Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 310: Thương Uyển Uyển sợ hãi



Thương Uyển Uyển cảm thấy một trận mê muội, gương mặt vô cùng xinh đẹp của nàng bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo.

Đến bây giờ nàng mới khắc sâu cảm nhận hàm nghĩa của cái từ —— sợ vỡ mật là như thế nào!

Cả người nàng giống như đang tiến vào hầm băng, cái cảm giác rét lạnh thấu xương từ trong lòng lan ra bên ngoài, làm cho nàng run rẩy co rúm lại.

Thôi tiên sinh trong mắt của nàng đã đủ đáng sợ rồi, nhưng vị Thôi tiên sinh này vừa nhắc tới mấy chữ đại tiểu thư, giọng nói đều mang theo sự kính sợ.

Kính sợ cả về quyền lực, tiền tài, địa vị.

Vị đại tiểu thư kia, Thương Uyển Uyển có nghe nói qua, bởi vì có thiên phú ca hát nên muốn làm ngôi sao ca nhạc.

Sau thời gian hai năm, liền trở thành thiên hậu.

Các tài nguyên mà cô ta có được cũng làm cho Thương Uyển Uyển không tưởng tượng nổi.

Trong nước, ngoài nước, các nhà soạn nhạc đỉnh cấp. Đại tiểu thư muốn học cái gì, đều sẽ có những giáo sư đứng đầu sẵn sàng chỉ dạy.

Truyền thông Thiên Tinh chỉ là một công ty dưới cờ của nhà đại tiểu thư mà thôi, Thương Uyển Uyển là minh tinh hạng một, nhưng mà toàn bộ do Thiên Tinh xuất lực nâng đỡ.

Cái gì mà hot nhất, cái gì mà minh tinh hạng một, nếu như bọn họ muốn, thì vài phút có thể tạo nên một cái!

Nhân vật kinh khủng như đại tiểu thư, vậy mà lại là bạn của Bạch Tiểu Thăng.

Hai cái chân nhỏ thon dài của Thương Uyển Uyển không tự chủ được run lên.

Nàng không dám tưởng tượng, cũng không nghĩ ra được!

Nếu mà do người khác nói với nàng thì đánh chết nàng cũng không tin.

Coi như là Thôi tiên sinh chính miệng nói cho nàng, nàng cũng có cảm giác không chân thật giống như bị mây che sương mù quấn.

- Thương Uyển Uyển, tôi không biết cô đã làm gì! Nhưng người này không phải người mà cô có thể đắc tội nổi! Hợp đồng của cậu ta cho dù nội dung là bán cô thì cô cũng phải ký cho tôi! Nếu không. . . Hừ!

Khi nói đến câu cuối cùng giọng điệu của Thôi tiên sinh rất lạnh lẽo.

Lúc đại tiểu thư gọi điện thoại cho ông ta tâm tình rất không tốt nên hiện giờ ông ta đang rất hoảng sợ.

Đối với ông ta nếu Thương Uyển Uyển muốn kiếm chuyện thì ông ta đương nhiên sẽ không khách khí!

Thương Uyển Uyển sắp khóc đến nơi rồi.

Đáng tiếc thần sắc của nàng hiện giờ Thôi tiên sinh là cách nào nhìn thấy được. Mà nếu có nhìn thấy thì chắc cũng sẽ không có một chút thương tiếc nào.

Bên đầu dây bên kia chợt nghe thấy bộp một tiếng sau đó hàng loạt âm thanh tút tút tút... vang lên, giống như là hàng vạn cây châm đâm vào đáy lòng của Thương Uyển Uyển.

Thương Uyển Uyển giống như bị sét đánh, ngốc trệ mười mấy giây, bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cất bước đi tới cửa phòng.

Hiện giờ không phải là thời điểm để khiếp sợ, nàng nhất định phải nắm chặt thời gian, giành giật từng giây mau chóng tìm Bạch Tiểu Thăng để ký kết hợp đồng!

Một hơi cũng không thể trì hoãn!

Nếu không đời nàng sẽ xong ngay!

Bây giờ trong đầu của Thương Uyển Uyển lại lần nữa xuất hiện ánh mắt lạnh lùng của Bạch Tiểu Thăng lúc rời khỏi. Cùng với câu nói mà lúc đó nàng cảm thấy rất buồn cười nhưng bây giờ nó làm cho nàng có cảm giác không rét mà run.

- Thương Uyển Uyển tiểu thư, cô bây giờ cự tuyệt tôi, lát nữa dù có cầu tôi thì tôi cũng chưa chắc đã đồng ý ký đâu.

Thì ra Bạch Tiểu Thăng mới là người có bối cảnh sâu nhất!

Thì ra anh ta mới là người không thể đắc tội!

Nếu so sánh, cái gì mà Trần Trường Khoảnh, cái gì mà Trần Cửu Tranh đều không đáng một xu!

Thương Uyển Uyển hiện giờ rất hối hận.

Giờ phút này Trần Trường Khoảnh đang cùng trợ lý Tiểu Mạch của Thương Uyển Uyển trò chuyện vui vẻ.

Nghe được động tĩnh phía sau lưng, Trần Trường Khoảnh liền quay đầu mỉm cười nhưng lập tức giật mình.

Một trận gió thơm ngọt nhanh chóng ập đến.

Sau đó hắn thấy Thương Uyển Uyển người luôn có phong thái ưu nhã hiện giờ giống như bị điên chạy thật nhanh trên đôi giày cao gót làm phát ra một trận âm thanh ‘Cộp, cộp’.

Tròng mắt của Trần Trường Khoảnh trợn tròn lên.

Vu Thanh, Mộ Dung Yến, còn có trợ lý Tiểu Mạch cùng người đại diện của Thương Uyển Uyển đều hoảng sợ.

Thương Uyển Uyển chạy ra cửa, giống như bị điên kéo cửa muốn xông ra ngoài.

Cửa vừa mới mở ra.

Liền thấy Tống Trường Không cùng trợ lý xuất hiện ở ngoài cửa. Bọn họ đang muốn tiến vào.

Nhìn thấy Thương Uyển Uyển mở cửa ra, Tống Trường Không khẽ giật mình, vẻ mặt lập tức tươi cười chào hỏi.

- Thương tiểu thư, cô. . .

- Ông tránh ra cho tôi!

Thương Uyển Uyển hét lên một tiếng cuồng loạn, cố gắng lách qua giữa Tống Trường Không cùng trợ lý của ông ta để đi ra ngoài.

Lão Tống không kịp chuẩn bị suýt chút nữa bị xô ngã, vẻ mặt kinh sợ.

- Thương tiểu thư? Cô làm cái gì vậy! Chuyện này là thế nào!

Tống Trường Không hét lớn một tiếng, làm cho Thương Uyển Uyển tỉnh táo lại.

Nàng không đi tiếp mà quay lại, chầm chầm nhìn vào đôi mắt đang trừng tròn xoe của Tống Trường Không, hung mang bắn ra bốn phía, giống như nữ bạo phỉ.

- Nói cho tôi biết, Bạch Tiểu Thăng đang ở đâu? !

Câu này giống như đang rống vào mặt Tống Trường Không.

- Bạch Tiểu Thăng Bạch tổng, không có ở bên trong sao?

Tống Trường Không kinh ngạc hỏi. Chính là nàng gọi điện thoại cho mình tới đây mà.

- Anh ta đi rồi. Tôi hỏi ông, anh ta trở về chỗ nào rồi? !

Thương Uyển Uyển lại hét lên một tiếng.

- Tôi hỏi ông! Phòng của anh ta ở chỗ nào, tầng mấy!

Thương Uyển Uyển nhìn Tống Trường Không, ánh mắt giống như nhìn người ngớ ngẩn không hiểu người khác đang nói gì.

- Phòng truyền thông internet mới ở tầng dưới.

Vẫn là trợ lý của Tống Trường Không phản ứng nhanh trả lời cho nàng.

Thương Uyển Uyển lúc này mới buông Tống Trường Không ra, nhanh chóng chạy về hướng thang máy.

- Cô ta điên rồi sao?

Tống Trường Không sao một hồi im lặng thì lên tiếng hỏi.

Trợ lý của Tống Trường Không nuốt ngụm nước miếng, không biết trả lời như thế nào.

May mắn lúc này Trần Trường Khoảnh mang theo những người ở bên trong phòng họp lớn đi ra.

- Trần tổng, cậu cũng ở nơi này sao?

Tống Trường Không nhíu mày hiếu kỳ hỏi.

- Tôi tới để ký kết!

Trần Trường Khoảnh nhìn thấy Thương Uyển Uyển chạy đi xa, cũng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.

Người phụ nữ này, làm sao lại đột nhiên nổi điên rồi!

- Chị Thương, chị Thương!

Trợ lý Tiểu Mạch cùng người đại diện của Thương Uyển Uyển, mặt mũi tràn đầy kinh hãi nhìn nhau sau đó vội vàng đuổi theo Thương Uyển Uyển.

- Đến cùng là xảy ra chuyện gì a?

Tống Trường Không gấp gáp hỏi Trần Trường Khoảnh.

- Không phải là cùng với Bạch Tiểu Thăng ký kết à, làm sao cậu ta lại không có ở đây, mà cậu lại ở đây làm gì? Thương tiểu thư bị sao thế? Cô ta vội vã tìm Bạch Tiểu Thăng như vậy làm cái gì, Bạch Tiểu Thăng làm cho cô ta bị như thế sao? !

Tống Trường Không hỏi liên tiếp mấy câu.

Khi nhìn thấy Trần Trường Khoảnh ông ta liền suy đoán có khả năng là Trần Trường Khoảnh đá Bạch Tiểu Thăng ra khỏi cái hợp đồng lần này, nhưng mà nếu đá cậu ta ra thì làm sao hai người này lại có bộ dạng như vậy.

Nhìn cái trạng thái như thế của Thương Uyển Uyển, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì!

Bộ dạng sốt ruột đi tìm Bạch Tiểu Thăng như vậy, Trần Trường Khoảnh cũng giống như Tống Trường Không, không biết chuyện gì đang xảy ra. Sao cứ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này chứ!

Trần Trường Khoảnh cũng không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

May mắn ở đây còn hai người trợ lý thay hắn trình bày lại sự việc.

Nhưng khi nghe xong, Tống Trường Không vẫn như cũ không hiểu được vấn đề nằm ở đâu, Thương Uyển Uyển nghe điện thoại của ông chủ nàng xong liền điên lên, rất lo lắng đi tìm Bạch Tiểu Thăng?

- Mặc kệ, chúng ta đi tới phòng truyền thông internet mới thôi.

Tống Trường Không ra lệnh xong liền vội vã chạy tới thang máy.

Nếu mà do Bạch Tiểu Thăng chọc giận Thương Uyển Uyển, ông ta phải khiến cho Bạch tổng nhận lỗi cho đến khi Thương Uyển Uyển hết giận mới thôi!

Trần Trường Khoảnh cũng vội vàng đi theo, trong đôi mắt có ánh sáng chớp lên. Hắn gấp rút kéo Vu Thanh qua một bên nhỏ giọng phân phó.

- Cậu ngay lập tức đi tìm Lâm Bắc Thần kêu ông ta dẫn người từ các phòng khác tới phòng truyền thông internet mới xem náo nhiệt.

Trần Trường Khoảnh vừa phân phó vừa nhe răng cười!

Mặc kệ vấn đề nằm ở đâu, hắn đều muốn có trợ giúp, đem sự việc làm lớn! .

Bạn cần đăng nhập để bình luận