Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2065: Chỉ nhanh không phá (1)

Hisuri là đất nước thứ hai mà đoàn doanh nghiệp Trung Quốc tới thăm viếng, diện tích và trình độ kinh tế phát triển đều vượt xa Naria.

Thành phố Moribido là thành phố đầu tiên đoàn doanh nghiệp đến Hisuri. Đám người Bạch Tiểu Thăng nhận được chào đón vô cùng long trọng ở đó.

Nghi thức chào đón còn chưa kết thúc, Bạch Tiểu Thăng ở trong đám người lại cảm giác được điện thoại di động trong túi mình đang rung.

Bạch Tiểu Thăng lặng lẽ móc điện thoại ra xem, thấy tin tức Lôi Nghênh gửi đến.

Đồng thời, còn có một vài ảnh chụp.

Bạch Tiểu Thăng chỉ liếc qua đã ghi nhớ nội dung của những tấm ảnh kia, nhờ Hồng Liên giúp đỡ sắp xếp tin tức, đồng thời từ xa đăng nhập vào trong mạng lưới của tập đoàn tìm đọc nội dung liên quan.

Sau mấy lần thăng cấp, năng lực trợ giúp của Hồng Liên còn nắm giữ tác dụng đăng nhập từ xa, mới đầu "thu lệ phí" chính là điểm giá trị của Bạch Tiểu Thăng, nhưng theo cấp bậc của Bạch Tiểu Thăng lên cao, loại "thu lệ phí" này bị miễn luôn, nhưng mỗi tháng nắm giữ số lần chắc chắn bị giới hạn.

Bạch Tiểu Thăng vẫn rất ít khi vận dụng trợ giúp này.

Trong hình Lôi Nghênh gửi đến là một phần nội dung quan trọng của bản hợp đồng. Nội dung phía trên liên quan đến năm doanh nghiệp cỡ vừa có thực lực mạnh của khu Bắc Mỹ và khu Châu Phi của tập đoàn.

Những hợp tác này không có một hợp tác nào bình thường, càng giống như là đang tiến hành trao đổi ích lợi.

Cho dù sớm đoán được, sớm chuẩn bị tâm lý, Bạch Tiểu Thăng vẫn không tránh khỏi giật mình, không ngờ đám người kia cũng dám lộ liễu vượt qua châu tiến hành như vậy hoạt động.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thăng trở nên nghiêm trọng.

Những hợp đồng này đều mờ ám, chẳng qua là “sức ràng buộc” đáng sợ đối với hai bên. Bởi vì chứng cứ phạm tội đều nằm trong tay đối phương.

Chuyện như vậy đều được hợp đồng hóa, nghĩ cũng biết chắc chắn không phải là lần đầu tiên.

Có thể thúc đẩy số công ty như vậy để tiến hành trao đổi ích lợi, ít nhất kẻ đứng sau bên khu Bắc Mỹ tất nhiên là Caroline không thể nghi ngờ.

Vậy ở khu Châu Phi này, ai là người đứng phía sau thúc đẩy?

Bạch Tiểu Thăng thông qua Hồng Liên kiểm tra được, doanh nghiệp liên quan trong hợp đồng đều thuộc về sự quản lý của Phó giám đốc điều hành khu Châu Phi. Người kia bị tình nghi lớn nhất, đương nhiên tổng giám đốc sự nghiệp khu Châu Phi hay là giám đốc điều hành cũng không thể tránh được liên quan.

Tối thiểu, bọn họ bị nghi ngờ là có sơ suất.

Bạch Tiểu Thăng thật sự không ngờ tới, bản thân mình là một đứng thứ hai trong Bộ giám sát của trụ sở chính đi tới khu Châu Phi, lại gặp phải một "Ngạc nhiên" như vậy, bất kể là đổi thành công trạng, hay tính toán khác đều tuyệt đối không ít.

Nhưng điều này cũng đại biểu cho lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đang tồn tại tình hình nghiêm trọng, sa đọa và không chịu nổi!

Cho dù Bạch Tiểu Thăng nóng lòng được thăng cấp, trong lòng cũng thật sự không muốn loại "ngạc nhiên" này.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng có phần nghiêm trọng, điện thoại lại rung.

Lôi Nghênh gửi tin tức tới, hỏi thăm anh nên làm gì tiếp theo.

- Mang đồ đi, chờ chỉ thị.

Bạch Tiểu Thăng không tiện nói nhiều với Lôi Nghênh, chỉ nhắn mấy từ đơn giản.

- Được.

Lúc này Lôi Nghênh trả lời.

Chờ nghi lễ chào mừng tạm dừng lại, Bạch Tiểu Thăng lập tức tìm một chỗ tiện nói chuyện để gọi đi

Không phải là gọi cho Lôi Nghênh, mà cho Ôn Ngôn ở tổng bộ Ganand.

Tâm trạng Bạch Tiểu Thăng nghiêm trọng thì nghiêm trọng, chuyện vẫn phải làm, đặc biệt chuyện này còn là chuyện nằm trong trách nhiệm của ban giám sát.

Lúc này, chuyện lớn như vậy, liên quan đến tầng quản lý cao cấp của hai khu lớn, Bạch Tiểu Thăng phải đánh tiếng với Ôn Ngôn – người đứng đầu Bộ giám sát của tập đoàn, đồng thời tìm kiếm một vài lực trợ giúp.

