Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 796: Người này, phế bỏ!



Tỉnh Thượng Vân, tại văn phòng người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của Thượng Văn Thư.

Giờ phút này, Thượng Văn Thư đang chắp hai tay sau lưng, đứng bên cửa sổ nhìn chăm chú về một phương hướng.

Đó chính là phương hướng thành phố Trung Kinh.

Thượng Văn Thư biết rõ thời gian này ở nơi đó đang công bố kết quả cuối cùng của đợt tuyển bạt này.

Chỉ sợ đại sự chính đang phát sinh.

- Thượng tổng, ngài còn đang lo lắng sao?

Trợ lý của Thượng Văn Thư, cũng là người tâm phúc của hắn, đang đứng sau lưng nhìn xem sắc mặt của hắn, cẩn thận từng li từng tí hỏi.

Thượng Văn Thư quay đầu liếc nhìn hắn một cái, thần sắc bình thản không chút gợn sóng.

- Kỳ thật, theo ngu kiến của tôi, ngài không cần phải dốc sức như thế, đi trợ giúp vị Bạch tiên sinh kia.

- Ngài từng nói qua, hắn chính là cố nhân của ngài, cũng vừa là ân nhân, còn vừa là phúc tinh của ngài. Thế nhưng, đây cuối cùng một cái sân chơi chức vụ quyền lực, nếu trộn lẫn quá nhiều nhân tình cảm giác, e sẽ hỏng việc. Hơn nữa coi như có cái ví dụ của tỉnh Hà Đông, ngài cuối cùng tùy tiện xen vào quá trình tuyển bạt của Bộ sự vụ, đây cũng quá mức phong hiểm. Ai biết được Bộ sự vụ có thể hay không sẽ tính toán sau. Đến lúc đó, phiền phức chính là chúng ta. . .

Viên trợ lý cẩn thận từng li từng tí nói.

- Cậu cho rằng ta đang lo lắng chuyện này?

Thượng Văn Thư hờ hững cười nhạt một tiếng, cắt ngang lời viên trợ lý.

- Không phải vậy sao?

Trợ lý ngạc nhiên hỏi lại.

Thượng Văn Thư nhìn hắn một lượt, người trẻ tuổi này phi thường thông minh lại có thiên phú phi thường. Nhưng cuối cùng so sánh với cái tên yêu nghiệt kia thực sự kém quá xa.

- Bạch Tiểu Thăng!

Thượng Văn Thư nghiền ngẫm lấy ba chữ này, trong lòng từng đợt sợ hãi thán phục.

Bất luận bối cảnh của hắn cường đại như thế nào, chỉ nói về năng lực cá nhân của hắn thôi cũng đã vượt qua thường nhân.

Thời điểm từ biệt ở Thiên Nam, kỳ hạn không đến một năm, Bạch Tiểu Thăng cũng tham gia tranh giành chức vụ người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực!

Không thể tưởng tượng nổi!

Với lại, Thượng Văn Thư có dự cảm, Bạch Tiểu Thăng chắc chắn sẽ thành công!

- Tách biệt trong một thời gian, bảy tháng hay là tám tháng, vậy mà hắn một đường có thể đi đến trình độ này. . . Bạch Tiểu Thăng, cậu đến tột cùng là biến thái cỡ nào?

Thượng Văn Thư trong lòng cảm thán.

Mắt thấy ánh mắt nghi ngờ của viên trợ lý, Thượng Văn Thư nở nụ cười.

- Liên quan tới chuyện này, cậu cũng không cần phải lo lắng, Bộ sự vụ tuyệt đối sẽ không tính toán sổ sách gì với chúng ta! Bởi vì bọn họ ủng hộ ta làm như vậy.

- Ồ?

Viên trợ lý giật mình nhìn chằm chằm Thượng Văn Thư.

- Nói chi tiết là như thế này.

Thượng Văn Thư nói.

- Thành quả của nhóm công ty hợp tác đầu tiên, ta liền báo cáo lên cho Bộ sự vụ trước tiên, cái này cũng là một loại hình thức thăm dò. Mặc dù Bạch Tiểu Thăng đối với ta có ân tình, mà ta đối với hắn cũng một lòng mang cảm kích, muốn dốc sức hỗ trợ hắn. Chỉ có điều, ta cũng muốn biết rõ thái độ của Bộ sự vụ đến tột cùng là như thế nào.

