Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1812: Cứu viện trong đêm tối (2)

Xung quanh là cảnh tượng đổ nát thê lương, nhưng cái sân rộng mở này vẫn tính là nguyên vẹn.

Bạch Tiểu Thăng rón ra rón rén, dùng tay che đèn pin, liếc mắt dò xét tình hình bên trong xe.

Bên trong không có người, chỗ tài xế ngồi không có chìa khoá.

Zach, Milo cũng bắt đầu tìm hiểu.

Hai người này theo sát Bạch Tiểu Thăng hơn, từ động tác hai tay cầm súng của bọn họ có thể thấy được hai người rất khẩn trương và bất an.

Sân kia hình như ẩn chứa vô số nguy hiểm, có yêu ma quỷ quái trốn tránh. Nếu có thể lựa chọn, không ai muốn đi vào.

Nhưng bọn họ hết lần này tới lần khác lại phải vào xem thử.

Đồng nghiệp đã kêu cứu, còn có thể đang ở bên trong!

Bạch Tiểu Thăng ra hiệu cho hai người để mình đi vào trước, bảo hai người chờ ở bên ngoài.

Kết quả hai người này liên tục lắc đầu, kiên quyết không chịu.

Bọn họ biết ơn lòng tốt của Bạch Tiểu Thăng, nhưng tuyệt đối không thể để cho anh một mình đi vào nơi nguy hiểm. Bây giờ, bọn họ chính là đồng đội giao phó sống chết cho nhau, có nguy hiểm gì cũng sẽ cùng nhau đối mặt.

Bạch Tiểu Thăng biết mình không khuyên được bọn họ, lúc này cũng không thể mở miệng trò chuyện, nên chỉ đành phải bảo bọn họ theo sát mình.

Ba người rón ra rón rén chạy về phía sân, đặc biệt cẩn thận.

Ánh đèn xanh đỏ đan xen làm người ta có cảm giác như nằm mơ, hơn nữa còn là ác mộng, có cảm giác đặc biệt muốn tỉnh lại, phát hiện thật ra mình không phải đang tiến vào nơi đáng chết này trong một đêm lạnh lẽo, mà đang nằm ở trên chiếc giường ấm áp, thoải mái, ngủ một giấc ngủ ngon.

Nhưng rõ ràng đây là hiện thực đáng chết, sẽ không vì ý chí con người mà chuyển đi được.

Ba người bước vào trong sân yên tĩnh một cách quỷ dị kia cũng đủ cẩn thận, nhưng cửa gỗ bị gió thổi truyền đến một tiếng két vẫn dọa cho bọn họ giật mình, nhanh chóng cúi thấp người và cảnh giới.

Tấn công không hề xuất hiện.

Ba người đều có cảm giác như vậy còn không bằng đấu súng với người.

Khủng hoảng không biết mới là đáng sợ nhất.

Tinh thần căng thẳng như vậy mới là khó chịu nhất.

Trong sân này có hai phòng đất hình tròn với kết cấu đơn sơ, một trước một sau.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Zach, Milo tốn ba phút mới xác định không có nguy hiểm, âm thầm đi vào gian nhà đầu tiên để kiểm tra.

Anh vẫn dùng tay che đèn pin, dùng ánh sáng thấp nhất để tra xét.

Trong phòng này đổ nát, trải rất nhiều cỏ tranh. Hình như ở đây từng có người ngủ, còn là rất nhiều người.

Nhưng bây giờ, những người này đều giống như biến mất.

Zach, Milo tới gần tìm một ít manh mối, sử dụng ngôn ngữ tay để giao lưu với Bạch Tiểu Thăng một lúc, lại thấy anh trực tiếp dựng thẳng một ngón tay lên, ra hiệu hai người không cần nói.

Zach, Milo lập tức hiểu ý, nín thở tập trung tinh thần, nghiêng tai lắng nghe.

Trong không gian yên tĩnh, ba người có thể nghe được tiếng hít thở. Gió xuyên qua cửa sổ cũ nát thổi vào phát ra tiếng “ô ô", như ca như khóc.

Khi Zach, Milo nghe được thì lông tóc lập tức dựng ngược, chỉ nòng súng về phía cửa sổ.