Bạch Tiểu Thăng tin tưởng, Ôn Ngôn có bố trí người ở khu Châu Phi, đây là quyền lực thuộc về Bộ giám sát.

Trong chuyện này, Bạch Tiểu Thăng nghĩ Ôn Ngôn chắc chắn biết được một ít.

Chỉ có điều ngại hai tổng giám đốc sự nghiệp và không có đầy đủ chứng cứ xác thực, không muốn hành động thiếu suy nghĩ mà thôi.

Đương nhiên, cho dù là lúc này có "chứng cứ chính xác", Bạch Tiểu Thăng cũng không cảm thấy nó sẽ uy hiếp được tồn tại ở tầng Caroline, nhiều lắm cô ta chỉ bị các phó tổng giám đốc phê bình một trận.

Bởi vì phải tìm người gánh tội thay mình là rất dễ dàng đối với Caroline.

Chuyện này truy cứu đến cuối cùng, không nhất định có thể chấn động được hai nhân vật lớn thật sự của hai bên, nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn quyết định phải kiên quyết xét xử chuyện này.

Không thể bởi vì bắt không được bọn họ mà ngồi xem bọn họ cố tình làm bậy, bọn họ dám cả gan vượt qua giới hạn, vậy giơ tay chặt tay, đưa chân chặt chân, lần lượt loại bỏ cánh chim của bọn họ, xem là nanh vuốt của bọn họ nhiều, hay là kiếm tạo nhanh hơn!

- Alo, Tiểu Thăng à?

Sau khi Bạch Tiểu Thăng gọi qua, đầu bên kia truyền đến giọng ôn hòa của Ôn Ngôn:

- Tôi nghe nói, cậu theo đoàn doanh nghiệp Trung Quốc đi thăm Châu Phi, sao lại gọi điện thoại cho tôi thế? Có chuyện gì sao?

Rõ ràng muốn liên lạc tình cảm cũng không phải vào thời điểm này, thời gian không đúng.

Bạch Tiểu Thăng cũng không che giấu, nói thẳng:

- Ngài Ôn Ngôn, đúng là xảy ra chuyện!

- A, tình huống gì vậy?

Giọng điệu Bạch Tiểu Thăng có phần nghiêm túc làm cho Ôn Ngôn cũng nghiêm túc hơn.

Ở trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng nói sơ qua tình hình bên này cho biết Ôn Ngôn.

Từ trong điện thoại, Bạch Tiểu Thăng đã hiểu được Ôn Ngôn có hơi giật mình, nhưng cũng không quá kinh ngạc.

Bạch Tiểu Thăng đoán được ông cũng biết một chút.

- Cậu là người đứng thứ hai trong Bộ giám sát của trụ sở chính của chúng ta, lại đang ở bên kia, vậy chuyện này sẽ do cậu toàn quyền xử trí.

Cuối cùng, Ôn Ngôn bình tĩnh nói:

- Nói thẳng, cậu gọi điện thoại cho tôi là muốn tôi ủng hộ cậu?

Nói chuyện với người thông minh thì nên đơn giản trực tiếp.

Bạch Tiểu Thăng nhận được trao quyền, đồng thời còn được Ôn Ngôn chủ động nhắc tới việc ủng hộ.

Bạch Tiểu Thăng cũng không khách sáo:

- Ngài Ôn Ngôn, bên phía tôi thiếu người, tin tưởng trong bộ môn của chúng ta cũng có nhân viên công tác ở đây. Mong ngài tạm thời chuyển cho tôi một vài người trợ giúp. Còn nữa, bên phía trụ sở chính, áp lực của ngài chắc chắn không nhỏ.

Thu được trao quyền, yêu cầu người lại bảo người đứng đầu đứng vững trước áp lực.

Bạch Tiểu Thăng thấy như vậy cũng đủ rồi.

- Áp lực? Tôi sớm đã thành quen rồi. Vậy để tôi sắp xếp người cho cậu!

Ôn Ngôn trả lời gọn gàng dứt khoát nói:

- Không quá nửa giờ, tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu.

Sau khi nói chuyện với Ôn Ngôn xong, Bạch Tiểu Thăng cúp điện thoại và không nhịn được thở dài, ánh mắt nhìn về phía xa.

Lúc này ở Ganand nước M, Ôn Ngôn ngồi trong văn phòng bỏ điện thoại xuống, rơi vào trong sự trầm ngâm.

Bên cạnh Ôn Ngôn vẫn là Nguyễn Ngữ và ông già người da trắng lão Hoàng.

Bọn họ cũng dự thính cuộc nói chuyện của hai người.

Nguyễn Ngữ không nhịn được lẩm bẩm nói với Ôn Ngôn:

- Tình hình mà Bạch Tiểu Thăng đã nói, người của chúng ta sớm điều tra được manh mối. Chỉ có điều chuyện này quan trọng, cũng không có chứng cứ xác thực nên theo phân phó của ngài, chúng ta tạm thời giữ lại để âm thầm điều tra. Lần này, công y Lục Không tiến hành di dời cũng phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta, đồng thời có điều chỉnh rất lớn về nhân viên. Tôi nghe ý của Bạch Tiểu Thăng, bọn họ dường như lấy được chứng cứ rất quan trọng. Nhưng bọn họ mới đến Châu Phi thôi, điều này thật là...

Bạn cần đăng nhập để bình luận