- Cậu biết không, thường ngày ta báo cáo lấy được công văn đáp trả khoảng chừng sáu giờ, ở trong đó hầu hết thời gian là quá trình phê duyệt.

- Mà lần này, báo cáo của ta, chưa tới một giờ đồng hồ liền nhận được công văn đáp trả. Với lại trên văn bản tài liệu có một vị trí bắt mắt, ghi chú rõ ràng là 'Cấp một đặc phê'.

- Cậu có biết rằng, ai mới có năng lực dùng chữ này không?

Thượng Văn Thư nói xong câu đó, liền thể hiện bộ dáng tạo cho viên trợ lý một cái ý vị thâm trường, một ánh mắt mơ màng, sau đó lại im lặng không nói.

- Chuyện này. . .

Viên trợ lý kinh ngạc nghẹn họng nhìn trân trối.

Nói đến như thế, không phải Thượng Văn Thư không tiếc hết thảy, không để ý lý trý mà đi trợ giúp vị ân nhân kia, mà là kết một phần thiện duyên lớn lao.

- Chuyện này, nên giúp.

Trợ lý nhịn không được nói.

Thượng Văn Thư liếc hắn một cái, nhàn nhạt cười một tiếng.

- Có cái loại quyền lợi này, không phải sự vụ quan có thể, cũng không phải đại sự vụ quan, mà là Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa a.

Ở trong lòng Thượng Văn Thư lại mặc niệm.

- Với lại, vốn có thể không cần ấn lên những chữ này, làm như thế, chính là đang nói cho ta biết rằng, Tổng giám đốc lão nhân gia đang chăm chú nhìn hắn, với lại là lão nhân gia ủng hộ hắn.

- Bạch Tiểu Thăng a, cậu đến tột cùng là thần thánh phương nào.

Thượng Văn Thư nhịn không được nghiêm nghị hỏi thầm.

Tại phòng giám sát Tổng bộ khu Đại Trung Hoa. Hạ Hầu Khải tay nâng lấy chén trà nóng, đạm mạc nhìn Mục Bắc Thần trên màn ảnh, cảm xúc thất vọng hiện rõ như viết lên trên mặt.

- Cái tên Mục Bắc Thần này, làm sao lại bối rối thất thố như thế, thật là thất bại.

- Còn có, những lời này có thể chỉ trích Bạch Tiểu Thăng trước mặt mọi người sao? Ừm! Thủ đoạn của ngươi càng ám muội, ta cũng thừa nhận.

- Nhìn hắn so với Bạch Tiểu Thăng lớn hơn gần mười tuổi, chức vụ cùng lịch duyệt càng là không thể so sánh nổi, thế mà sự cứng cỏi không so bằng Bạch Tiểu Thăng, thậm chí về phần tâm trí lại càng thua xa Bạch Tiểu Thăng. Thật là sống vô dụng rồi.

- Dạng người này, thật giá trị cho mình theo đuổi đoạt trừ trong tay Trần gia tới sao.

- Để cho Lâm Kha và Phùng Ly buồn phiền lâu như vậy, cũng không thể nói cho các nàng biết, mình làm sao có thể để cho Bạch Tiểu Thăng tự dưng bị loại! Mình còn chưa già tới mức hồ đồ đâu.

Hạ Hầu Khải lắc đầu, uống một ngụm trà nóng, tiếp theo cười một tiếng, lầm bầm lầu bầu nói.

- Lúc đầu, mình nghĩ nên dùng những phương pháp khác để trợ giúp Bạch Tiểu Thăng! Lại không nghĩ tới, hắn cùng với Thượng Văn Thư Tỉnh Thượng Vân kia là chỗ quen biết cũ, Thượng Văn Thư kia, vẫn là người mà mình khâm điểm, thẳng thắn mà nói. . . Người này cũng không phải là một người liều lĩnh, nóng nảy làm việc theo cảm xúc. Nhưng lúc này đây, vậy mà vì Bạch Tiểu Thăng lại chịu xuất thủ như thế, mà 'Ám chỉ' của mình hắn rõ ràng minh bạch, không sai, không sai, đúng là một nhân tài có thể đào tạo, khà khà.

Hạ Hầu Khải đối với Thượng Văn Thư khen không dứt miệng!

Rất lâu sau đó, Thượng Văn Thư sẽ lên chức, cũng nhận được sự nể trọng từ Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa.

Còn Thượng Văn Thư sẽ đem hết thảy nguyên nhân quy kết chính là cùng Bạch Tiểu Thăng kết một cái thiện duyên.

Nghiêm chỉnh mà nói. . . Cũng không tính là sai.

Đương nhiên, những sự việc này cũng là chuyện phát sinh ở rất lâu sau đó.

Còn ngay giờ khắc này, tại phòng học bên cầu thang ở trường đại học Trung Kinh.

Mục Bắc Thần nói xong nghi vấn về Bạch Tiểu Thăng, liền thấy ánh mắt của Lý Hạo Phong rõ ràng hiện lên vẻ khinh miệt, liền nghe bốn phía vang lên tiếng giễu cợt.

- Cái tên Mục Bắc Thần này đúng thật là có ý tứ, hắn chuyện của chính mình còn thật không minh bạch, lại đi chỉ trích người khác có vấn đề.

- Hắc hắc, quạ đen cười heo đen, sao không nhìn chính mình là cái đức hạnh gì?

- Dạng này người, đức hạnh như thế thật không xứng gánh vác chức vị quan trọng.

……..

Mọi người mồm năm miệng mười, tiếng nghị luận liên tục vang lên, bay vào trong tai Mục Bắc Thần làm cho hắn kinh sợ, khiến hắn lo sợ không yên, để hắn không biết phải làm sao, để cho đầu óc của hắn loạn càng thêm loạn.

Mục Bắc Thần nhìn bốn phía xung quanh, hắn nhìn thấy rất nhiều ánh mắt trào phúng như đao như tiễn đâm vào cơ thể hắn.

Thân thể Mục Bắc Thần lung lay muốn ngã, hắn đặt mông ngồi xuống, ánh mắt ngốc trệ.

Trịnh Thanh Hồng nhìn cũng không thèm nhìn hắn, sắc mặt bình tĩnh, không chút gợn sóng.

Bạch Tiểu Thăng lườm Mục Bắc Thần một cái.

Trải qua đả kích như thế, sau ngày hôm nay, hắn sẽ sợ mình, từ nỗi sợ đó theo nội tâm hắn dần sinh ra sự e ngại.

Mục Bắc Thần, đã không còn xứng là đối thủ của mình.

Trong thâm tâm của Bạch Tiểu Thăng thầm nghĩ như thế.

Phía trên bục giảng, ánh mắt Lý Hạo Phong lạnh lùng, có chút cúi đầu, hạ giọng nói vào micro trước ngực một lát.

Tại phòng giám sát Khu tổng bộ Đại Trung Hoa, Hạ Hầu Khải đang ngồi trước màn hình, lắng nghe thanh âm của Lý Hạo Phong.

- Hạ lão, liên quan với người tên Mục Bắc Thần này, tôi có kiến nghị nên cắt bỏ tư cách người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực của hắn, hoặc là đề bạt một tư cách sự vụ quan khác. Bởi vì, mặc kệ từ phương diện nào mà xem xét, người này năng lực cá nhân có thừa mà tâm tính không đủ, không thành đại sự, không hợp tiêu chuẩn.

Đây là lời bình của Lý Hạo Phong đối với Mục Bắc Thần, để cho một vị đại sự vụ quan nhận định như thế, đồng thời báo cáo lại cho Tổng giám đốc khu Đại Trung Hoa, đủ thấy những việc Mục Bắc Thần đã làm khiến cho Lý Hạo Phong hết sức thất vọng.

Hạ Hầu Khải nhìn chằm chằm vào màn hình, tinh tế quan sát Mục Bắc Thần một phen, trầm tư một hồi, lại ung dung nhấp một ngụm trà. Miệng khẽ nhếch lên buông ra một chữ.

- Được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận