Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1109: Tôi tên Cổ Đại Tráng

Người mà Bạch Tiểu Thăng đụng phải này có dáng người khô gầy, xấu xí, nhưng lại rất cao, không cười còn tốt một chút, chỉ cần cười một cái thì không khác gì một con khỉ.

Người này còn mặc trên người một bộ âu phục khiến cho bất kỳ ai lần đầu tiên nhìn thấy đều có một ý nghĩ.

Vượn đội mũ người.

Thình lình nhìn thấy người này, ngay cả Bạch Tiểu Thăng đều phải giật mình.

Bên cạnh Lâm Vi Vi cùng Lôi Nghênh cũng giật mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn người này.

Người này sao lại xuất hiện ở đây, chẳng lẽ Trương gia mời khách, đều không chú ý tướng mạo à. . .

- Người anh em, làm quen một chút, kẻ hèn này là Cổ Đại Tráng !

Con khỉ nhe răng ra, giống như đang cười, nếu như vậy cũng tính là đang mỉm cười, hắn còn đưa tay ra.

- Ha ha, chào anh.

Bạch Tiểu Thăng cuối cùng cũng không thất lễ cười nói, nắm tay hắn,

- Tôi gọi Bạch Tiểu Thăng.

- Há, chào anh Bạch!

Cổ Đại Tráng rất là nhiệt tình nói.

Bạch Tiểu Thăng hơi nheo mắt lại, thế nào cảm giác tuổi tác con khỉ này lớn hơn so với chính mình thì phải. . .

Còn nữa, cái tên Cổ Đại Tráng này thật đúng là rất thực tế !

Không thể không nói cha mẹ của người ta thật là biết tính toán.

Chỉ hình tượng này, tuyệt đối không thua gì hình tượng kinh điển "Cổ đội trưởng" trong điện ảnh, thậm chí còn có chút Hậu sinh khả uý !

- Tiểu thư, chị xưng hô như thế nào vậy.

Cổ Đại Tráng hướng Lâm Vi Vi nhe răng cười.

- Tôi không dám nhận từ “Chị” này, tôi họ Lâm.

Nụ cười Lâm Vi Vi vô cùng miễn cưỡng, cũng từ chối bắt tay với Cổ Đại Tráng.

- Chị Lâm thật nhút nhát !

Cổ Đại Tráng cười hắc hắc, vẻ mặt thành thật,

- Thật sao.

Lâm Vi Vi khẽ giật mình, lập tức gật gật đầu, dùng cách uống rượu để che giấu ý muốn chửi bậy của bản thân.

Đụng phải tên Cổ Đại Tráng này, đối với Bạch Tiểu Thăng vị này mới đầu chỉ là khách khí, sau đó thái độ sẽ thay đổi.

Bạch Tiểu Thăng còn tưởng rằng hắn vì Lâm Vi Vi mới chạy tới đây.

Thế nhưng khi thấy Cổ Đại Tráng nhìn Lôi Nghênh, đôi mắt nhỏ bắn ra vô số ánh sáng rực rỡ.

Bạch Tiểu Thăng lập tức khẽ giật mình, trong lòng nhảy thót một cái.

Chẳng lẽ tên này có vấn đề về giới tính, hắn ưa thích. . . Mãnh nam ?

Bạch Tiểu Thăng cũng không xác định.

Hắn rất giỏi quan sát biểu lộ không phải là giả, nhưng mà diện mạo Cổ Đại Tráng có chút xấu xí, vừa thấy đã muốn buồn nôn.

Một phương diện khác là chủ động quan sát một người xa lạ cũng không lễ phép, cũng rất vô nghĩa.

- Người anh em, anh xưng hô như thế nào ?

Cổ Đại Tráng hưng phấn đối với Lôi Nghênh nói,

- Anh vừa mới tiến đến là tôi đã chú ý tới!

- Hai ta có thể ở chỗ này gặp được, tôi luôn có loại cảm giác, đó là duyên phận trời cao an bài.

Cổ Đại Tráng không chịu ngậm miệng, mặt mũi tràn đầy cảm thán.

- . . .,

Lôi Nghênh hít một hơi khí mạnh.

Vừa rồi hắn cũng có chung ý nghĩ với Bạch Tiểu Thăng, Cổ Đại Tráng này hẳn là một tên biến thái.

Nắm đấm to như cái nồi đất của Lôi Nghênh cũng không nhịn được phải nắm chặt.

Cổ Đại Tráng không hề hay biết, nhe răng đưa tay qua muốn bắt tay.

- Quên đi, tay của tôi có sức lực hơi lớn, tôi sợ làm bị thương anh.

Lôi Nghênh lạnh lùng từ chối, thốt ra một câu qua kẽ răng, càng đưa tay lấy chân nến đang đặt trên quầy bar, sau đó trực tiếp uốn cong, lại tách thẳng ra, rồi mới đặt trở về chỗ cũ.

Bộ dáng "Tay anh nhỏ, có bền chắc như cái này không".

Lập tức, không riêng gì Cổ Đại Tráng, ngay cả người pha rượu cũng đều trợn tròn mắt.

Này mẹ nó còn là người sao, đây là lực tay gì thế!

Thanh sắt lớn như thế mà lại bẻ nó dễ dàng như một thanh sắt mỏng vậy ?

Lôi Nghênh đang "Đe dọa" Cổ Đại Tráng.

Nhưng mà, sau khi lấy lại tinh thần thì hắn lại đơn giản vui đến phát khóc, có cảm giác "Hóa ra anh cường tráng như vậy, người ta rất thích".

Đây tuyệt đối là một tên biến thái, biến thái không hơn không kém.

Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, thậm chí Lôi Nghênh đều nghĩ như vậy cùng một lúc.

Đồng thời trong lòng còn khẳng định một trăm hai mươi phần trăm không thể nghi ngờ.

Đúng vào lúc này, Cổ Đại Tráng lên tiếng.

- Đại đại đại đại ca.

Lần này ngay cả lời mà Cổ Đại Tráng cũng không nói gọn gàng, đôi mắt nhỏ tràn đầy vẻ sùng bái,

- Ngài có thu đồ đệ không!

Thu đồ đệ ?

Lôi Nghênh đang đứng ở ranh giới muốn bạo phát, nghe được lời như thế bỗng chốc lại sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cũng là hai mặt nhìn nhau.

Cổ Đại Tráng tự nhiên nói không ngừng.

- Anh vừa mới tiến đến, chỉ vừa đi mấy bước là tôi đã nhìn ra, anh tuyệt đối đã luyện qua võ thuật, mà lại là cao thủ, đúng hay không !

- Mấy năm nay tôi tập võ, tuy không có thành tựu gì, nhưng ánh mắt vẫn còn rất tốt.

- Cho nên tôi cố ý chạy tới hỏi một chút, đại ca, anh có thu đồ đệ hay không, phí bái sư dễ thương lượng ! Tôi năm ngoái có bái mười tám người sư phụ, lương một năm hơn 200 ngàn, nhưng mà tôi cảm thấy nếu không đưa ngài một triệu thì chính là nhinh nhờn!

- Nhìn chiêu này của ngài, tôi cảm thấy những sư phụ kia có thể sa thải được rồi!

Cổ Đại Tráng hưng phấn, tựa hồ không thể ngừng nói.

Lôi Nghênh sau khi ngạc nhiên thì không khỏi thở phào.

À, nguyên lai gia hỏa này đến để bái sư !

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cũng có cảm giác như trút được gánh nặng.

Không phải biến thái liền tốt.

Sau đó, ba người đều híp mắt dò xét Cổ Đại Tráng.

Chỉ bằng hắn, còn một năm mười tám vị sư phụ ? Những người kia dạy hắn cái gì, mấy chiêu mãi nghệ sao?

Cổ Đại Tráng mắt thấy ba người có vẻ mặt cổ quái, sững sờ nhìn mình thì lập tức hiểu rõ, sau đó chỉnh trang dung mạo rồi cười nói,

- Đừng nhìn tôi gầy thế này mà khinh thường, thế nhưng lại rất có lực!

Cổ Đại Tráng muốn gồng bắp tay thể hiện một chút, nhưng lại thấy tay áo mình tiu nghỉu xuống.

. . .

