Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 870: Khá lắm! Lấy lùi làm tiến



Với cái chiêu chỉ cho người say kia, làm sao để giải quyết được vấn đề phiền toái của hắn. Bạch Tiểu Thăng đưa ra ý kiến hoàn toàn khác biệt với Lâm Ngọc.

- Về công về tư, báo cáo mới là con đường tắt giải quyết vấn đề một cách triệt để nhất. Về công, thân là nhân viên, nhất định phải có trách nhiệm đối với công ty, nhìn vấn đề tồn tại ở trong công ty mà không hỏi đến, không một chút nào để ý. Thấy cấp trên tham ô tài sản mà không lên tiếng, đạo đức như thế không thể nào chấp nhận được. Về tư, nếu chỉ vượt qua được một kiếp này thì như thế nào, tiếp theo hắn sẽ phải đối mặt với những vấn đề vô cùng vô tận. Báo cáo, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng mà lại là đại nghĩa cùng với lợi ích cả hai đều có. Đáng giá để thử một lần.

Lâm Ngọc kiên trì với suy nghĩ của mình.

- Vượt cấp báo cáo, cũng là tối kỵ của quan trường! Coi như có thể thành công, con đường công danh cũng sẽ nhận lấy ảnh hưởng, thậm chí là kết thúc.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Với lại theo thời gian mà nói, quá mức vội vàng không có sự chuẩn bị, không có cách nào đối phó với sự chất vấn của nhân viên tiến hành điều tra. Chúng ta cũng không biết rõ, người đến là có phải thật tâm để điều tra hay chỉ là đi qua đường mà thôi. Thậm chí, còn không tránh được khả năng thông đồng làm bậy.

Lâm Ngọc trầm ngâm một lát, tiếp tục nói:

- Cậu nói cũng không sai, bất qua tôi cũng không nói hắn ở trước mặt mà trực tiếp ngả bài. Mà là cùng làm cả hai, đồng thời hướng về nhân viên điều tra. Còn có nặc danh báo cáo lên tầng cao nhất. Như thế này thì coi như nhân viên điều tra có chất vấn, tầng cao nhất cũng sẽ đốc xúc bọn hắn có thái độ đoan chính.

Bạch Tiểu Thăng lắc lắc đầu.

- Có chút quá lý tưởng hóa. Với thời gian ngắn ngủi, tầng cao nhất có thể không kịp thời nhận được báo cáo, kịp thời chú trọng, kịp thời nhắc nhở. Cái này là một vấn đề! Cũng cần thời gian mà cái bây giờ hắn thiếu hoàn toàn là vấn đề thời gian.

- Tốt! Thế thì chúng ta không nói tới báo cáo nữa!

Lâm Ngọc cau mày nói:

- Lấy cách nhìn của cậu, làm như thế nào để hắn có thể bình an vượt qua được cửa ải này trước. Một lần nữa chỉnh lý lại văn bản tài liệu là không thể nào, thời gian không đủ. Mặt khác bất luận dùng cách gì, chỉ cần cuối cùng không nhìn thấy tài liệu thì cấp trên của hắn căn bản đều sẽ dùng đó làm cái cớ. Để cho hắn gánh chịu hoàn toàn trách nhiệm, oan ức trên lưng.

- Tôi hỏi cậu, như thế này thì tình huống có phải hay không là càng thêm hỏng bét.

Cảm xúc dâng lên, Lâm Ngọc có chút hùng hổ dọa người.

- Như vậy cũng là tốt hơn so với một lần nguy. Chỉ là chủ thể thông qua không phải là công ty mà là cá nhân.

Bạch Tiểu Thăng không nhanh không chậm ung dung nói:

- Làm như thế nào để hắn có thể vượt qua được cửa ải gian khó này?

- Đầu tiên chúng ta nên biết, cái cửa ải khó khăn này kỳ thật không phải là ở vấn đề bản thân tư liệu mà là người! Là cấp trên của hắn!

- Nếu như chúng ta để cho hắn đi thông báo với cấp trên. Thông báo che giấu vấn đề thì vấn đề sẽ càng lớn. Để cho hắn chủ động đi nhận lấy trách nhiệm, lấy lùi làm tiến, chủ động ôm đồm vấn đề thì sẽ như thế nào?

- Cấp trên của hắn tuyệt đối không có khả năng ngu đến mức mà bỏ đi hai mươi sáu năm công tác, để toàn bộ vấn đề ném cho cấp dưới. Đối với loại trách nhiệm này, đối với người lãnh đạo mà nói, là phủi tay không sạch sẽ.

- Cho nên, dưới loại đề nghị này của hắn, cấp trên của hắn nhất định sẽ thay đổi quan niệm. Đương nhiên cũng cần chúng ta có một cái kế hoạch tốt. Chủ động cõng oan khuất trên lưng, sẽ làm cho cấp trên hắn xem hắn như người một nhà.

- Như thế này thì hắn cùng cấp trên của hắn mới có thể ở trên cùng một chiếc thuyền. Đối mặt với “địch nhân” là đồng đội. Một khi đã hình thành được loại nhận biết này, cấp trên của hắn ngược lại sẽ giúp hắn.

- Tôi nói đơn giản, nhưng vấn đề ở trong đó chúng ta cần phải làm rất nhiều. Đi hướng dẫn tư duy của đối phương. Nếu không thể lấy lùi làm tiến ngược lại thì quả thật sẽ bị người ta chơi chết.

- Nói đến thực tế, cái này cũng là một loại cách thức tìm đường sống trong chỗ chết.

Bạch Tiểu Thăng nói ra suy nghĩ của mình.

- Khá lắm! Lấy lùi làm tiến. Cái này là kế hoạch của cậu sao?

Lâm Ngọc nhíu mày hỏi.

- Trước mắt cứ qua được cái nấc này, sau thì lại tính tiếp.

Bạch Tiểu Thăng chân thành nói.

Người say kia đang ngồi trên mặt đất, ngửa đầu nhìn trân trân Bạch Tiểu Thăng, rồi lại nhìn Lâm Ngọc, hết nhìn Lâm Ngọc rồi lại đến nhìn Bạch Tiểu Thăng. Hắn có cảm giác được những người này nói rất có đạo lý nhưng mà cũng không biết là nên nghe theo lời ai.

Trợ lý của Lâm Ngọc nghe Lâm Ngọc nói thì liên tiếp gật đầu.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh nghe Bạch Tiểu Thăng nói cũng liên tiếp gật đầu.

Song phương đều lấy cấp trên của mình làm chủ.

Trầm Bối Sinh nghiêm túc nghe ý kiến của hai bên, nhịn không được mà nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thăng, bên trong ánh mắt ẩn ẩn có chút tán thưởng.

Hai người đang nói chuyện hăng say, bỗng nhiên nhìn thấy cái người say kia ngáp rõ dài một cái, trực tiếp ngã lên mặt đất, một lát sau tiếng ngáy vang lên.

Lập tức, cả Bạch Tiểu Thăng cùng với Lâm Ngọc sửng sốt.

Tình huống này là thế nào đây?

Bọn họ hai người đang vắt óc nghĩ kế còn không có thống nhất được tư tưởng, người ta thì ngủ thiếp đi…

Ngủ thiếp đi…

Bạch Tiểu Thăng cùng với Lâm Ngọc bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.

- Thật không có ý tứ, vừa rồi cảm xúc dâng trào, tôi nói có một chút kích động.

Bạch Tiểu Thăng cười nói tiếp:

- Kỳ thật, ý của tôi là muốn hắn tự vệ trước, sau đó tự nhiên là phải nhờ vào cái biện pháp kia của cậu mới có thể triệt để thoát khỏi được khốn cảnh. Đại nghĩa cùng với lợi ích lâu dài mới là cái cuối cùng chúng ta truy cầu.

Lâm Ngọc cũng cười:

- Tôi cũng thế, có chút hơi kích động! Kỳ thật, cách làm của cậu không phải là sai mà là rất… cao minh!

Hai người bọn họ vậy mà ở giữa tán thưởng lẫn nhau.

- Hai người các cậu ngược lại rất là thú vị, vừa rồi hận không thể làm ầm ĩ lên, bây giờ lại không ngớt lời khen ngợi lẫn nhau. Bây giờ không ai cần các cậu nghĩ kế, các cậu cũng không khác nhau lắm.

Trầm Bồi Sinh cười ha ha chỉ một người trên mặt đất:

- Người này hẳn cũng không thể ngủ được ở chỗ này. Tôi nhìn cái người ở chỗ quán cơm kia, tựa hồ như là có quen biết với hắn. Hắn cũng đã nói là tới nơi này nói chuyện hợp tác, vẫn nên là để người trong tiệm đưa hắn đi vào trong đi.

Lâm Ngọc gật gật đầu, ngoắc tay gọi hai trợ lý tới, để bọn họ đưa người về tiệm cơm “Tống Thì”.

Trong thời gian này, Lâm Ngọc kéo Bạch Tiểu Thăng đến cùng một chỗ, cười với hắn một tiếng:

- Con người của tôi, mọi người đều nói là tính tình tương đối cổ quái, có đôi khi sẽ lên cơn động kinh. Giờ phút này có thể tranh người chết tôi sống, sau một giây sau có khả năng nâng cốc chúc mừng. Hi vọng cậu không để bụng.

- Sẽ không.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng.

- Cậu vừa mới giúp thầy của tôi, tôi rất cảm ơn cậu. Cái này cậu có thể cầm lấy, tôi không thích thiếu nợ người khác.

Lâm Ngọc lấy ra một tấm thẻ đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng liếc mắt không có nhận.

- Tôi cũng không có ý tứ gì khác …

Lâm Ngọc vội vàng nói.

- Tôi đã nói rồi, chỉ là tiện tay giúp đỡ mà thôi, không tính là cái gì cả. Tiền này, tôi sẽ không nhận lấy, cũng xin cậu đừng để trong lòng quá.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Tôi biết rõ cậu không có ý tứ gì khác.

- Với lại người như cậu, nếu như nổi lên xung đột, ơn huệ nho nhỏ căn bản không thể trói buộc tay chân của cậu được. Mỗi người một bản tính mà, cũng là một loại phương thức.

Bạch Tiểu Thăng hài hước cười một tiếng.

Lâm Ngọc nhìn Bạch Tiểu Thăng rồi cười gật gật đầu.

- Nếu đã như thế thì tôi cũng không ép buộc.

Lâm Ngọc thu hồi lại chiếc thẻ.

Hai người hàn huyên vài câu thì điện thoại của Bạch Tiểu Thăng bỗng nhiên vang lên.

- Xin lỗi, tôi nghe điện thoại một lát.

Bạch Tiểu Thăng đi sang một bên, người gọi đến là Lâm Kha.

- Alo, Bạch Tiểu Thăng, mọi người bây giờ đang ở đâu, không nên đặt phòng ở khách sạn nhé. Đi tới một khách sạn gọi là Quân Du, tôi ở đó đã đặt cho anh một phòng. Đúng, đi ngay bây giờ. Tôi ở đây đang có một điều tra viên, hắn biết rõ một ít tình huống, không lâu nữa sẽ phải rời đi, còn hai giờ nữa xe sẽ đến. Thừa dịp trước khi hắn rời đi, hắn sẽ nói trước một ít tình huống với mọi người.

Lâm Kha nói.

- Được rồi!

Bạch Tiểu Thăng trả lời.

- Thật xin lỗi, Lão tiên sinh, chúng tôi bây giờ có chút việc gấp phải đi trước!

Cúp điện thoại, Bạch Tiểu Thăng lên tiếng nói với Trầm Bồi Sinh, Lâm Ngọc sau đó thì gọi Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh vội vàng rời đi.

Trầm Bồi Sinh, Lâm Ngọc nhìn bọn họ ly khai.

- Là một cậu nhóc rất có ý tứ!

Trầm Bồi Sinh cảm khái, nói với Lâm Ngọc đang ở một bên:

- Con có lưu lại cách thức liên lạc với hắn phải không, thằng nhóc này tên là gì?

- Con không có lưu!

Lâm Ngọc kinh ngạc nói.

- Vậy thì, vừa rồi cùng hắn nói những cái gì?

Trầm Bồi Sinh hiếu kỳ hỏi.

- Chỉ là tùy ý nói hai câu thôi…Nếu không thì bây giờ con đuổi theo?

Lâm Ngọc nói.

- Được rồi.

Trầm Bồi Sinh ngăn hắn lại, nhìn theo hướng Bạch Tiểu Thăng rời đi mà nói:

- Có duyên thì sẽ còn gặp lại.

Bạn cần đăng nhập để bình luận