Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2078: Biến hóa bất ngờ (2)

Cậu thanh niên da đen lập tức xua tay:

- Ngài Bạch kia gọi chính là tổng giám đốc nhà các anh, tôi đi có tác dụng gì? Sợ rằng cho anh ta thêm lý do để nổi giận thôi. Anh vẫn nên bảo tổng giám đốc của các anh đi qua một chuyến đi. Dù sao ngài Bạch kia cũng có cùng cấp bậc với ngài Brown, cũng xem như là lãnh đạo trong tập đoàn, không gặp thì quả thật không thích hợp. Ngài Bạch không phải muốn trà ngon, muốn buổi trưa phải có bữa tiệc ngon miệng thôi sao? Thật ra cũng không phải là chuyện gì lớn...

Thư ký kia nghe vậy, trong lòng không nhịn được oán thầm: Cậu lại không phải vì không muốn bị ăn mắng một trận thôi sao? Còn muốn bảo tổng giám đốc của chúng tôi đi qua...

- Được rồi, tôi đi gọi tổng giám đốc của chúng tôi đi qua một chuyến.

Người thư ký kia gật đầu nói.

Cũng lại chỉ trong thời gian uống cạn một cốc cà phê, cửa phòng khách chỗ đám người Bạch Tiểu Thăng được mở ra. Một người da đen trung tuổi với dáng vẻ lão luyện hiên ngang bước nhanh vào, trên đầu còn đeo mũ bảo hộ, mặc áo lao động trên người. Đi theo phía sau là người thư ký lúc trước.

Người đàn ông trung tuổi này vừa bước đến đã cao giọng nói:

- Ngài Bạch ở đâu vậy? Ái chà đúng là thất lễ. Sáng sớm đi xuống công trường thị sát, không ngờ lại không biết ngài đã tới! Đúng thật là đáng chết!

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được mà nhìn nhau, âm thầm buồn cười.

Người tới này cũng thật biết diễn trò!

Ai nói người nước ngoài đều có đầu óc thẳng thắng, tính cách cố chấp chứ? Người có thể ngồi vào địa vị như vậy, không có một ai là chiếc đèn cạn dầu cả.

Thư ký chịu trách nhiệm đưa cà phê dẫn người trung tuổi đến trước mắt Bạch Tiểu Thăng, giới thiệu cho hai bên:

- Vị này chính là ngài Bạch!

- Ngài Bạch, vị này chính là tổng giám đốc công ty Huyền Kim của chúng ta - ngài Andrew.

Ngài Andrew kia vội vàng nhìn Bạch Tiểu Thăng cười làm lành, chủ động cúi người giơ tay:

- Ngài Bạch, không sớm tới gặp mặt ngài là lỗi của tôi, lỗi của tôi. Tôi mang đến trà xanh Trung Quốc tốt nhất, đã căn dặn người đi pha rồi, sẽ lập tức đưa tới. Buổi trưa tôi muốn mời ngài thử các món ăn đặc sắc của địa phương chúng tôi, ngài thấy thế nào...

Ngài Andrew này đúng là ân cần nhiệt tình.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười bắt tay đối phương, miệng nói:

- Ngài Andrew sao? Ngài không cần vội nói những chuyện này làm gì. Chúng tôi muốn tạm thời đi thăm nhà xưởng của quý công ty có liên quan tới nguyên liệu mới, kỹ thuật mới. Xung quanh chúng ta đều có bốn chỗ khu công nghiệp, mười hai khu nhà xưởng, còn có sáu trung tâm nghiên cứu, trước buổi trưa tôi muốn đi dạo nhiều một chút.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, vẻ tươi cười của ngài Andrew kia thoáng nghiêm trọng.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh cũng bỗng nhiên hiểu ra.

Bạch Tiểu Thăng vừa làm khó dễ một trận, không chỉ là muốn cho tổng giám đốc công ty Huyền Kim, mà là muốn tham quan nơi đây.

Nếu trực tiếp nhắc tới, đối phương thật sự không nhất định sẽ đồng ý, đá bóng qua lại cũng có thể hàm hồ cho qua.

- Vậy... không được sao?

Ngài Andrew nhếch miệng cười ngại ngùng nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Ngài Bạch, cho dù chúng ta đều thuộc về tập đoàn Chấn Bắc... Nhưng ngài dù sao cũng là giám đốc điều hành khu Châu Á, mà chúng tôi là doanh nghiệp quan trọng của khu Châu Phi, điều này... có liên quan đến một ít cơ mật thương mại...

Bạch Tiểu Thăng cười.

- Ngài Andrew cũng biết chúng ta đều cùng tập đoàn mà không phải là người ngoài, vậy đi thăm doanh nghiệp của đồng nghiệp thì có gì không tốt chứ? Chúng tôi chỉ đi thăm một chút, đi lại một lát. Chẳng lẽ chúng ta vừa nhìn thấy lại có thể nhớ kỹ, gặp qua thì không quên sao?

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, ngài Andrew kia đúng là không còn lời nào phản bác nữa.

Trên thực tế, Bạch Tiểu Thăng nói đã gặp qua là không quên được, người khác có thể làm không được, nhưng đối với anh lại thật sự không khó...

Đương nhiên, ngài Andrew kia không biết.

- Tôi không làm chủ được chuyện này, doanh nghiệp này do ngài Brown trực tiếp chịu trách nhiệm...

Ngài Andrew nói quanh co.

Lý do này quá gượng gạo.

- Vậy bây giờ anh muốn liên lạc với ngài Brown sao? Tốt quá, tôi cũng muốn liên lạc với ông ấy nhưng vẫn không gọi được. Tôi còn muốn hỏi xem có phải ngài Brown vẫn đang bận hay không.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Vẻ tươi cười của ngài Andrew kia lập tức trở nên cứng đờ, vội vàng nói:

- Tôi không liên lạc được với ngài Brown, vừa rồi cũng không liên lạc được...

Ngài Brown không thể nghi ngờ là đang trốn tránh người này, Andrew đâu dám liên lạc.

Bạch Tiểu Thăng hình như không thấy có gì không thích hợp, nhún vai:

- Nếu không liên lạc được, vậy cũng không cần xin chỉ thị nữa, trực tiếp dẫn chúng tôi đi tham quan là được rồi...

- Nhưng điều này...

Vẻ mặt ngài Andrew khó xử.

Anh ta xem như đã bị Bạch Tiểu Thăng cho vào vòng, rơi vào tình thế khó xử.

Bạch Tiểu Thăng ngoái đầu nhìn Lâm Vi Vi, nháy mắt với cô.

Lâm Vi Vi thông minh tới mức nào, lập tức kịp phản ứng, trực tiếp tìm ra thẻ thân phận của Bạch Tiểu Thăng, đưa cho Bạch Tiểu Thăng.

- Nếu như ngài Andrew cảm thấy thân phận giám đốc điều hành của tôi không thích hợp tham quan các ban ngành của các anh, vậy tôi dùng thân phận này, anh thấy có được không?

Bạch Tiểu Thăng đưa giấy chứng nhận trong tay cho ngài Andrew.

Ngài Andrew thấy thẻ chứng nhận này làm bằng chất hợp kim titan, chính giữa còn có một huy hiệu bằng vàng, phía trên không ngờ là của Bộ giám sát của trụ sở chính!

Từ thẻ thân phận tinh tế này có thể thấy được nó đại biểu cho một nhân vật tuyệt đối không tầm thường của Bộ giám sát!

Ngài Andrew lập tức hít sâu một hơi. Anh ta không biết nhiều, nhưng cũng biết tấm thẻ kia có ý nghĩa quyền lực thế nào!

Bạch Tiểu Thăng cho dù trực tiếp cách chức anh ta, ngay cả ngài Brown cũng không thể ngăn cản được, nếu như lấy thân phận này "thăm quan", ai có thể phản đối chứ?

- Ngài muốn… muốn tham quan thì không thành vấn đề, không thành vấn đề!

Ngài Andrew kia lập tức đồng ý.

Phía sau ngài Andrew, thư ký thò đầu ra nhìn với ánh mắt khó hiểu.

Anh ta cũng không biết tấm thẻ nhỏ này có ý nghĩa như thế nào, lại khiến cho tổng giám đốc của mình bị trùng kích “tâm linh” như vậy.

- Tôi cho anh xem cái này cũng không có ý gì khác, tôi cũng không muốn làm theo quy trình, chỉ muốn tùy tiện tham quan một chút, thuận tiện chờ ngài Brown thôi. Dù sao ngồi mãi ở đây cũng quá mức chán nản. Ngài nói có đúng không, ngài Andrew?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười thu lại thẻ thân phận của mình, ôn tồn vui vẻ nói.

Tiên lễ hậu binh, uy phong vừa ra lại bất chợt thu hồi, không để lại chút nào. Chiêu thức này của Bạch Tiểu Thăng rõ ràng là uy, làm cho tổng giám đốc Andrew lập tức không dám nổi nóng.

- Nếu ngài muốn đi xem, vậy bây giờ tôi sẽ dẫn ngài đi xem.

Ngài Andrew cười nói.

- Vậy bây giờ đi chứ?

Bạch Tiểu Thăng cũng cười.

- Bây giờ đi!

Ngài Andrew dứt khoát nói.

Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh âm thầm chịu phục, cũng cảm giác rất sung sướng.

Tiếp theo, ba người Bạch Tiểu Thăng theo tổng giám đốc Andrew ngồi lên xe rời khỏi tòa nhà trụ sở chính để thăm viếng hết chỗ này tới chỗ khác.

Một đường đi xuống, mãi đến một giờ chiều mới dừng.

Bạch Tiểu Thăng xem rất nhiều, nhớ rất nhiều.

Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thăng quả thật mệt mỏi, theo đề nghị nhiều lần của ngài Andrew mới cùng anh ta đi tới nhà hàng Michelin ba sao, thưởng thức một bữa cơm đặc sắc.

Sau bữa cơm cũng gần ba giờ chiều, bên phía ngài Brown hoàn toàn không có tin tức.

Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ không đợi thêm nữa mà tạm biệt ngài Andrew cùng cậu thanh niên da đen kia.

Cho dù hai người tha thiết giữ lại, nhưng trong ánh mắt đều lộ ra vẻ vui mừng.

Ở trong mắt Bạch Tiểu Thăng, suy nghĩ trong lòng của bọn họ hoàn toàn không thể che giấu được: cuối cùng người này cũng đi rồi!

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy rõ nhưng không nói ra, coi như không nhìn ra được.

Tài xế do Hầu Doãn Thành sắp xếp đã chờ sẵn, trong ánh mắt nhìn theo của đám người ngài Andrew, ba người Bạch Tiểu Thăng lên xe, quay về thành phố Moribido.

Trên đường đi không nói chuyện.

Chờ đến chỗ đoàn thương nghiệp, Bạch Tiểu Thăng một mình đi gặp Hầu Doãn Thành.

Lần này xuất hành không đạt được như ý, nhưng cũng không thể nói là hoàn toàn không có thu hoạch. Bạch Tiểu Thăng đi thăm công ty Huyền Kim đã thấy được rất nhiều thứ, tất cả đều in vào trong đầu, có vài thứ cần kiến thức chuyên nghiệp tương đối cao mới hiểu được, nhưng anh có thể thông qua Hồng Liên để tiến hành tiêu hóa, tương đương với đạt được từ mặt bên.

Có thể nói bây giờ Bạch Tiểu Thăng hoàn toàn có thể sắp xếp ra một phần cho doanh nghiệp trong nước tham khảo, hoặc là kết hợp kinh nghiệm tiên tiến trong nước, cho mấy doanh nghiệp bên cạnh dùng trong hợp tác.

Cho nên nói chuyến này của Bạch Tiểu Thăng thật sự không thể nói là không thu hoạch được gì.

Đi tìm Hầu Doãn Thành, thật ra trong lòng Bạch Tiểu Thăng cũng không quá chán nản, bởi vì Hầu Doãn Thành đã sớm phái Giả Thành Sơn đi tới một doanh nghiệp đất hiếm khác, nghe nói là rất nắm chắc.

Nếu như bên kia thành, Bạch Tiểu Thăng cho dù là không nói hợp, dường như đều không đến mức mất mát.

Chờ Bạch Tiểu Thăng gõ cửa phòng làm việc của Hầu Doãn Thành, kinh ngạc phát hiện bên trong còn có một người khác.

Đó chính là Giả Thành Sơn.

Ông ta cũng trở về.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười chào hỏi Giả Thành Sơn, Giả Thành Sơn tất nhiên cũng nhiệt tình chào hỏi lại Bạch Tiểu Thăng.

- Tổng giám đốc Giả, bên ông vẫn thuận lợi chứ?

Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Hầu Doãn Thành, Giả Thành Sơn đều là nhân vật không lộ rõ vui buồn, nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm thấy bầu không khí có chút nghiêm trọng, điều này làm cho anh có vài phần để bụng.

Giả Thành Sơn thấy Bạch Tiểu Thăng hỏi thì lập tức nhíu mày, nặng nề thở dài, trong giọng nói vô cùng chán nản:

- Đừng nói nữa, lần này tôi qua, bị người chặn trước. Đã có người sớm đạt được giao hẹn với bên kia.

Bạch Tiểu Thăng lập tức sửng sốt, không ngờ tình hình lại tệ như vậy.

- Là ai, có thể chặn trước chúng ta vậy?

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được nói.

Giả Thành Sơn nhìn về phía Hầu Doãn Thành.

Hầu Doãn Thành và Giả Thành Sơn nhìn nhau, mới chậm rãi nói ra một cái tên với Bạch Tiểu Thăng:

- Còn thật sự không phải là người bình thường.

- Chính là ngài Brown kia!

Bạn cần đăng nhập để bình luận