Bạch Tiểu Thăng lấy tay nâng trán, nhìn không nổi nữa.

- Ách, tôi đây là do di truyền từ cha mình, cao mà không mập. . .

Cổ Đại Tráng gượng cười.

Thấy thái độ của hắn thẳng thắn như thế, lại còn đến "Bái sư". Lôi Nghênh sau khi bị thân thiết hỏi thăm cũng vô cùng thẳng thắn, chỉ trả lời một chữ.

- Lăn.

Tên Cổ Đại Tráng này, tuy cũng là khách mời, nhưng thật sự không có khí phách, không có vẻ kiêu ngạo gì.

Thậm chí Lôi Nghênh còn thuận miệng mắng một tiếng, hắn cũng không tức giận, vẫn như cũ ở bên cạnh cười hì hì.

Tâm tính tốt, cũng là một loại bản lĩnh.

Bạch Tiểu Thăng cảm thán.

Nói chuyện hết mấy phút, từ phía cửa vào đã có hai người mới tiến vào.

Một nam một nữ, sau lưng còn có một đám tùy tùng chen chúc đi theo.

Cổ Đại Tráng ngẩng đầu nhìn đi qua, rồi hô nhỏ một tiếng,

- Ồ, bạn thân cùng trường của Đông thiếu, Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh tới cùng một lúc ? Đằng sau, còn mang theo tên nhà nghèo xuống dốc Chu Đại Bân ?

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn đi qua một chút.

Ở nhà để xe bên kia, kỳ thực đã gặp qua bọn họ, nhưng chỉ qua nhìn thoáng qua mà thôi, càng không nói đến biết tên.

Bây giờ, Cổ Đại Tráng đang tìm chỗ ngồi.

- A, sao bọn họ lại đi về hướng này.

Cổ Đại Tráng lập tức khẽ giật mình,

- Đến tìm mình sao?

Cổ Đại Tráng thì thầm nói,

- Gần nhất mình cũng không trở nên đẹp trai mà!

Lời này, khiến cho ba người Bạch Tiểu Thăng đồng loạt trợn trắng mắt.

- Không đúng, bọn họ đang nhìn mấy người!

- Mấy người quen họ?

Cổ Đại Tráng tiếp tục thì thầm, giọng nói đầy giật mình

- Ôi, ánh mắt của họ thật không tốt!

Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn thấy.

Người đàn ông kia tên là Tiễn Hạo Vũ, còn người phụ nữ kia tên là Hoắc Vũ Manh, những người này rõ ràng mang theo địch ý nhìn mình.

Quái, chúng ta cũng không biết bọn họ cơ mà?

Bạch Tiểu Thăng rất hiếu kỳ, trong mắt có chút không vui.

Lần đầu gặp mặt, không có đắc tội gì với bọn họ, tại sao đã bị họ căm thù rồi? Còn phân rõ phải trái sao!

Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh trợn mắt nhìn bọn họ rồi dẫn người rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhăn mày.

- Ôi chao, các người không phải đã có xung đột với hai vị kia chứ.

Giọng nói Cổ Đại Tráng nhất thời cao lên, nhưng lại lập tức đè thấp xuống, gấp gáp căn dặn,

- Mấy người tốt nhất đừng thế! Hai người kia là người được sủng ái nhất Tiễn Gia và Hoắc gia, lại là bạn tốt của Trương gia Trương Vũ Đông, chúng ta không thể trêu vào ! Còn nữa, Tiễn Gia càng là ân nhân của Trương gia, Hoắc gia còn có quan hệ thông gia với Trương gia. Mấy người ở địa bàn của Trương gia thì ngàn vạn lần tuyệt đối không nên gây hấn với hai người kia.

Cổ Đại Tráng nhìn mấy người Bạch Tiểu Thăng, trong mắt có vài phần khẩn trương.

Bạch Tiểu Thăng ngoài ý muốn liếc hắn một cái.

Đều nói Tướng do Tâm sinh, nhưng có đôi khi là không đúng.

Tuấn nam tịnh nữ chưa hẳn đều là người lương thiện, mặt xấu nhưng tâm thiện cũng có rất nhiều người.

- Cảm ơn sự nhắc nhở của anh, đến đây, uống một ly.

Bạch Tiểu Thăng giơ ly rượu lên rồi cười nói với Cổ Đại Tráng.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng nhìn Cổ Đại Tráng lại cảm giác thuận mắt rất nhiều.

Đối mặt với lời mời của Bạch Tiểu Thăng, Cổ Đại Tráng rất vui mừng, vừa định cùng Bạch Tiểu Thăng chạm cốc "Cạn chén", nhưng dường như chợt nhớ tới đến cái gì, đột nhiên giữ cổ tay Bạch Tiểu Thăng lại.

- Đừng như thế!

Cổ Đại Tráng gấp giọng nói.

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc liếc hắn một cái.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh cũng là có mấy phần không hiểu.

- Tôi thấy ba người là lần thứ nhất tham gia loại tiệc rượu này của Trương gia?

Cổ Đại Tráng gấp giọng nói,

- Mấy người cũng không có hỏi thăm nghe ngóng, tiệc rượu này cùng với địa điểm này có gì đặc biệt à?

Một bữa tiệc rượu, còn có thể có cái gì khác biệt ?

Bạch Tiểu Thăng khó hiểu.

Chẳng lẽ, còn không cho uống rượu thoải mái ?

Cổ Đại Tráng nói,

- Cocktail này, chỉ tính là khúc nhạc dạo. Lát nữa, Trương gia sẽ lần lượt đưa mỹ tửu ra cho mọi người đánh giá, nếu như có thể nhận ra được vẻ đẹp của rượu, diễn tả được nó, vậy thì sẽ được nhận một bình rượu mang đi.

- Nhắc tới tửu trang của Trương gia thì toàn bộ đồ cất giấu là trân phẩm!

Vẻ mặt Cổ Đại Tráng đầy vẻ thèm nhỏ dãi,

- Các loại rượu nho, rượu trái cây, loại mấy trăm ngàn trên một triệu cũng không hiếm có !

- Mấy người nói xem, có phải sẽ được uống rất nhiều Cocktail không!

Nghe Cổ Đại Tráng nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng bừng tỉnh đại ngộ, gật gật đầu.

Hóa ra còn có cả chuyện này?

Thú vị !

Nghe được có màn này, Bạch Tiểu Thăng lập tức hào hứng.

Tuy nhiên hắn lại nói thầm một câu, Trương gia rất có thể mang lên mỹ tửu đỉnh cấp, thế nhưng nếu là "Thắng" được thì cảm giác sẽ rất khác biệt !

Cổ Đại Tráng vừa nói xong, chỉ nghe thấy phía cổng có người hô to một tiếng,

- Vòng phẩm tửu thứ nhất, sắp bắt đầu !

Vừa nói xong, từ bên ngoài đại sảnh đi tới mấy vị mỹ nữ áo dài, nét mặt các nàng tràn đầy vui cười, trên tay bưng một bình mỹ tửu.

- Đi đi !

Cổ Đại Tráng kích động chào hỏi.

Toàn trường dường như đều mỉm cười nhìn qua.

Ba người Bạch Tiểu Thăng càng là hào hứng dạt dào.

Nơi xa, Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh nhìn chằm chằm vào bọn hắn, hai người này thường hay đối chọi với nhau, thế mà lúc này lại có xu thế kết minh.

- Ba người này càng nhìn lại càng không vừa mắt, không bằng cho bọn hắn mất hết mặt mũi trước mặt mọi người!

- Đúng vậy, khiến cho bọn hắn mất mặt ! Loại trường hợp này coi như anh Đông có biết được cũng sẽ không trách mắng chúng ta.

Tiễn Hạo Vũ và Hoắc Vũ Manh ăn nhịp với nhau, nhanh chân đi qua.

Chu Đại Bân theo ở phía sau, ánh mắt thương hại nhìn về phía ba người ở phía xa.

Ài, coi như các người xui xẻo !

Ai bảo các người vô tình đắc tội với hai vị này!

Coi như Trương gia cũng không dám để bọn họ mất mặt ngay trước mọi người, bọn hắn mới là khách quý bên trong khách quý !

Các người, tính toán là cái gì. . . ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận