Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1615: Một vỗ liền hợp (2)

Đúng lúc đó, khi Đổng Thiên Lộ mỉm cười ghé lại gần, Bạch Tiểu Thăng khó có thể tự kiềm chế, thì có tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên.

Đổng Thiên Lộ thoáng ngẩn người ra.

Bạch Tiểu Thăng lại giống như bị đánh thức, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, lưu loát:

- chị Thiên Lộ, tôi nhận điện thoại trước.

Đổng Thiên Lộ chỉ đành phải ngồi lại vị trí, cầm chén trà lên.

- Alo, Vi Vi à.

Bạch Tiểu Thăng lớn tiếng nói chuyện điện thoại:

- Em hỏi anh ở đâu á? Nói ra rất dài dòng, anh đã đến nhà họ Đổng rồi. Ừ, anh sẽ bảo cô Đổng cho người đi đón hai người. Qua sớm một chút.

Câu chuyện chỉ vài ba câu là có thể nói hết, nhưng Bạch Tiểu Thăng nói hết hai phút mới cúp điện thoại, do dự không biết tiếp tục ngồi xuống không.

- Ngồi đi, em trai Tiểu Thăng.

Đổng Thiên Lộ mỉm cười và nói:

- Chúng ta, tiếp tục...

Cô ta còn chưa nói dứt lời, cửa thư phòng lại bị gõ.

- Chị, em vào nhé.

Giọng nói của Đổng Thiên Tú vang lên, không đợi Đổng Thiên Lộ trả lời, anh ta đã đẩy cửa bước vào.

Đổng Thiên Lộ chỉ đành phải bất lực nhìn Bạch Tiểu Thăng, sợ rằng trò chơi đùa giỡn vị giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc này đành phải dừng ở đây thôi.

Bạch Tiểu Thăng ngược lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Đốt hương, uống trà à?

Đổng Thiên Tú nhìn hai người, nói lầm bầm:

- Các người thật lịch sự tao nhã nhỉ.

Tiếp theo, Đổng Thiên Tú nhìn chị mình với vẻ cổ quái:

- Cái sườn xám này của chị không tệ đâu, em cũng chưa từng thấy chị mặc qua bao giờ.

Đổng Thiên Lộ rầu rĩ không vui nhìn em trai mình:

- Đây là quần áo chị mới mua, chẳng lẽ phải cho em xem trước mới được à?

- Vậy thì không cần.

Đổng Thiên Tú xua tay, nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười và nói:

- Cha tôi đã không sao, mẹ tôi bảo tôi tới hỏi ân nhân xem có hứng thú đi dạo trong vườn riêng nhà tôi không. Tôi vẫn thích nghề làm vườn mà. Đúng rồi, bên kia còn có một hồ nước, có thể câu cá, chúng ta đi cùng nhau đi.

Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu.

- Được, đi cùng nhau!

- Ôi...

Đổng Thiên Lộ muốn nói lại thôi, cuối cùng nghiêm khắc trừng mắt nhìn em trai, cắn răng nói:

- Đi đi! Người hiếu khách!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng đi ra, Đổng Thiên Tú buồn bực nhìn chị mình, chờ tới khi anh tới gần, cậu không khỏi khẽ hỏi:

- Các người nói chuyện không vui hay sao mà chị tôi tức giận như vậy?

Bạch Tiểu Thăng cười và đi ra ngoài.

Đổng Thiên Tú nhìn chị trừng mắt với mình thì vội vàng đi ra ngoài, thuận lợi đóng cửa lại.

Đổng Thiên Lộ phiền muộn nhìn cánh cửa.

Bỗng nhiên, cánh cửa lại mở ra, một cái đầu thò vào.

Đổng Thiên Tú nhìn chằm chằm vào Đổng Thiên Lộ, chỉ vào khóe miệng của mình, ra hiệu nói:

- Chị tô son không chuẩn kìa, lệch ra cả ngoài rồi này! Bạn em không nói cho chị biết à? Chắc là giữ thể diện cho chị đấy. Chà chà, nếu không nhờ có em thì chị còn không biết đâu, lúc này mà đi ra ngoài sẽ rất mất mặt đấy.

Đổng Thiên Lộ nhìn Đổng Thiên Tú với ánh mắt âm trầm, cố đè nén cơn giận, chỉ thốt ra một chữ:

- Lăn!

Bạch Tiểu Thăng theo Đổng Thiên Tú ra khỏi biệt thự, anh ấy lại cho người giúp việc rời đi, kéo anh đến chỗ không người, nhìn dáng vẻ như có lời muốn hỏi.

Bạch Tiểu Thăng không hiểu sao cảm giác hơi khẩn trương, Đổng Thiên Tú lại không phải là người ngu, vừa rồi anh ta đẩy cửa thò đầu vào, có phải đã nhìn ra được chuyện gì, cho rằng có gì đó...

Đương nhiên, không quan tâm Đổng Thiên Tú nhìn ra điều gì, hay là nghĩ đó là gì thì nhất định là hiểu nhầm rồi!

Ở trên phương diện kinh doanh, bản thân Bạch Tiểu Thăng đã trải qua trăm trận chiến, nhưng đối mặt với "chiến trường quan hệ bất chính này" thì lại cuống chân cuống tay.

Nhưng mấu chốt là anh và Đổng Thiên Lộ thật sự không có gì đấy!

Vậy rốt cuộc có nên giải thích hay không? Nếu thật sự muốn giải thích, nó có thể còn loạn hơn không...

Bạch Tiểu Thăng hiếm khi không thể nào quyết định được như vậy.

- Chị tôi không làm gì anh chứ?!

Bạch Tiểu Thăng đang nghĩ ngợi, liền nghe được Đổng Thiên Tú vội vàng nói.

Anh bị dọa cho giật mình, trong tâm trạng này, anh làm gì còn có thể bình tĩnh phân tích được ý tứ thật sự của Đổng Thiên Tú nữa, chỉ muốn giải thích một hồi.

Đổng Thiên Tú quay đầu liếc nhìn biệt thự, lẩm bẩm nói:

- Thật ra, cho dù tính cách của chị tôi hơi sắc bén, nhưng người cũng không tệ lắm.

Người không tệ à?

Hiểu nhầm lớn rồi! Tôi là người đã có bạn gái! Tiến thêm một bước mà nói, đó cũng có thể là vợ chưa cưới đấy!

Bạch Tiểu Thăng nóng lòng muốn làm sáng tỏ:

- Tôi với chị cậu...

- Tôi nói trước, anh chờ tôi nói xong hãy nói tiếp!

Đổng Thiên Tú ngắt lời Bạch Tiểu Thăng, nói liền một hơi:

- Chị tôi là người ân oán rõ ràng, nhất định sẽ nhớ kỹ anh đối xử tốt với nhà họ Đổng chúng tôi, tuyệt đối sẽ không quên ơn nghĩa!

- Nhưng liên quan đến phương diện kinh doanh, đó chính là chuyện hai bên Bắc Phong Holdings và tập đoàn Chấn Bắc khu Đại Trung Hoa, không phải chỉ với riêng Bạch Tiểu Thăng anh. Chuyện liên quan đến trên phương diện làm ăn, chị ấy lại có chút hung hăng, có đôi khi nói cũng rất khó nghe, thái độ sắc bén. Bởi vì ân tình là ân tình, làm ăn là làm ăn! Nếu chị ấy có nói gì quá đáng một chút, người anh em, anh tuyệt đối đừng để ở trong lòng! Đừng bất mãn với nhà họ Đổng chúng tôi đấy!

Đổng Thiên Tú không để cho Bạch Tiểu Thăng có cơ hội nói nhiều, vừa bắt đầu đã trấn an.

Bạch Tiểu Thăng sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đổng Thiên Tú, cuối cùng cũng xem hiểu ý của anh ta.

Hóa ra, anh ta có ý này...

Xem ra, tự mình đã suy nghĩ sai lệch...

Xem ra ở trong chuyện này, mình đã đánh giá cao chỉ số thông minh của Đổng Thiên Tú...

- Sao vậy, sao anh nhìn tôi như vậy?

Đổng Thiên Tú thấy phản ứng của Bạch Tiểu Thăng thì buồn bực hỏi.

Sau một giây, tâm trạng của Bạch Tiểu Thăng đã bình tĩnh, khôi phục lại trạng thái bình thường của mình, mỉm cười và nói:

- Không có gì... Ý của tôi là thật ra tôi với chị cậu trò chuyện... Thật ra, vẫn là rất vui vẻ!

Đổng Thiên Tú xác nhận Bạch Tiểu Thăng không phải là "khách sáo", mới thở phào một cái, gật đầu nói:

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng cũng thầm thở ra một hơi dài.

- Bây giờ, chúng ta đi dạo một chút hay đi câu cá?

Đổng Thiên Tú toét miệng cười hỏi.

Bạch Tiểu Thăng cũng gật đầu.

Chỗ dãy biệt thự của nhà họ Đổng có núi có gò đất, có hồ nước, có nông trường, phong cảnh vẻ đẹp không thua gì trang viên Châu u, phần lớn đều được xanh hoá, đều là sản nghiệp của nhà họ Đổng.

Rất khó tưởng tượng ở đoạn đường Thiên Hỗ này lại có mảnh đất lớn như vậy, nếu mang ra bán thì phải có giá trị bao nhiêu chứ?

Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú dạo chơi trong vườn, thả câu bên hồ, thật sự rất vui vẻ thoải mái.

Khi hai người câu cá, có người của nhà họ Đổng đến, còn dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Hai người này nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, bộ dạng cả hai đều giống như có rất nhiều nói muốn hỏi.

Ở trong khách sạn, bọn họ cho rằng Bạch Tiểu Thăng đang nghỉ ngơi, gõ cửa cũng không nghe thấy tiếng trả lời thì cho là đang ngủ. Cuối cùng, Lâm Vi Vi gọi điện thoại, không ngờ Bạch Tiểu Thăng đã đến nhà họ Đổng!

Điều này làm cho hai người thật sự không nghĩ ra.

- Anh Tiểu Thăng, anh qua lúc nào vậy?

Lâm Vi Vi thấy người giúp việc nhà họ Đổng dẫn bọn họ đi tới đã rời đi, xung quanh không có người ngoài liền hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng.

Sau đó, cô lại quay đầu hỏi Đổng Thiên Tú:

- Đổng Thiên Tú, là cậu cho người qua đón anh Tiểu Thăng à? Sao không gọi chúng tôi qua luôn?

Ba người Bạch Tiểu Thăng và Đổng Thiên Tú, nói lý ra thì chính là quan hệ bạn bè, không cần phải khách sáo.

Câu hỏi của Lâm Vi Vi cũng là điều Lôi Nghênh muốn nói.

Trong tay Đổng Thiên Tú tiếp tục cầm cần câu, nhún vai mỉm cười và nói:

- Nói đến chuyện này thì dài lắm...

- Vẫn để anh nói cho.

Bạch Tiểu Thăng ở bên cạnh tiếp lời.

Sau đó, anh lại kể một hồi về chuyện mình ra ngoài vô tình gặp được Mặc Tử Nhạc, hai người cùng tới nhà họ Đổng khám và chữa bệnh cho ông cụ nhà họ Đổng.

Đương nhiên, Bạch Tiểu Thăng nói rất hời hợt, cũng không nói chuyện mình và Cát Thiên Thanh so tài, vẫn là Đổng Thiên Tú từ bên cạnh bổ sung thêm.

Cuối cùng Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng hiểu rõ chuyện đã xảy ra, cả hai đều tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ, không ngờ Bạch Tiểu Thăng còn trải qua những chuyện như vậy.

- Còn nữa, anh và cô Đổng cũng đã nói chuyện.

Bạch Tiểu Thăng nhìn hai người mỉm cười và nói.

Nụ cười kia có chút ý tứ sâu xa.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn nhau, lập tức hiểu ra.

Bạch Tiểu Thăng nói là anh và Đổng Thiên Lộ đã nói chuyện, giống như với Vương Hách Lôi vậy.

Không, cũng không giống.

Nhà họ Đổng có Đổng Thiên Tú là bạn bè của bọn họ, Bạch Tiểu Thăng cũng cứu ông cụ nhà họ Đổng, tương đương với tình cảm sâu hơn, trò chuyện hẳn sẽ càng sâu hơn.

Nhìn vẻ mặt tươi cười khoan khoái của Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đều cảm thấy cuộc nói chuyện này chắc chắn có thu hoạch không nhỏ!

Chỉ có điều, lúc này bọn họ không tiện nhiều lời.

- Đứng đó làm gì, nào nào, chúng ta cùng nhau câu cá đi. Bên kia còn có mấy bộ đồ câu đấy. Tự mình lấy dùng, đừng khách sáo nhé.

Đổng Thiên Tú mỉm cười và nói với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, lại chợt nảy ra ý nghĩ, mắt sáng ngời nói:

- Nếu không, chúng ta tới thi đấu một hồi đi, xem trong chúng ta ai câu được cá lớn, buổi tối lại ăn con đó!

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nhìn trời xanh mây trắng, cây xanh nước mát cũng cảm giác tinh thần sảng khoái, lập tức vui vẻ gật đầu, cả hai đều gia nhập vào hàng ngũ thả câu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận