Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1563: Khách quý Đổng gia (2)

Rất nhiều lần chị của Đổng Thiên Tú nhắc tới chuyện này, Đổng Thiên Tú hễ mở miệng ra là từ chối, làm sao cũng không muốn, sao mà trước mắt gã lại chủ động muốn tiến vào xí nghiệp gia tộc rồi?

- Thiếu gia, người không có sao chứ?



Lão quản gia kia rốt cục nhịn không được cất giọng hỏi thăm.

- Đổng Thiên Tú, Đổng thiếu gia, không phải là anh uống lộn thuốc rồi đấy chứ?



Trần Phi Ngư cũng không kiềm lòng không được mà hỏi thăm.

Bọn họ hoài nghi, thứ mà Đổng Thiên Tú vừa uống chính là "canh mê huyễn" .

Đổng Thiên Tú nhìn hai người, bỗng nhiên nở nụ cười,



- Mọi người yên tâm, tôi rất khỏe mạnh, lần này trở về tôi cũng sẽ không tiếp tục tranh chấp không có ý nghĩa với chị tôi nữa, dù sao chúng tôi cũng là chị em ruột! Cho dù có bất đồng, cũng phải gác lại, dùng sự thực để chứng minh, lý niệm người nào tốt hơn!

Trần Phi Ngư và lão quản gia càng thêm giật mình nhìn Đổng Thiên Tú.

- Một người bạn đã dạy tôi như vậy.



Đổng Thiên Tú cười bổ sung một câu.

Một người bạn sao?

Trần Phi Ngư khẽ nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ đến Bạch Tiểu Thăng, trong lòng kinh ngạc không thôi,



Không phải đấy chứ, anh ta mới ở cùng với Đổng Thiên Tú bao lâu đâu chứ, sao có thể ảnh hưởng cậu ấy như vậy được?!

Nhưng lần xuất hành này, hai người cũng không hề gặp bất kỳ người bạn nào khác.

Trong lòng Trần Phi Ngư tràn đầy khó hiểu, nhưng lại không tiện đặt câu hỏi trước mặt lão quản gia.

Đoàn xe Đổng gia chạy thẳng một đường vào trong thành phố Thiên Hỗ, sau cùng lái vào trong một khu biệt thự trên đường Lâm Giang.

Kỳ thực khắp khu biệt thự, đều là sản nghiệp của Đổng gia.

Giá phòng ở thành phố Thiên Hỗ nổi danh rất cao, có thể coi như tấc đất tấc vàng, nhưng chỉ là những nơi xung quanh khu cao cấp mà thôi.

Khu biệt thự này căn bản có giá trên trời, người thường ngay cả nghĩ đều không dám nghĩ tới, hơn nữa có tiền cũng mua không được!

Nơi này, có mấy cái ngôi biệt thự tốt nhất, có thể so với mấy trang viên thuộc tập đoàn Greeland, là nơi mà người nhà họ Đổng ở lại.

Mấy chiếc xe của đám người Đổng Thiên Tú đi qua, rồi dừng lại trước cổng ngôi biệt thự có hình dáng như pháo đài khí thế khoáng đạt.

Lúc này, bởi vì ông chủ và bà chủ đều đã trở về nhà nên đều không ở đây.

Đổng Thiên Tú bảo người khác lui xuống, chỉ mang theo Trần Phi Ngư và lão quản gia đi gặp chị gã.

Theo lão quản gia nói, chị gã đang ở phòng khách trên lầu hai bàn bạc cái gì đó với khách.

- Đi ra ngoài lâu như vậy mới thấy trong nhà vẫn là thoải mái nhất.



Đổng Thiên Tú một đường đi qua, tràn đầy cảm thán.

Chờ đến bên ngoài phòng khách, mắt thấy có mấy tay vệ sĩ đứng ở cửa, có mấy người của Đổng gia, cũng có vài người không phải.

Đổng Thiên Tú nhịn không được ngạc nhiên,



- Người tới là ai mà lại dàn trận lớn như vậy?

- Cậu chủ!



Bên cạnh, có người cung kính chào hỏi với Đổng Thiên Tú.

Đổng Thiên Tú quay sang nhìn, thì ra là một người làm đang bưng rượu.

Đổng Thiên Tú nhất thời vui mừng, trực tiếp đoạt lấy cái khay trong tay người làm kia,



- Đưa cho tôi, để tôi đưa cho bọn họ được rồi.

- Người đi đưa như vậy không thích hợp lắm đâu.



Lão quản gia vội vàng khuyên nhủ.

Đường đường cậu chủ nhà họ Đổng sao có thể đi làm công việc của mấy người hầu được cơ chứ.

- Đây là lần cuối cùng, sau này tôi sẽ không bao giờ làm những việc hoang đường thế nữa, xem như là lời từ biệt với tôi trước kia đi vậy!



Đổng Thiên Tú mỉm cười kiên trì.

Lão quản gia cũng không tiện nói cái gì.

Trần Phi Ngư căn bản sẽ không lên tiếng.

Đổng Thiên Tú bưng khay đi thẳng tới, những người hộ vệ kia nhìn thấy nhất thời thẳng người đứng trang nghiêm, không quen biết cũng sẽ không ngăn cản.

Đổng Thiên Tú đưa tay đẩy cửa, cất bước vào trong, vừa lúc bên trong có người muốn đi ra, Đổng Thiên Tú cầm khay trong tay vừa mới xuất hiện thì bất ngờ không kịp đề phòng nhất thời đụng phải người nọ.

Hai người đồng thời giật mình hô lên một tiếng.

Bất đồng là, Đổng Thiên Tú không có chuyện gì, còn người nọ thì không được tốt mấy, bị rượu đổ khắp người.

Trong lúc Đổng Thiên Tú đang luống cuống tay chân chợt nghe thấy đối phương tức giận quát mắng gã.

- Làm gì thế hả, chẳng lẽ ngươi không mang mắt đi đường à?

Đổng Thiên Tú nhìn sang.

Tuổi tác đối phương cũng xấp xỉ như gã, gương mặt khá đẹp trai, nhưng lại mang theo vẻ kiệt ngạo bất tuân.

Dường như chính là khách quý mà lão quản gia đã nói.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy người nọ, nhất định sẽ kinh ngạc không thôi.

Người nọ không phải ai khác mà chính là tên gia hỏa bị Bạch Tiểu Thăng đánh tơi bời — Mã Thiên Kình!



Mã Thiên Kình hơi hơi giang hai cánh tay, kinh sợ đan xen nhìn lên người mình, bộ âu phục mà hắn mặc trên người là do một vị thiết kế sư nổi tiếng thiết kế và cắt may đã bị rượu vang đỏ làm cho ướt sũng, trên chiếc áo sơ mi trắng như tuyết bị rượu thấm ướt một mảng lớn, không chỉ phá hủy hình tượng của hắn mà còn khiến toàn thân hắn vô cùng khó chịu.

Mã Thiên Kình phẫn nộ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn cái thằng lỗ mãng, ngay cả cửa cũng không gõ mà đã xông vào kia.

Người nọ đúng là đầy mặt áy náy, trong lúc cuống quít, còn muốn tiến lên giúp hắn lau chùi quần áo.

Mã Thiên Kình thoáng cái vội vàng tránh ra, nổi giận quát lên một tiếng,



- Ngươi dừng tay cho ta!

Động tác đối phương thật sự hơi ngưng lại.

Sắc mặt Mã Thiên Kình nhất thời trở nên âm u.

Hắn đã đại biểu cha của hắn đến Đổng gia nghị sự, nguyên bản đã thảo luận thật tốt, rất nhiều phương diện đều đạt thành nhận thức chung, hắn chỉ muốn đi nhà vệ sinh một lát, còn chưa bước chân ra khỏi cửa đã bị người ta làm cho chật vật như vậy!

Đặc biệt còn làm trò trước mặt mỹ nữ đương gia đương nhiệm của nhà họ Đổng, đây mới là điều khiến Mã Thiên Kình khó chịu nhất.

Nếu như đổi lại những lúc bình thường hoặc tại nơi khác, Mã Thiên Kình nhất định đã sớm vung tay lên, lệnh cho vệ sĩ của mình lôi cái tên này ra ngoài hung hăng đánh cho một trận, rồi bắt gã cút đi.

Thế nhưng hắn thấy kẻ này hình như là người nhà họ Đổng nên hắn không thể không nhịn cơn tức này xuống.

Mã Thiên Kình quay đầu lại.

Ở phía sau hắn, ngay giữa phòng khách, có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế sa lon rộng lớn, tuổi gần bốn mươi.

Vừa nãy, lúc Mã Thiên Kình đang trò chuyện với cô ấy, đã cố ý quan sát kỹ lưỡng một phen, hắn vốn là con cái nhà giàu kinh nghiệm duyệt nữ vô số, nhìn sao cũng thấy bề ngoài người phụ nữ kia trông cũng chỉ ba mươi tuổi là cùng, hơn nữa nhìn làn da căn mịn nhẵn nhụi của cô ấy lại không hề thua kém so với mấy cô gái hai mươi tuổi.

Điều lớn nhất khiến Mã Thiên Kình ca tụng chính là, cổ khí chất riêng biệt trên cơ thể người con gái kia, thanh khiết như băng tuyết, ung dung quý phái chẳng khác nào hoa mẫu đơn, đoan trang lộng lẫy, quả thực dễ dàng miểu sát đám nữ nhân son phấn tầm thường, chỉ biết là bộ làm tịch!

Nàng chỉ cần trang điểm nhè nhẹ, lại thêm thiên sinh lệ chất, dung nhan đẹp đẽ tinh tế, hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ.

Mã Thiên Kình chỉ mới trò chuyện với cô ấy mấy chục phút, một kẻ được xưng là tay già đời trong tình trường như hắn lại không khỏi cảm thấy thần hồn điên đảo.

Mã Thiên Kình càng có thêm nhận thức trực quan đối với đồn đãi bên ngoài rằng, người phụ nữ này độc thân là bởi vì không một người đàn ông nào có thể xứng đáng với cô ấy.

Bị mất mặt trước mặt cô ấy là việc mà lúc này Mã Thiên Kình cảm thấy tức giận nhất.

Ngoài ra, người phụ nữ này không chỉ xinh đẹp thôi mà còn có khí chất siêu nhiên.

Trong lúc nói chuyện khi nãy, Mã Thiên Kình đã phát hiện cô ấy nói chuyện không nhanh không chậm, lại tư duy kín đáo, khí thế khiếp người.

Cảm giác cô ấy mang đến cho mình giống hệt như cha mình vậy!

Người phụ nữ này tuyệt đối chính là chúa tể một phương trong giới kinh doanh!

Trước mắt, cuộc chiến Đằng Vân - Dược Mã khí thế hừng hực. Đằng Vân đã tổ chức một cái trận tuyến rộng lớn, mà Mã gia bọn họ chỉ có hai trợ thủ đã đánh cho Đằng Vân hệ từng bước thoái nhượng, là việc uy mãnh đến cỡ nào. Kẻ có sức mạnh nhất trong hai trợ thủ đó chính là Đổng gia!

Nữ nhân này cũng là người cầm lái Đổng gia!

Cha của hắn đã ngầm nói qua, nữ nhân này rất khó chơi, thà rằng hắn so chiêu với Lục Vân cũng không nên dễ dàng nổi lên xung đột với cô ta!

Cha hắn ngay cả tập đoàn tài chính cấp thế giới đều không để vào mắt, lại có thể đánh giá người phụ nữ này cao như vậy!

Cho nên từ đầu đến cuối Mã Thiên Kình đều không dám thất lễ, tới chỗ này trước sau đều luôn cẩn thận từng li từng tí, từng giây từng phút duy trì sự kính nể.

Trước mắt, một người làm của Đổng gia giội cho hắn toàn thân đầy rượu cũng đều nhịn xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận