức sâu hơn.

Xem ra sau lần này, mình phải cùng Thương Uyển Uyển thành lập liên hệ càng mật thiết càng tốt.

Đây có thể là tài nguyên khó mà có được.

. . .

Thương Uyển Uyển ở nơi hẻo lánh của phòng họp lớn, đưa lưng về phía bọn người Trần Trường Khoảnh.

Trên khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh của nàng hiện lên vẻ kinh sợ hiếm thấy.

Người ở ngoài ngành đều xem nàng là một ngôi sao cao cao tại thượng của làn truyền hình điện ảnh, nhân tài kiệt xuất bên trong dàn diễn viên tuổi trẻ.

Nhưng chính nàng biết rõ, tại bên trong truyền thông Thiên Tinh, nàng có thể xếp vào mười vị trí đầu đã không tệ rồi, đây còn chỉ là những người mới trong nước thôi, Thiên Tinh là công ty quốc tế, những ngôi sao ở nước ngoài so với nàng còn nổi danh gấp trăm, gấp ngàn lần.

Lần này, ông chủ lại tự mình gọi điện thoại cho nàng.

Sau khi kinh ngạc, Thương Uyển Uyển nhịn không được có chút run rẩy cùng kích động.

- Thôi tiên sinh, ngài tự mình gọi cho Uyển Uyển không biết có chuyện gì không?

Thương Uyển Uyển vô cùng cung kính, dùng âm thanh êm ái nhất có thể, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

- Uyển Uyển, cô đang ở tại Trung Kinh đúng không, là công ty truyền thông Trung Kinh phải vậy không.

Đầu đây bên kia giọng nói bình tĩnh của Thôi tiên sinh truyền đến, nhưng lại lộ ra uy áp vô thượng.

Một lời cho người ta vinh hoa phú quý, một lời đoạt vinh hoa phú quý của người ta.

Đến cấp độ của Thôi tiên sinh, chỉ sợ cũng là loại trình độ này.

- Đúng vậy.

Thương Uyển Uyển tuy cách điện thoại nhưng vẫn cảm giác được sự sợ hãi.

Làm cho nàng khiếp sợ là Thôi tiên sinh vậy mà chú ý đến nàng đang ở nơi nào.

- Cô có phải hay không từ chối ký kết cùng một vị gọi là Bạch Tiểu Thăng Bạch tiên sinh?

Câu nói tiếp theo này giống như là tiếng sấm nổ vang bên tai của nàng.

Hai con mắt mỹ lệ của Thương Uyển Uyển lập tức trừng tròn xoe.

Thôi tiên sinh làm sao lại biết rõ Bạch Tiểu Thăng! Còn biết rõ nàng vừa mới từ chối ký kết cùng Bạch Tiểu Thăng!

Điều đó không có khả năng a!

Theo như Thương Uyển Uyển biết Thôi tiên sinh cùng Bạch Tiểu Thăng chênh lệch khác nhau một trời một vực, một người là thần phật trên chín tầng trời, một người thì vô danh tiểu tốt, bọn họ làm sao có thể có gặp nhau, làm sao có thể!

- Ngài nói là Bạch Tiểu Thăng?

Thương Uyển Uyển đã dùng hết khí lực toàn thân để hỏi lại.

Đổi lại thường ngày, nàng nhất định sẽ không dám một lần nữa hỏi lại ông chủ như thế nhưng bây giờ nàng đã quên hết sợ hãi.

- Không sai, Bạch Tiểu Thăng một vị phó tổng của truyền thông Trung Kinh!

m thanh của Thôi tiên sinh bắt đầu lộ ra một tia lạnh lùng.

- Cô biết rõ cậu ta là ai à, cô lại cự tuyệt cậu ta như vậy! Cậu ta cùng đại tiểu thư của chúng ta là bạn bè! Thương Uyển Uyển cô có cái tư cách gì mà dám trêu đùa cậu ta!

Giống như bị sét đánh trúng, Thương Uyển Uyển bị câu nói này làm cho kinh hãi không thôi, run giọng nói.

- Là vị đại tiểu thư đó sao?

- Chúng ta còn có mấy vị đại tiểu thư? Thương Uyển Uyển, chuyện này nếu cô không xử lý tốt, cả đời này cô đừng hòng lăn lộn trong ngành truyền hình điện ảnh nữa !

Bạn cần đăng nhập để bình luận