Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1387: Andrew tức giận

Đến trước mặt Demi Rose, Lâm Vi Vi ngồi xổm người xuống, sắc mặt hiền hòa, thấp giọng nói,

- Cô gọi là Demi Rose phải không, cô cứ ngồi khóc ở đây như thế, cũng không phải biện pháp, đi với tôi thay một kiện y phục nào. Tôi giúp cô rửa mặt một phen. Lúc này, khách nhân tuy rằng tới không ít, nhưng đại nhân vật còn chưa tới, cô muốn chờ bọn họ đến thấy cảnh này sao?

Lâm Vi Vi nói với vẻ chân thành, cũng rất hợp lý.

Rốt cục, Demi Rose do dự một chút, rồi gật gật đầu.

Lâm Vi Vi đỡ nàng đứng dậy, quay mặt nói với Harisson,

- Tiểu thư của các anh có y phục dự phòng chứ, đi lấy một bộ tới đây. Chúng tôi sẽ đi qua toilet bên kia, thuận tiện chỉnh sửa một chút.

- Có, có. Tôi sẽ đi lấy ngay, rất nhanh thôi!

Harisson liên tục không ngừng gật đầu, cảm kích nhìn Lâm Vi Vi.

Trong xe còn có lễ phục dự phòng, còn có nguyên cả đôi giày. Đi lấy sẽ rất nhanh.

Lâm Vi Vi gật gật đầu, đỡ Demi Rose đứng dậy, đi thẳng đến phòng vệ sinh, Harisson quay người, bước chân vội vàng rời đi lấy y phục.

Một màn xấu hổ này cuối cùng cũng kết thúc.

Bạch Tiểu Thăng cũng không nhịn được thở dài ra một hơi.

- Chúng ta qua bên kia chờ đi.

Lôi Nghênh đi tới, nhỏ giọng nói với Bạch Tiểu Thăng.

Phương hướng mà ngón tay Lôi Nghênh chỉ đến, là một chỗ khu ghế sô pha ở trong góc.

Gây một vụ ầm ĩ như thế, bọn hắn đã trở thành "Tiêu điểm" của tất cả mọi người, vì kế hoạch hôm nay, cũng nên điệu thấp làm việc, giảm bớt sóng gió.

Bạch Tiểu Thăng tự nhiên gật đầu, đi cùng Lôi Nghênh đến thẳng nơi hẻo lánh.

Mọi người vây xem nhìn thấy vụ nào nhiệt kết thúc, cũng liền đình chỉ sự chú ý cùng xì xào bàn luận.

Dù sao đối với bọn hắn mà nói, bàn tán về một người phụ nữ bị làm trò mèo, cũng coi như không được phong độ.

Các khách nữ cũng không muốn tiếp tục cười nhạo, điều đó lộ ra các nàng là người rất thô tục, vô lễ.

Cuộc sóng gió này xem như nhanh chóng tan biến.

. . .

Harisson chạy như bay, ra khỏi tòa cao ốc Đế Tước, đi thẳng đến bãi đỗ xe.

Trên nửa đường, bên đường có một chiếc xe bấm còi hướng về phía hắn.

Harisson đang lúc bực bội, ngẩng mặt nhìn lại, bỗng giật nảy mình.

Một chiếc xe sang trọng của thương gia đỗ ở bên đường, cửa kính phía sau hạ xuống, lộ ra một gương mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh lùng.

- Ngài Andrew!

Harisson không kìm được run rẩy giọng hô lên.

Andrew nhíu lông mày lại dò xét Harisson.

Người vệ sĩ vốn ở bên cạnh chị Demi Rose của hắn, vì sao lại chạy đi khỏi vị trí với vẻ vội vàng như vậy?

- Có chuyện gì xảy ra vậy?

Andrew lạnh giọng hỏi thăm.

Harisson không nhịn được nuốt ngụm nước miếng.

Thiếu gia Andrew không thích người khác nói dông dài, càng không thích phải đặt lại câu hỏi.

Chuyện này, cuối cùng thì mình cũng phải nói cho hắn biết, nếu không nói, nhìn thấy tiểu thư Demi Rose, hắn cũng sẽ biết rõ, đến thời điểm đó thì vấn đề sẽ còn nghiêm trọng hơn.

Mới đầu, Harisson sợ bản thân bởi vì không có hoàn thành chức trách mà bị trách phạt, cho nên muốn nói năng uyển chuyển gì đó một chút cho xong.

Nhưng thấy trong ánh mắt Andrew hiện lên một tia không kiên nhẫn, hắn cũng không dám chần chờ.

- Thiếu gia Andrew, tiểu thư bên kia, xảy ra một chút tình huống. . .

Harisson không dám giấu diếm, đem chuyện Demi Rose gặp phải tuần tự kể cho Andrew nghe.

- Anh nói cái gì?

Ánh mắt Andrew trở nên sắc bén.

Chỉ nói bốn chữ, lại làm cho Harisson cảm thấy sát khí lẫm liệt.

Andrew đẩy cửa xuống xe, đôi mắt tức giận nhìn Harisson,

- Một người Châu Á ? Để cho chị tôi bị xấu hổ !

- Kỳ thực, từ trước đó chúng tôi đã phát sinh va chạm ở trên máy bay.

Harisson không dám giấu diếm, đem mọi chuyện xảy ra trên máy bay kể lại cho Andrew nghe.

Sắc mặt Andrew trở nên đen lại, rất dọa người.

- Được lắm, dám luân phiên bắt nạt chị tôi. Người này không muốn sống sao !

Harisson chưa bao giờ nhìn thấy Andrew nổi giận như thế, lập tức không dám lên tiếng.

- Anh cũng là rác rưởi vô dụng!

Andrew hung dữ trừng mắt liếc qua Harisson.

Harisson cái rắm cũng không dám thả, trong đầu chỉ cầu khẩn mình không bị truy cứu trách nhiệm.

- Đi, cầm y phục cho chị tôi đến đây, nhanh lên!

Andrew quát lên, sau đó ánh mắt nhìn về phía cao ốc Đế Tước,

- Tôi muốn đi xem gã khốn nạn kia một chút!

Nhìn thấy Andrew bị xúc động tinh thần như muốn giết người, Harisson rất muốn khuyên hắn.

Đối phương không hề là kẻ dễ chọc, rất giỏi võ công, là Kungfu Trung Quốc!

Nhưng lời đến khóe miệng, Harisson lại không dám nói ra.

E rằng mở miệng nói ra lời khuyên như thế, sẽ bị nghi là nhát gan, bị thiếu gia Andrew giận chó đánh mèo, bị sa thải.

Harisson đành phải chạy chậm đến bãi đỗ xe, đi cầm y phục trước rồi tính sau.

Vừa rồi, Andrew xuống xe, từ trong xe của hắn cũng có một vị trợ lý bước ra.

Giờ phút này, người trợ lý kia đuổi kịp Andrew, cùng bước đi bên cạnh, vừa đi vừa thấp giọng nói,

- Thiếu gia, ngài thật sự muốn gây náo loạn ở tiệc rượu sao ? Đây chính là buổi tiệc rượu của ngài Thorne, những người kia có thể vào, nói rõ được thân phận. . .

Andrew hung hăng quát hắn một tiếng,

- Tôi cần anh dạy tôi làm việc ? Dùng nắm đấm hay làm gì, tôi biết phải làm gì. Tóm lại, tôi sẽ không để cho gã khốn nạn kia còn sống rời đi !

Người trợ lý kia lập tức không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn đi theo.

Andrew bước chân nhanh như sao rơi, đi vào cao ốc Đế Tước, người phụ trách kiểm tra thực hư thân phận ở cửa ra vào, tất nhiên nhận ra hắn, đại thiếu gia của gia tộc Hawke.

Thân phận không cần kiểm tra, người kia còn cung kính chào hỏi Andrew.

Andrew nhìn cũng không nhìn đối phương, trực tiếp bước vào bên trong, sắc mặt âm trầm.

- Có chuyện gì vậy, tại sao nhìn vị tiểu thiếu gia của gia tộc Hawke có vẻ bừng bừng lửa giận như thế. Chẳng lẽ. . . Bên trong có người nào đắc tội anh ta, anh ta muốn đi gây sự.

Ở bên cạnh, một tên nhân viên công tác không nhịn được xích lại gần một chút, đè thấp giọng nói với người phụ trách kiểm tra thân phận.

Người kia cũng nhắm mắt lại, yên lặng nhìn theo bóng lưng Andrew.

Không biết, nhưng cũng có thể !

Những người khác có lẽ không dám, nhưng mà người thanh niên trẻ tuổi này, tính khí rất nóng nảy, dựa vào mối quan hệ giữa cha cậu ta và ngài Thorne, trước kia đã gây chuyện ở ngay tại tiệc rượu.

- Ngài Thorne vừa rồi gửi đến thông báo, nói cũng sắp đến nơi, ông Hawke đang đi cùng ngài ấy, tôi nghĩ có cha cậu ta ở đây, chắc cậu ta sẽ không làm ẩu đâu.

Người phụ trách kiểm tra thân phận thì thào nói.

- Chuyện này có thể nói rất tệ, anh còn không biết rõ về ông Hawke, đây chính là một vị vô cùng nuông chiều và bao che cho con cái. Hơn nữa, bọn họ còn phải tốn một khoảng thời gian mới đến được bên này, cậu Andrew kia. . .

Người phụ trách kiểm tra thân phận nhăn lông mày lại, sau đó đưa máy móc trong tay cho người nói chuyện cùng hắn.

- Anh thay vị trí của tôi, để tôi vào bên trong xem tình hình một chút!

Giao phó xong, vốn dĩ là người phụ trách kiểm tra thân phận ở cửa ra vào, giờ lại nhanh chân đi vào bên trong.

Tại đại sảnh tầng một, các nhân viên đang đi lại làm việc nhìn thấy hắn, đều vội vã cung kính chào hỏi.

Đủ thấy, người này có thân phận không thấp.

Hắn gọi là Lý Tư, là trợ lý thứ ba của Thorne.

Thorne có rất nhiều người trợ lý, thân phận cũng không phân chia cao thấp, chỉ là phân công công việc khác nhau.

Có người phụ trách công việc của tập đoàn, có người phụ trách sinh hoạt vụn vặt.

Mà vị Lý Tư này chuyên môn phụ trách tổ chức các sự kiện, các buổi tụ hội cho Thorne.

Lần này ngoài việc hắn kiểm tra thân phận khách mời ở cửa ra vào, thực ra cũng là thay mặt ngài Thorne nghênh đón quý khách.

Sở dĩ hắn còn muốn cầm máy móc trong tay, kiểm tra thiệp mời, đều bởi vì buổi tiệc rượu lần này có quy mô chưa từng có, người bây giờ tới quá nhiều, có một vài người thậm chí là khách mời của khách mời, rất nhiều người càng là lần đầu tiên xuất hiện.

. . .

Thời điểm Andrew đứng chờ thang máy, Lý Tư dừng lại ở đằng xa, cũng không có đi đến gần.

Harisson ngược lại chạy liền một mạch, thở hồng hộc chạy tới, trong tay còn cầm theo một vali quần áo to lớn.

- Đưa cho tôi!

Andrew không cho giải thích, chộp lấy vali quần áo từ trong tay Harisson.

Harisson không dám lên tiếng, ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Một lát sau, Andrew mang theo Harisson đi vào thang máy, đi thang máy lên tầng cao.

Lúc này Lý Tư mới đi đến, chờ đi chuyến kế tiếp.

Dù sao, hắn cũng chỉ là đi quan sát một chút, nếu như tình thế không đến mức bết bát giống như hắn nghĩ, vậy hắn cũng không cần ra mặt.

Dù sao, vị thiếu gia Andrew này cũng không phải loại người lương thiện.

. . .

Andrew mang theo Harisson, bước ra khỏi thang máy, lại đằng đằng sát khí lao thẳng tới đại sảnh bữa tiệc rượu.

Harisson đi theo ở phía sau, tâm trạng thật tồi tệ.

Thật muốn đập phá quán sao!

Đây chính là bữa tiệc rượu dành cho những thương nhân đứng đầu của ngài Thorne!

Sẽ thật không cân nhắc đến hậu quả sao !

- Ngài Andrew, tôi nghĩ chúng ta vẫn nên chờ ngài Thorne, còn có cả cha ngài đến nữa, sau đó cùng bàn bạc. . .

Harisson thử thuyết phục thăm dò.

Ở bên cạnh, người trợ lý của Andrew cũng nhìn Harisson với ánh mắt đồng cảm, lúc này Harisson cũng giống như hắn trước đó.

Harisson nói còn chưa dứt lời, Andrew đang đi nhanh liền lập tức dừng lại, suýt chút nữa khiến cho Harisson trở tay không kịp.

Harisson ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt đẹp trai của Andrew đang nhìn mình với vẻ dữ tợn, nhãn cầu đều là tơ máu.

- Anh nói cái gì ?

Andrew hỏi.

Giọng nói lãnh khốc bình tĩnh.

Lông tơ Harisson lập tức dựng thẳng lên.

- Nếu như ngày bây giờ ngài muốn xử lý bọn họ, tôi tình nguyện xông lên trước tiên!

Harisson không dám chần chờ, trực tiếp nói theo.

Chần chừ nữa, hắn cũng không chịu nổi!

Bạn cần đăng nhập để bình luận