Trong bóng đêm, Bạch Tiểu Thăng nhíu mày.

Anh đã hiểu, đó là tiếng người bị bịt miệng phát ra.

Phía sau gian nhà có người!

Hoặc nói là có người bị giam giữ!

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng vỗ nhẹ vào người Zach, Milo muốn bảo bọn họ đuổi theo mình qua đó kiểm tra xem xét. Kết quả, hai người này sợ đến mức suýt nữa cướp cò.

Trong hoàn cảnh này, cho dù bọn họ là thành viên xuất sắc của lớp Kèn Lệnh cũng thấy yếu lòng.

Thấy Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh trầm ổn, hai người quả thật muốn quỳ lạy. Trong lúc này, cuối cùng bọn họ cũng có chỗ dựa.

Bạch Tiểu Thăng dẫn theo hai người ra khỏi căn nhà đất và lần mò đi về phía sau.

Cửa của căn nhà đất bị đóng kín, bên trong phát ra tiếng "ô ô" rõ ràng hơn.

- Nhất định là người của chúng ta!

Zach, Milo lập tức có phần kích động.

Phải nhanh chóng cứu người, nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này!

Tâm trạng của hai người nhất trí một cách thần kỳ.

Zach, Milo trốn ở sát hai bên cửa của căn nhà đất, chuẩn bị đồng thời đẩy ra, như vậy cho dù bên trong có tấn công cũng không tổn thương được bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng đứng sát bên cạnh Zach và nghiêng tai lắng nghe, dựa vào thính giác do Hồng Liên cường hóa để phân tích động tĩnh xem có mấy người.

Vào lúc Zach, Milo đưa tay đẩy mạnh một nửa cánh cửa, muốn đẩy ra, Bạch Tiểu Thăng chợt phát hiện đỉnh cánh cửa có ánh sáng chợt lóe lên.

Hai người Zach, Milo không nhìn thấy được, nhưng thị lực của Bạch Tiểu Thăng từng được cường hóa nên tự nhiên nhìn thấy.

Tay Bạch Tiểu Thăng che đèn pin giơ lên nhìn, đồng tử lập tức co lại.

Zach, Milo đã đẩy mạnh cửa gỗ cũ nát này, trong nháy mắt, đèn pin của Bạch Tiểu Thăng tắt, anh bỗng nhiên nhảy ra và kéo Zach, Milo lùi lại.

Hai người này bất ngờ không kịp đề phòng, thoáng cái đã bị kéo đi.

Ba người cũng trực tiếp lộ ra ở ngay trước cửa phòng!

Zach, Milo nhất thời kinh hãi, trái tim cũng muốn ngừng đập.

Trong căn phòng tối tăm cũng không có súng bắn ra, ngược lại là hai bên cửa phòng nơi Zach, Milo ẩn thân có thêm “nhiều" âm thanh khác thường.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng giơ súng chỉ vào bên trong và mở đèn pin.

Ánh sáng làm cho tình huống bên trong lộ rõ, năm người cảnh sát bị nhốt lại, bị cởi sạch chỉ còn đồ lót đang hoảng sợ trừng mắt nhìn ra cửa, trong miệng bịt vải rách phát ra tiếng ô ô.

Hình như đó chính là mấy cảnh sát bị mất tích.

Mà chỗ Zach, Milo vốn ẩn nấp lại có ghim mấy cái phi tiêu đen như mực.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo dây câu trên đỉnh đầu, phía sau nhà đất trước mặt có trang bị đơn giản, chỉ cần có người bí mật đẩy cửa ra hai bên sẽ bị tấn công!

Zach, Milo vừa bị Bạch Tiểu Thăng kéo ngã ngồi trên mặt đất, sợ hãi nhìn theo đèn pin của Bạch Tiểu Thăng và thấy tất cả.

Mặt hai người trắng bệch.

Vừa rồi, nếu không phải Bạch Tiểu Thăng kéo thì bọn họ đã trúng bẫy rồi. Mục tiêu của những phi tiêu này chính là bọn họ, cơ quan này được bố trí là chuẩn bị cho bọn họ!

Bạch Tiểu Thăng đi tới và cẩn thận rút từng cái phi tiêu từ trên vách tường ra, soi sáng dưới ánh đèn pin. Đầu mũi phi tiêu có hơi trắng.

Bạch Tiểu Thăng ngửi một cái, lúc này Hồng Liên liền phân tích thành phần.

- Vật được chiết xuất từ thực vật, có thể làm cho thần kinh bị tê liệt trong khoảng 0,7 đến 0,8 giây, không dẫn đến tử vong.

- Có độc!

Zach, Milo thấy phi tiêu trong tay của Bạch Tiểu Thăng, vẻ mặt trở nên khiếp sợ.

Vừa rồi, sợ rằng Bạch Tiểu Thăng đã cứu bọn họ một mạng!

Hai người biết ơn nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lúc này cái bẫy được loại bỏ, năm người bị nhốt ở trong phòng chắc là đồng nghiệp đã kêu cứu.

Vẫn nên nhanh chóng thả bọn họ ra, sau đó cùng rời khỏi đây thì hơn!

Zach, Milo có cùng tâm trạng.

Lúc này Zach lại muốn đi vào trong phòng mở trói cho người bên trong.

Vào lúc Zach muốn bước vào, anh ta lại bị Bạch Tiểu Thăng kéo lại. Zach sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh.

- Bên trong có nguy hiểm!

Bạch Tiểu Thăng nói một câu liền làm cho Zach lập tức hãi hùng khiếp vía.

- Giáo… giáo viên Bạch, sao… sao thầy biết được!

Milo run rẩy nói.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía một con tin bên trong và nói:

- Ánh mắt của người kia đã nói cho tôi biết!

Chỉ nhìn ánh mắt lại có thể biết được đối phương muốn nói gì à?

Zach, Milo nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng với vẻ không thể tin nổi.

Bạch Tiểu Thăng từng giảng bài "phân tích vẻ mặt và hành vi", lúc đó bọn họ chỉ cảm thấy thú vị, cảm thấy huyền diệu khó giải thích, nhưng không nghĩ đến nó lại là bài giảng cứu mạng!

Zach, Milo lập tức chán nản. Lúc đó, bọn họ nên nghe cẩm thận hơn mới tốt.

Bạch Tiểu Thăng giơ súng lên và ngắm chuẩn vào bên trong, trầm giọng nói:

- Hơn nữa, các người thật xác định được thân phận của bọn họ sao?

...

Đám người Bạch Tiểu Thăng bên kia đang cứu con tin.

Nicholas cũng tập trung tinh thần cảnh giác.

Phía trước mặt im ắng, căn bản không biết tình trạng ba người Bạch Tiểu Thăng thế nào, đám người Nicholas lại càng lo lắng hơn.

Nhưng vào lúc này, từ trong đống gạch đổ ngói vụn bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng dáng.

Người chịu trách nhiệm cảnh giới bên đó lập tức phát hiện, chiếu đèn pin qua và hét lên một tiếng:

- Ai?

Một tiếng nói này làm cho đám người Nicholas nhất thời đồng loạt phản ứng, tất cả vũ khí và đèn pin cùng chỉa qua.

- Người một nhà, là người một nhà!

Một bóng dáng đối diện kêu to, không ngờ là tiếng kêu cứu từ trong radio truyền đến tiếng.

- Tôi biết âm thanh này, chính là anh ta cầu cứu chúng ta. Xem đi, còn vừa lúc là năm người.

Farro lập tức vui vẻ nói.

Nicholas cũng thở ra một hơi và cao giọng nói:

- Các người có sao không? Đi tới đi.

- Chậm một chút, để cho tôi nhìn thấy tay của các người đã!

Trước khi xác định thân phận, Nicholas không hề thả lỏng.

Năm người mặc đồng phục này trực tiếp làm theo, thậm chí một tay giơ giấy chứng nhận, rất hiểu quy định.

Nicholas không nhịn được nhìn về phía xa, theo hướng đám người Bạch Tiểu Thăng đã đi mà lông mày nhíu chặt, thì thào tự nói:

- Nếu như người chúng ta muốn tìm đã ở đây, vậy nếu bên kia gặp được người...

Bạn cần đăng nhập để bình luận