Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1981: Người sỉ nhục người

Giả Hoắc Nhiên đặc biệt muốn có làm náo động trước mặt Lâm Vi Vi – người phụ nữ khiến anh ta thèm nhỏ dãi này, nhưng người đàn ông bên cạnh cô lại bộc lộ hết tài năng!

Nỗi hận trong lòng Giả Hoắc Nhiên lớn thế nào thì khỏi phải nói kỹ!

Lại thêm người đàn ông vạm vỡ Lôi Nghênh không ở đây, lúc này Giả Hoắc Nhiên bước tới, Trình Tuyên Bắc vui vẻ đi theo ở phía sau.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi đang ở một góc của sân mừng ngày lễ. Ở đó được bố trí thành một quán bar ngoài trời, một đám nam nữ trẻ tuổi đang đứng vây quanh hai người.

Trong lúc đó Bạch Tiểu Thăng đang điều chế các loại Cocktail tuyệt ngon với mùi vị mà mọi người chưa biết đến, cho mọi người nhấm nháp, dẫn tới những tiếng khen ngợi không ngừng vang lên.

Tương tự với vừa rồi, Bạch Tiểu Thăng lại làm cho người khác chú ý, bên cạnh có một đám người hâm mộ.

Bạch Tiểu Thăng là một người tính tình khiêm tốn, lúc đầu cũng không muốn khoe khoang như vậy, chỉ là không chịu nổi sự năn nỉ của Lâm Vi Vi mới ra tay, lại thành như bây giờ.

Nhưng bây giờ anh thay đổi trang phục nên không ai nhận ra được thân phận thật sự của anh, thỉnh thoảng phóng túng như vậy hình như cũng được.

Bạch Tiểu Thăng cũng sẽ không vì khiêm tốn mà giấu mình.

Trong lúc Lâm Vi Vi đang vui vẻ vì phong thái của Bạch Tiểu Thăng, trên mặt đang tươi cười lại nghe được bên cạnh có người nói với giọng điệu khó nghe:

- Cô Vi Vi, người hầu này của cô không tệ, biết ảo thuật còn có thể điều chế rượu, rất giỏi đấy!

Đối phương trực tiếp cho Bạch Tiểu Thăng một thân phận người hầu, trong lời nói đầy khinh miệt, sỉ nhục.

Lâm Vi Vi lập tức nhíu mày, ngoái đầu nhìn lại.

Bạch Tiểu Thăng và những người khác cũng bị những lời này thu hút tầm mắt.

Người nói tất nhiên là Giả Hoắc Nhiên.

Anh ta lại qua! Lâm Vi Vi nhíu mày.

Lúc này, Giả Hoắc Nhiên đang cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng.

- Ngài Giả, ngài biết ngài đang nói bậy bạ gì không?

Ngay trước mặt mọi người ở đây, để tránh cho mình thất lễ, không bôi nhọ Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi cố nén cơn giận và trầm giọng nói.

Giả Hoắc Nhiên đúng là thuốc cao da chó, không để cho người ta yên, khiến người thấy chán ghét!

Mọi người cũng kinh ngạc nhìn Giả Hoắc Nhiên, không biết tại sao người này phải nói như vậy.

Bạch Tiểu Thăng lại thản nhiên nhìn người này cố ý chạy tới hạ thấp.

Ở trong mắt của Bạch Tiểu Thăng, chút tâm tư này của Giả Hoắc Nhiên căn bản không thể nào giấu được

Người này vừa tức vừa hận, lại muốn dùng thân phận tới ép tôi à?

Bạch Tiểu Thăng quả thật cảm thấy buồn cười.

Xem ra con lừa đen Giả Hoắc Nhiên này đã hết kỹ năng, ra chiêu hồ đồ rồi.

Ngay cả cha anh ta là Giả Thành Sơn, mình còn không kiêng kỵ, anh ta lại tính là gì.

Nghe Lâm Vi Vi phẫn nộ chê bai, còn có mọi người châu đầu ghé tai, Giả Hoắc Nhiên cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thăng, bộ dạng cao ngạo:

- Đám người chúng tôi ở đây đều có thân phận, có người nào mà không phải gia giáo nghiêm. Những thứ học được đều là lễ nghi cao cấp, âm nhạc tao nhã, mấy cái ảo thuật điều chế rượu à? Chỉ để mua vui cho người khác, biết được càng nhiều, càng đại biểu cho trình độ không cao! Nhìn hắn ra sức khoe khoang như vậy, còn không phải là để lấy lòng cô Vi Vi sao? Tôi sợ là hắn muốn cưới vợ giàu có, trắng trẻo xinh đẹp, đúng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga! Nhưng cũng đủ cố gắng!

Giả Hoắc Nhiên đang chứng thực thân phận người giúp việc của Bạch Tiểu Thăng, cùng lớn tiếng giễu cợt.

Đừng nói là lần này anh ta ngụy biện, nhưng vẫn có người thật sự thấy có lý.

- A, đây không phải là Giả Hoắc Nhiên của nhà họ Giả sao?

Có người phát hiện ra thân phận của Giả Hoắc Nhiên, kinh ngạc nói.

- Đúng là anh ta!

Có người phụ họa, xác nhận.

Gia tộc Giả thị, tập đoàn Giả thị cũng là tồn tại hiển hách, bác chủ một phương trong giới kinh doanh Trung Quốc.

Cho dù ở đây toàn người giàu sang quyền quý, thân phận của Giả Hoắc Nhiên cũng tuyệt đối được cho cao.

Thân phận của Giả Hoắc Nhiên đã khiến cho mọi người kinh ngạc, ồ lên.

Giả Hoắc Nhiên mỉm cười, dáng vẻ rất bình thản.

Thân phận vừa lộ rõ, những lời Giả Hoắc Nhiên vừa nói lập tức càng được nhiều người công nhận.

Thế giới này chính là như vậy, cùng một câu nói, ăn mày nói có thể làm người ta xem thường, người giàu có nói lại được tôn sùng và coi là chân lý cao cả.

Thân phận của một người có thể ảnh hưởng tới cái nhìn của người bên cạnh.

Trong tiếng bàn tán xung quanh, Bạch Tiểu Thăng lại thật sự trở thành một kẻ làm thuê có suy nghĩ viển vông về Lâm Vi Vi.

Mà Lâm Vi Vi vừa rồi còn tươi cười rạng rỡ, sau khi qua trí tưởng tượng của những người này lại thành cô con gái nhà giàu cùng thằng nhóc nghèo...

Cho dù, còn chưa có người nào biết được thân phận của Lâm Vi Vi.

Giả Hoắc Nhiên nhìn phản ứng của mọi người xung quanh và lập tức đắc ý cười, nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Xem đi, chênh lệch thật sự giữa hai chúng ta là chênh lệch giữa thân phận và địa vị, tôi nói liền có người trợ giúp!

Đây là điều anh không có cách nào bù đắp được!

Còn nữa, chỉ cần tôi không ngừng theo đuổi người phụ nữ bên cạnh anh, cuối cùng cô ấy sẽ bị tôi làm cho cảm động, đây là sức hấp dẫn của tài sản!

Giả Hoắc Nhiên nghĩ như thế, thể xác và tinh thần liền sảng khoái.

Trình Tuyên Bắc đứng bên cạnh cũng không nhịn được chờ mong, muốn xem Bạch Tiểu Thăng bị chê cười.

Trong trường hợp này, nếu như người đàn ông kia nổi trận lôi đình, cố gắng ra tay, vậy thì không thể tốt hơn!

Anh ta nhất định sẽ mất mặt đến nhà, đồng thời bị đuổi ra ngoài!

Trong lòng Trình Tuyên Bắc chờ mong Bạch Tiểu Thăng sẽ làm như vậy.

Kết quả, Bạch Tiểu Thăng không có chút phản ứng nào, bất kể là đối mặt với châm chọc của Giả Hoắc Nhiên, hay là mọi người chỉ trỏ nói xấu sau lưng vẫn ung dung bình tĩnh.

Phần bình tĩnh này làm cho người ta sửng sốt.

Bên cạnh, Lâm Vi Vi ngược lại tức giận đến không nhịn được, mấy lần muốn xông lên.

Bạch Tiểu Thăng giơ tay ngăn cản Lâm Vi Vi muốn nổi giận, mỉm cười nói với Giả Hoắc Nhiên:

- Ngài Giả cho rằng biết ảo thuật và điều chế rượu chính là không có đẳng cấp đối với loại người có thân phận như các ngài sao?

- Tất nhiên!

- Mấy thứ này chỉ là chuyện tao nhã thôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Mọi người đều biết hai năm trước ngài Giả chơi không tệ, dường như còn tự mua một công ty trò chơi cho mình. Trò chơi này cũng là một phần bắt buộc cho loại người có thân phận như ngài.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vậy, vẻ tươi cười trên mặt Giả Hoắc Nhiên trở nên gượng gạo.

Anh ta thật sự quên mất chuyện này.

- Ngài Giả có thể biến sở thích nhỏ thành chuyện làm ăn lớn, đây là bản lĩnh. Anh có thể làm được sao?

Trình Tuyên Bắc đứng bên cạnh quát.

Mọi người bên cạnh đều gật đầu tán thành.

Giả Hoắc Nhiên lập tức tươi cười, đi tới gần và khẽ nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Sự khác biệt của chúng ta là thân phận địa vị, bối cảnh. Anh nhìn tôi đi. Tôi thậm chí còn không cần mở miệng phản bác lại anh!

- Thật ra khác biệt căn bản nhất giữa tôi và anh là chính là tiền, còn có bản lĩnh kiếm tiền!

- Thật đáng tiếc, ở phương diện này, chúng ta chênh lệch xa vạn dặm!

Giả Hoắc Nhiên kiêu ngạo nói.

Cuối cùng những lời này chỉ có thể để cho mấy người bọn họ nghe được, không hiện lên Giả Hoắc Nhiên khoe khoang, lại có thể ở trước mặt mọi người chạm đến thần kinh nhạy cảm của Bạch Tiểu Thăng, đặc biệt là ở trước mặt nhiều người như vậy!

Những lời này càng có thể để cho Lâm Vi Vi nghe được.

Giả Hoắc Nhiên nói xong liền lùi lại một bước, giơ tay cầm lấy ly rượu trên khay của người bồi bàn bên cạnh định hất về phía Bạch Tiểu Thăng, sau đó xin lỗi ở trước mặt mọi người, nói mình vô ý.

Tất nhiên sẽ không ai tin.

Nhưng bị hắt một ly rượu ở trên mặt, người đàn ông này xem như mất hết mặt mũi!

Nói không chừng hắn sẽ lập tức mất đi sự kiềm chế mà nổi giận, muốn ra tay, đến lúc đó hắn nhất định sẽ bị đuổi ra ngoài.

Hắn mất mặt như vậy, Lâm Vi Vi sợ cũng sẽ cảm thấy mất mặt!

Giả Hoắc Nhiên tất nhận đã dự định rất tốt, khi muốn hắt rượu thì Bạch Tiểu Thăng thoáng nhìn về anh ta với ánh sáng lạnh, dường như bất ngờ phát hiện.

Giả Hoắc Nhiên căn bản không suy nghĩ nhiều, thậm chí không hề dừng lại.

- Dừng tay!

Nhưng vào lúc này, một tiếng gào thét truyền đến. Sau đó có một vật bay tới làm cho ly rượu bay theo, trực tiếp đập vào trên đầu của Giả Hoắc Nhiên.

Trước mặt mọi người, Giả Hoắc Nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết và hốt hoảng lùi lại, ly rượu trong tay cũng ném đi, hai tay che trán của mình.

Cảnh tượng chai rượu đập đầu nổ nát trong truyền thuyết không xuất hiện, nhưng nghe bốp một tiếng nặng nề, người bên ngoài không nhịn được mà nhếch miệng đau thay Giả Hoắc Nhiên.

Đồng tử của Bạch Tiểu Thăng co lại. Nếu không phải là chai rượu kia bay tới, anh có thể đã đạp cho Giả Hoắc Nhiên bay đi.

Cho kẻ tự phụ này tàn phế luôn.

Bạch Tiểu Thăng sớm đã để ý thấy Giả Hoắc Nhiên muốn làm gì.

Lâm Vi Vi kinh ngạc run sợ, cũng thấy khó hiểu như người bên ngoài.

Phía xa truyền đến những tiếng bước chân gấp gáp.

Trình Tuyên Bắc luống cuống tay chân kiểm tra Giả Hoắc Nhiên, kinh sợ nhìn về phía chai rượu bay tới và quát lớn:

- Người nào, đúng là gan chó rồi mới dám đập người, mày, mày...

Chờ tới khi nhìn thấy rõ ràng người ném chai rượu, Trình Tuyên Bắc không mắng nổi nữa, sắc mặt trắng bệch.

Hắn còn tưởng người chạy tới là tên to con kia, không ngờ lại không phải!

Mà người đó là Giả Thành Sơn!

Phía sau còn có một đám nhân vật lớn chạy theo.

Chuyện gì xảy ra vậy? Giả Thành Sơn ném chai rượu bị lệch à?

Vẻ mặt Trình Tuyên Bắc choáng váng mơ hồ.

Nhưng như vậy cũng quá lệch đi. Suýt nữa thì dùng chai rượu ném ngã cả con ruột của mình đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận