Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 855: Báo cáo hoàn mỹ



- Được, tốt!

Phó thị trưởng Tôn cười gật đầu:

- Hai cái vấn đề của Tô tổng đúng là không sai, nhưng mà muốn thảo luận, không có nửa ngày thì cũng không xong. Chúng ta trước nghe qua một chút báo cáo phí tổn mới. Mọi người kết hợp vấn đề với nhìn xem số liệu sẽ càng trực quan hơn.

Dứt lời, phó thị trưởng Tôn nhìn lại Tô Đại Chung rồi lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, từ đáy lòng tán thưởng một tiếng:

- Quý công ty thật là nhân tài đông đúc.

Phó thị trưởng cất lời khen cũng để cho các vị lãnh đạo tại chỗ tự nhiên đều gật đầu, nhao nhao đồng ý.

Tô Đại Chung miễn cưỡng cười một tiếng, ngồi xuống nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng. Ánh mắt của hắn vẫn như cũ mang theo vẻ hoài nghi cùng với bất an.

Thời gian quá ngắn!

Chỉ có không đến ba mươi phút, Bạch Tiểu Thăng làm sao có khả năng đem tất cả những vấn đề ở bên trong mà giải quyết xong.

Nếu là mình, mình sẽ làm như thế nào?

Tô Đại Chung nghĩ nghĩ, nói trong lòng:

Mình sẽ giữ lại những điểm mấu chốt, giải đáp một phần vấn đề, sau đó đem những điểm không quan trọng xóa bỏ, tìm lý do thoái thác cho xong… Hẳn là cũng có khả năng qua được cửa ải này.

- Bất quá bởi vì như thế, liền sẽ lộ ra được đầu voi đuôi chuột, bộ phận phía sau sẽ lộ ra dự thô ráp không thuyết phục.

Cuối cùng vẫn là do thời gian quá ngắn, nhưng mà không có được biện pháp nào khác được…

Tô Đại Chung âm thầm thở dài, chuẩn bị nghe mắng sau khi báo cáo xong.

- Tô tổng, mời ngài phát văn bản tài liệu hộ tôi!

Bạch Tiểu Thăng đem bản bút ký kết nối lên màn hình máy chiếu, đẩy tài liệu ra trước mặt Tô Đại Chung, cười nói với ông ta một tiếng.

Tô Đại Chung cùng Bạch Tiểu Thăng liếc nhau một cái, nhìn thấy bên trong ánh mắt của Bạch Tiểu Thăng, lộ ra vẻ tự tin ung dung.

Người trẻ tuổi rất lạc quan, thật là chuyện tốt!

Tô Đại Chung nghĩ bụng, cười với Bạch Tiểu Thăng một tiếng:

- Được thôi!

Bạch Tiểu Thăng đi về phía trước, tay cầm một cây bút laser, cười với mọi người một tiếng trước.

- Tôi tin tưởng, các vị lãnh đạo đã thấy được, tại thời điểm Tô tổng đang thảo luận vấn đề kia với mọi người, tôi vẫn đang làm điều chỉnh. Đương nhiên không loại trừ khả năng số liệu là sai lầm.

Bạch Tiểu Thăng lấy nói thật làm trò đùa, trái tim Tô Đại Chung cũng muốn rụng xuống.

Bất quá phó thị trưởng Tôn cầm đầu đám người lại cười một tiếng, bọn hắn cũng làm trò cười.

- Tôi đang điều chỉnh số liệu gì đây?

Bạch Tiểu Thăng tự đưa ra câu hỏi:

- Tôi đang kết hợp những gì mà các vị lãnh đạo phát biểu mà điều chỉnh, có một ít biến động có thể so với chỉ tiêu của mọi người mà có sự khác biệt, nhưng mà không có quan hệ, tôi sẽ cho mọi người một lời giải thích hoàn mỹ.

Bạch Tiểu Thăng nói lời này liền đủ hoàn mỹ.

Tô Đại Chung phục hắn sát đất.

Cái này gọi là ở phía sau đánh yểm trợ a!

- Được rồi! Tô tổng, chúng ta bắt đầu thôi!

Bạch Tiểu Thăng cười nói với Tô Đại Chung một tiếng, Tô Đại Chung lập tức gật đầu.

Tiếp theo báo cáo kéo dài tới hai giờ.

Trong thời gian này, toàn bộ phòng họp đều yên tĩnh chăm chú lắng nghe.

Thường thường là Bạch Tiểu Thăng giải thích một phen, những vị lãnh đạo ngồi nghe liên tiếp gật đầu.

Sau đó, mỗi một vấn đề được trình bày xong, Bạch Tiểu Thăng sẽ dừng lại, để cho mọi người tiếp tục thảo luận một phen, sau đó lại tiếp tục nói.

Bên ngoài phòng họp người phụ trách của trung tâm Marketing, thuận theo khe cửa mà nhìn vào, bên cạnh hắn còn đi theo mấy người nhân viên.

Bọn hắn cũng đang dùng âm thanh nhỏ bé như muỗi kêu mà trao đổi với nhau.

- Người trẻ tuổi kia là ai thế, giỏi như vậy, giống như là đối với hạng mục của chúng ta rõ như lòng bàn tay.

- Là người mà Tô tổng mang đến, xem ra là người Tô tổng đào tạo, tôi nghe nói, về sau này Tô tổng sẽ phụ trách hạng mục này của chúng ta.

- Lợi hại thật, có thể giải thích được đến như thế, tất nhiên là có thể làm tốt được hạng mục này rồi.

- Cậu nhìn xem, phó thị trưởng Tôn nghe đến mê mẩn cả người, những vị lãnh đạo thành phố kia cũng lắng nghe rất nghiêm túc, thế này mới gọi là lợi hại.

- Không sai, những vị lãnh đạo lần nào đến thị sát, làm gì có khả năng như bây giờ, hoàn toàn bị người của chúng ta nắm vững tiết tấu trong tay. Chậc chậc. Mạnh quá!

Hạng mục được đưa ra, vô cùng khí thế.

Bọn họ cũng xem như là công lao của Tô Đại Chung. Kỳ thực, bản thân Tô Đại Chung sắc mặt đã hơi ửng hồng, kích thích như trong giông bão.

Hắn quả thật là bị Bạch Tiểu Thăng làm cho rung động.

Bạch Tiểu Thăng nói những số liệu đã được điều chỉnh qua, hắn còn tưởng là Bạch Tiểu Thăng lấy những số liệu của bộ phận tư vấn ở phía sau đưa lên.

Một đường nói tiếp, Tô Đại Chung mới biết là Bạch Tiểu Thăng thật sự theo những ý kiến mà các vị lãnh đạo phát biểu mà điều chỉnh. Bạch Tiểu Thăng thậm chí còn nhớ rõ được, những điểm mấu chốt trong những lời phát biểu của các vị lãnh đạo.

Những vị lãnh đạo kia nghe được Bạch Tiểu Thăng dùng những ý nghĩ của bọn họ mà làm điều chỉnh trước mặt phó thị trưởng Tôn. Thậm chí còn ở trong những vấn đề đó mà kéo theo những biến hóa có thể xảy ra. Không thể không cao hứng, toàn bộ lộ ra ánh mắt tán thưởng.

Cứ như vậy, trong vô hình, “độ ủng hộ” đối với Bạch Tiểu Thăng lập tức được tăng lên đến cực hạn.

Coi như thật sự xảy ra vấn đề thì những vị lãnh đạo kia cũng sẽ thay hắn mà lên tiếng, tìm lý do biện hộ thay cho hắn.

Huống chi, Bạch Tiểu Thăng không có ý định để cho bản báo cáo này xảy ra vấn đề.

Đã để mình ra tay, vậy thì phải để cho lần báo cáo này kết thúc một cách hoàn mỹ không có một chút tỳ vết. Không thể ném đi cái mặt mũi của mình, mặt mũi của sự vụ quan bộ sự vụ mới nhận chức được. Mình còn muốn lăn lộn ở bộ sự vụ đấy!

Bạch Tiểu Thăng cũng lâm vào một cái trạng thái phấn khởi khó nói.

Cuối cùng, ở vấn đề tiết điểm số liệu hợp thành.

Thời điểm Tô Đại Chung giúp đỡ Bạch Tiểu Thăng lật qua lật lại giao diện, luôn luôn có cái cảm giác nơm nớp lo sợ, cảm giác dùng con chuột điểm vào từng quả tạc đạn.

Nhưng mà, theo tiến độ báo cáo, Tô Đại Chung đã triệt để bị chấn kinh.

Bạch Tiểu Thăng một điểm cũng không có cắt bỏ nội dung bên trong, mà tất cả các số liệu, tất cả đều bị hắn sửa đổi một cách hợp lý.

Cái này là không có khả năng!

Thế này làm gì có khả năng được!

Con mắt Tô Đại Chung trừng lớn, trong lòng gào thét kinh hô từng đợt.

Bạch Tiểu Thăng kết hợp với những lời phát biểu của các vị lãnh đạo, điều chỉnh số liệu, việc này đã làm cho mọi người ở hiện trường chấn kinh.

Sửa lại toàn bộ sai lầm, toàn bộ không cắt giảm lấy một chữ, đây quả thực không còn là người nữa mà.

Với lại, toàn bộ chỉ dùng thời gian không đến nửa giờ.

Tô Đại Chung đã trải qua cũng không thể tìm lấy được từ ngữ thích hợp để hình dung rung động của bản thân mình. Chỉ cảm thấy được bàn tay mình đang cầm lấy con chuột không ngăn được mà phát run lên.

Không thể tưởng tượng được!

Trong đầu Tô Đại Chung thậm chí bởi vì như thế mà phát sinh ra ba vấn đề triết học.

- Hắn là ai? Hắn đến từ đâu? Hắn làm sao có khả năng làm được?

- Báo cáo của tôi đến đây là kết thúc, cảm ơn các vị lãnh đạo đã chú ý lắng nghe.

Bạch Tiểu Thăng vô cùng ưu nhã mà hướng tới đám người gửi lời chào, tắt bút laser đi.

Phó thị trưởng Tôn một câu nói nhảm cũng không có, nâng cao hai tay lên ra sức mà vỗ mạnh.

Lập tức, toàn hội nghị tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Thậm chí, ngay cả mấy nhân viên nghe lén ở bên ngoài cũng nhịn không được mà kích động đập tay vào nhau.

Đẹp!

Quá đẹp!

Hạng mục cố gắng từ trước tới nay, mặc dù những người lãnh đạo không trực tiếp nhìn thấy, nhưng mà trong trường hợp như thế “người một nhà” cũng để cho lãnh đạo phải chịu phục. Trong bụng bọn họ đâu chỉ có một chữ thoải mái mà thôi.

- Tô tổng chủ trì hạng mục này thật quá chính xác!

Ngay cả người phụ trách hạng mục cũng nhịn không được mà than nhẹ một tiếng.

- Không sai, tôi thấy sau hôm nay thì cái hạng mục này sẽ làm cho toàn công ty lau mắt mà nhìn.

- Hạng mục tốt, mọi người được tiền thưởng nhiều, ủng hộ Tô tổng chủ trì công việc.

Các công nhân viên ngoài cửa, cũng hưng phấn theo.

Sau báo cáo hoàn mỹ, Tô Đại Chung cùng với Bạch Tiểu Thăng tự mình dẫn các vị lãnh đạo theo tham quan hạng mục. Bởi vì vấn đề thời gian cho nên đoàn khảo sát chỉ vội vàng đi một vòng mà thôi, tùy ý nhìn xem, sau đó thỏa mãn đánh giá mà trở về. Ngay cả cơm trưa cũng đều không ăn.

Tô Đại Chung cùng với Bạch Tiểu Thăng cũng không có dừng lại lâu ở hạng mục, lái xe rời đi.

Lần này, Tô Đại Chung lái xe thẳng tới công ty.

Hưng phấn qua đi, trên mặt của ông ta vẫn hiện lên một tầng hỏa khí.

- Mẹ nó!

Tô Đại Chung nắm chặt tay lái, ánh mắt đầy kiên quyết:

- Ông đây nghĩ kỹ rồi, bây giờ liền cùng với Hàn Hiên Thành đến trước mặt tổng giám đốc làm ầm ĩ một trận, cùng lắm thì rời đi.

Ngồi ở ghế phụ, Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn ông ta một cái, ung dung cười một tiếng nói:

- Không nên bi quan như thế bác Tô.

- Lỡ như hắn là người phải đi thì sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận