Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 236: Cái người nước ngoài này rất thú vị



Cửa phòng họp thứ ba vừa mở ra, có người đi vào, Bạch Tiểu Thăng đang lúc ăn hoa quả.

Đây là người lễ tân nữ kia, cho hắn bưng tới, còn nói muốn đi pha một chén trà ngon, cho hắn nếm thử, ra ngoài cũng có một lúc.

Bạch Tiểu Thăng cho là nàng trở về, ngẩng đầu nhìn, lại sững sờ.

Đi vào là một người đàn ông âu phục phẳng phiu, bụng lớn, quần áo nút thắt đều bị kéo căng ra, giống như lúc nào cũng có thể sẽ đứt bay.

Hướng trên mặt nhìn, người này có mái tóc màu nâu, con mắt màu nâu —— là một người nước ngoài!

Bạch Tiểu Thăng khẽ giật mình.

Kỳ thật tính toán, thời gian cũng không khác lắm sẽ có người đến phỏng vấn, là ông ta sao? Vì cái gì không phải là Lâm Bắc Thần?

Nhưng mà truyền thông Trung Kinh, có một nhân viên ngoại quốc, cũng không có chút hiếm lạ nào.

Bạch Tiểu Thăng lễ phép, đối với người nước ngoài gật đầu.

Người nước ngoài béo nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng cũng sững sờ, ở phòng lễ tân, hắn lên tiếng hỏi phòng họp thứ ba, liền từ chối người khác dẫn đường, tự mình tới.

Dù sao hắn cũng đã đến không chỉ một lần.

Nơi này là nơi đàm phán, thì hẳn sẽ không có người không liên quan, dù sao đàm phán rất quan trọng như thế. Với trình độ quản lý của Trung Kinh truyền thông, người nước ngoài béo vẫn tin phục.

Người nước ngoài béo đi qua, Bạch Tiểu Thăng đứng dậy, đưa tay.

Hai người bắt tay rất nghiêm túc.

- Tôi cùng cậu nói sao?

Người nước ngoài béo hỏi.

- Kiểm tra đến nhu cầu của chủ kí sinh, khởi động công năng phụ trợ thứ hai —— ngôn ngữ chuyển đổi.

- Kiểm tra đến ngôn ngữ, tiếng Đức, tiếng địa phương Bavaria.

Cái ngôn ngữ này. . . Giống như đã dùng qua. . .

Bạch Tiểu Thăng trong lòng hơi động, lại không nghĩ nhiều.

- Không sai, chính là tôi!

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

Trong này còn có người khác sao?

Bạch Tiểu Thăng nói một câu tiếng Đức lưu loát, tiếng địa phương Bavaria, để cái người nước ngoài béo này có chút giật mình.

Quả nhiên, Tống Trường Không phái cậu ta cùng mình đàm, là có lý do!

Người nước ngoài béo vẻ mặt mỉm cười,

- Ngươi nói tiếng Đức rất tuyệt a, tôi là Ron, cậu tên gì?

Ron biết rõ người trẻ tuổi này khả năng đối với tin tức của mình rõ như lòng bàn tay, nhưng vẫn tự giới thiệu.

Đây có lẽ là xuất phát từ tính tình nghiêm cẩn cùng lễ phép của người nước Đức.

- Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng,

- Liên quan tới chuyện này, ông có thể tự mình một người làm chủ được sao?

Lâm Bắc Thần phái đến, thì chắc chắn sẽ không cao hơn cấp quản lý.

Có lẽ người nước ngoài này chỉ là quản lý, cho nên Lâm Bắc Thần để hắn đến phỏng vấn mình.

Cũng có thể là Lâm Bắc Thần cố ý, để người nước ngoài cùng mình đàm, làm khó dễ mình.

]

Bạch Tiểu Thăng phỏng đoán.

- Tôi nghĩ, tôi hoàn toàn có thể làm chủ được!

Ron nhún vai, ở đối diện Bạch Tiểu Thăng ngồi xuống.

Hắn là người dẫn đầu đội đàm phán của công ty Kesson, mặc dù nói là đoàn đội, nhưng hắn có quyền quyết định cao nhất.

- Vậy là tốt rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, cũng ngồi xuống.

Từ lúc thu được hệ thống công năng phụ trợ thứ hai, hắn còn không có đường đường chính chính, cùng người nước ngoài nói chuyện ở phương diện công việc.

Ngôn ngữ chuyển đổi, công dụng chân chính, là ở trong công việc. Cùng động vật nói chuyện, thực tế là đi chệch.

- Ông muốn ăn sao? Tôi mới ăn một chút, tôi nghĩ ông sẽ không ngại.

Bạch Tiểu Thăng đem đĩa đựng trái cây, hướng về người nước ngoài Ron đẩy qua.

Đĩa đựng trái cây bên trong có hoa quả tươi mới gọt, phía trên cắm mấy cây tăm, Bạch Tiểu Thăng đã dùng qua, bây giờ bị hắn bỏ xuống dưới, còn cắm vào một quả táo.

Bạch Tiểu Thăng rất tùy ý, không sợ đối phương bất mãn.

Dù sao, hắn cũng không phải thật sự đến phỏng vấn.

Còn nữa, nhìn thấy thái độ của Lâm Bắc Thần đối với Dương Thiến Nhi, cùng ánh mắt nhìn mình, còn hành động để người nước ngoài này tới.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ, hắn chỉ sợ là không thể nào thông phỏng vấn được.

Thế thì còn bận tâm cái gì.

Mình xem một chút, có thể hay không từ miệng người nước ngoài này moi ra ít đồ, Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

- Không, cảm ơn.

Ron nghi ngờ nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Thường ngày, Tống Trường Không phái người tới cùng hắn đối thoại, không người nào chuyên nghiệp, nghiêm chỉnh, cứng nhắc, khí tức chức nghiệp nồng hậu dày đặc.

Lần một lần hai lần ba, Ron đã thành thói quen thậm chí có chút mệt mỏi, người nước Đức là nghiêm chỉnh, nhưng không phải là hòn đá hay đầu gỗ.

Cho nên, về sau gặp được người như vậy, Ron đều vô ý thức muốn trêu đùa bọn hắn.

Hắn biến hóa ngôn ngữ khác biệt, dùng tâm lý học bản thân học được cùng với kỹ xảo, làm cho đối phương luống cuống tay chân, lấy đó làm vui, lại thu được niềm vui ngoài ý muốn.

Đó là Tống Trường Không không ngừng nhượng bộ!

Trước mắt, đột nhiên xuất hiện người trẻ tuổi như thế. Nhìn như bình thản không có gì lạ, lại tinh thông tiếng Đức tiếng địa phương Bavaria, với lại thái độ tùy ý, giống như Tống Trường Không đã đổi sách lược!

Ron có chút cảnh giác.

- Ron tiên sinh, tôi kỳ thật rất muốn biết rõ, trong mắt ông Trung Kinh truyền thông là như thế nào?

Bạch Tiểu Thăng lại đặt câu hỏi trước.

Người không giống nhau, thì con đường cũng không giống nhau a.

Ron nhịn không được có chút hứng thú.

- Trung Kinh truyền thông, đây là một công ty có tiềm lực rất lớn, rất nhiều phương diện dẫn trước các công ty khác, nhưng vẫn có một ít thiếu hụt.

Ron tùy ý nói mấy cái, Trung Kinh truyền thông ưu thế, cũng không khách khí chỉ ra vấn đề.

Đây là sự thẳng thắn thuộc về người ngoại quốc, để Bạch Tiểu Thăng giật mình.

Kỳ thật, Ron nói những này, chỉ là một phần nhỏ tin tức mà hắn nắm giữ trong tay.

- Xem ra, Tống Trường Không muốn thăm dò năng lực của bên mình!

Ron trong lòng thầm nói.

Kesson có một đội điều tra về mặt thương nghiệp cường đại, trong vòng bốn tháng, chuyên môn nghiên cứu qua Trung Kinh truyền thông.

Bạch Tiểu Thăng nghe thấy liền nghiêm túc.

Dù sao, hắn thấy, "Người nội bộ" thuận miệng trò chuyện một chút, so với nhìn bao nhiêu phần tài liệu đều thật hơn.

- Hồng Liên, Kiểm tra Trung Kinh truyền thông cho tôi, ở vấn đề phương diện quyết sách hắn nói, còn có. . .

Bạch Tiểu Thăng theo Ron nói, dựa vào Hồng Liên kiểm tra, thu hoạch đúng tin tức, suy nghĩ vấn đề.

Sự thật chứng minh rõ ràng, Ron kiến giải phi phàm!

Đương nhiên, có một ít, Bạch Tiểu Thăng không đồng ý.

Trung Kinh truyền thông vài lần quyết sách điều chỉnh, cũng không phải là không có chỗ thích hợp.

- Không lẽ, người nước ngoài này cố ý cùng mình nói như thế, là có ẩn tàng đề phỏng vấn?

Bạch Tiểu Thăng trong lòng hơi động.

- Muốn kiểm tra tôi? Vậy thì tốt, tôi để ông kiến thức một chút, phó tổng giám đốc tương lai của ông, trình độ cao bao nhiêu!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng, nhịn không được dâng lên chiến ý.

- Ron, ông nói những điều này có rất nhiều đạo lý, nhưng cũng có chỗ không hợp lý. . .

Bạch Tiểu Thăng không khách khí chút nào, phản bác một bộ phận quan điểm của Ron, có chút thậm chí toàn bộ phủ định.

Ron đôi mắt co rụt lại.

Bạch Tiểu Thăng kiến giải rất độc đáo, há miệng là ra, không có sơ hở!

- Tên này, không đơn giản!

Ron nhịn không được ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào người trẻ tuổi trước mắt.

Hai người có nhiều vấn đề, triển khai đấu võ mồm.

Lão Ron nói gấp, trong miệng lại bắt đầu chạy khắp Châu u, nói bằng các loại tiếng địa phương.

- Ông đúng là muốn chết!

Bạch Tiểu Thăng trong lòng cười lạnh.

Ron nói loại ngôn ngữ nào, Bạch Tiểu Thăng liền dùng loại ngôn ngữ đó đáp lễ, dính đến một chút từ địa phương, Ron không hiểu, Bạch Tiểu Thăng còn phải giải thích cho hắn.

Cho đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng dùng ngoại ngữ, đem người nước ngoài nói chuyện cho mộng mị.

Nhìn xem Ron đầu đầy mồ hôi, Bạch Tiểu Thăng trong lòng trêu tức nói,

- Cái người nước ngoài này, thật có ý tứ.

Bên ngoài hành lang cửa phòng họp, Lâm Bắc Thần đầu đầy mồ hôi chạy tới.

Trợ lý của Tống Trường Không vừa rồi gọi điện thoại cho hắn, muốn hắn ngăn chặn Ron, vì Tống tổng tranh thủ thời gian.

Cái người nước ngoài đáng chết kia, quá kinh khủng!

Mình đâu phải đối thủ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận