Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 884: Nửa giờ sau, mọi thứ sẽ được xác định!



Tiệc rượu sẽ bị buộc phải kết thúc, việc điều tra lại không thể tiến hành ngay tại sảnh lớn được. Có điều tầng hai có nhiều phòng riêng, tùy ý lấy một phòng là được. Ngược lại “Thời Tống” đã được công ty thương mại Vân Phong đặt trọn hết rồi, muốn dùng vào việc gì cũng được.

Lâm Ngọc cũng không lo chuyện công ty thương mại Vân Phong từ chối việc điều tra thẩm vấn.

Hắn thấy không cần thiết!

Từ xưa đến nay Lâm Ngọc đã rèn luyện để có được một phong cách như bây giờ, lấy tiến công chớp nhoáng để thúc đẩy, cơ bản sẽ không để cho đối thủ có một chút thời gian thở dốc nào.

Tiệc rượu đã được tuyên bố kết thúc nhưng mà lại có rất ít người lựa chọn việc rời khỏi.

Đám người đều vô cùng quan tâm đến kết cục của Trương Khải.

Dù sao trong này nếu không phải là người của công ty thương mại Vân Phong thì cũng là đối tác hợp tác với công ty thương mại Vân Phong, Trương Khải là nhân vật nổi tiếng ở nơi đó, vận mệnh của hắn đều như cùng một nhịp thở với bọn họ.

- Tiệc rượu kết thúc rồi nhưng mà chúng tôi muốn chờ ở quán cơm này một lúc cũng không có vấn đề gì chứ.

- Đúng vậy, chúng tôi nghỉ ngơi ở đây một chút cũng đâu có cản trở công việc của các người.

- Không sai, cũng không nhất định phải đuổi chúng tôi đi đâu.

Vào lúc Cao Bằng khuyên nhủ mọi người rời đi, rất nhiều người muốn ở chỗ này nhìn bọn họ điều tra đồng thời mở miệng muốn ở lại không muốn đi.

- Nếu mọi người muốn ở lại đây uống chén rượu cũng không phải không được! Công ty thương mại Vân Phong là công ty con thuộc tập đoàn Chấn Bắc, mặc kệ là ai nắm giữ công ty này đều sẽ không xảy ra vấn đề gì, đây là biển chữ vàng của tập đoàn chúng tôi! Các vị bạn bè đang ngồi đây có thể tin tưởng vào điểm ấy!

Lâm Ngọc nói xong, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng một chút.

Sau đó hắn nói với Cao Bằng và Lưu Yến.

- Các cậu bắt đầu đi, tìm một căn phòng nhỏ ở trên tầng trên rồi mời ngài Trương Khải lên đó!

Cao Bằng và Lưu Yến nhanh chóng gật đầu, bọn họ chỉ mang theo một cái máy tính xách tay đơn giản cùng một vài thiết bị khác, những tư liệu này đều mang theo bên người là để thuận tiện cho việc bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu cũng có thể bắt tay vào làm việc.

Mặt của Trương Khải xám như tro tàn, khó khăn lê bước theo hai người kia lên tầng trên.

Với tình cảnh như hiện giờ, đối mặt với quan sự vụ Lâm Ngọc, thậm chí Trương Khải còn không dám có một chút ý định phản kháng nào.

- Quan sự vụ Lâm, có thể cho phép chúng tôi đi theo quan sát một lát hay không?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười mở miệng hỏi dò Lâm Ngọc.

Lâm Ngọc nở nụ cười.

- Không phải họ Lâm tôi lòng dạ hẹp hòi, chỉ có điều tôi không quen việc bị người ngoài xem lúc mình làm việc, quan sự vụ Bạch chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi một lát. Nửa giờ sau, mọi thứ sẽ được xác định!

- Nửa giờ sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc hỏi lại.

- Đối với quan sự vụ Bạch mà nói, nửa giờ có thể là quá mức ngắn ngủi, thế nhưng đối với họ Lâm tôi mà nói thì là vừa đủ!

Lâm Ngọc quay sang nhìn Tô Lăng Ngữ một chút rồi cười nói.

- Chút hư danh của tôi cũng không phải là do khoác loác mà có!

Trong giọng nói của Lâm Ngọc mang theo một vẻ vô cùng tự tin.

Trong vòng nửa giờ? Có thể hạ được Trương Khải? Nhưng mà lúc ngươi khoe khoang thì đừng có tiện thể mà khiêu khích người khác có được hay không!

Lâm Vi Vi nhìn Lâm Ngọc có chút không phục, Lôi Nghênh cũng có vẻ nhíu lông mày không tin.

Xem ra vị quan sự vụ họ Lâm này đang muốn thể hiện thực lực của mình mạnh hơn Bạch Tiểu Thăng trước mặt hai cô gái kia!

Bạch Tiểu Thăng cười nói một tiếng.

- Được, chúng tôi sẽ ngồi ở dưới này đợi tin tốt lành. Nếu như quan sự vụ Lâm xử lý ổn thoả, cũng là giúp cho chúng tôi đỡ hao tâm tốn sức.

Thái độ của Bạch Tiểu Thăng không nóng không lạnh.

Lâm Ngọc liếc nhìn hắn thật sâu một cái rồi quay người đi lên lầu.

Đám người đưa mắt nhìn theo.

- Vậy chúng ta cứ đứng ở nơi này chờ đợi như thế sao?

Lâm Vi Vi đii đến trước mặt Bạch Tiểu Thăng, nhịn không được cất tiếng hỏi.

- Đương nhiên là không!

Bạch Tiểu Thăng cười cười đi đến quầy bar, tiện tay cầm ly cocktail, quay về ngồi lên ghế sô pha rồi nói.

- Chúng ta cùng ngồi nào.

- Mọi người cứ tự nhiên!

Bạch Tiểu Thăng nâng chén mỉm cười nói với đám người.

Lúc này thần thái của hắn có cảm giác nhẹ nhàng khoan thai, lại thêm vào nụ cười ấm áp khiến người ta cảm thấy thân thiết, đám người cảm thấy hảo cảm Bạch Tiểu Thăng mang lại không ít, thậm chí còn hơn cả Lâm Ngọc.

Có điều cho dù mọi người có nhiều lời khen ngợi nhưng cũng có không ít ánh mắt từ trong bóng tối nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Những lời bàn tán liên quan đến Bạch Tiểu Thăng, đến Lâm Ngọc, đến Trương Khải cứ thế rì rầm rì rầm truyền đến bên tai.

Bạch Tiểu Thăng giả vờ không nghe thấy, chỉ ngồi một mình nhấp rượu.

Tô Lăng Ngữ và Giang Nguyệt nhìn nhau rồi một lần nữa đi qua, lại chia nhau ngồi xuống mỗi người một bên trái phải cạnh Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh thì ngồi xuống đối diện với Bạch Tiểu Thăng.

Tôn Tử Thành nghĩ nghĩ rồi rồi kéo theo vợ của mình ngồi xuống ở một chỗ hơi xa một chút.

Bây giờ hắn vẫn không dám trực tiếp đi sang ngồi bên đó, sợ Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy lại chán ghét mình.

Tôn Tử Thành muốn bàn thêm với Giang Dục Tú một chút xem làm như thế nào để từ trên người Giang Nguyệt nhận được sự ưu ái của quan sự vụ Bạch này.

Bên chỗ Bạch Tiểu Thăng có ngồi năm người, ban đầu mọi người có chút xa lạ, chỉ ngồi nhìn nhau.

Giang Nguyệt kìm không được, nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Chị gái này cùng với chú đẹp trai kia đều là cấp dưới của anh à Bạch Tiểu Thăng?

Ánh mắt của nàng nhìn Bạch Tiểu Thăng không ngăn nổi sự sùng bái.

Giang Nguyệt gọi Lâm Vi Vi là chị coi như là bình thường. Nhưng mà trực tiếp gọi Lôi Nghênh là chú. Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, thậm chí bản thân Lôi Nghênh cũng sững sờ.

Nếu tính ra thì Lôi Nghênh chỉ lớn hơn Bạch Tiểu Thăng mấy tuổi, Giang Nguyệt lại nhỏ hơn Bạch Tiểu Thăng mấy tuổi, tính gộp cả hai lại. Lôi Nghênh lớn hơn Giang Nguyệt gần mười tuổi nên gọi là chú… hình như cũng không có gì là sai.

Chỉ là Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi chưa hề nghĩ đến những chuyện này. Bọn hắn cũng có kém Lôi Nghênh mấy tuổi đâu.

Hai người tự nhiên cảm thấy buồn cười.

Lôi Nghênh vẫn giữ được bình tĩnh uống rượu.

- Không . Cô nói sai rồi, bọn họ là bạn bè của tôi, từ cấp dưới này không thích hợp để gọi bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng cười nói.

- Chúng tôi ngay từ đầu đã ở bên cạnh anh Tiểu Thăng, mặc kệ anh ấy ở chỗ nào, chức vụ gì thì chúng tôi đều là trợ lý của anh ấy!

Lâm Vi Vi cười nói.

- Ăn uống hàng ngày cũng là tôi chăm sóc thì anh Tiểu Thăng mới hợp khẩu vị.

Lâm Vi Vi cố ý nhấn mạnh nửa câu sau.

Với lại nụ cười của Lâm Vi Vi không thân thiện, lời nói này cũng có chút khiêu khích.

Tô Lăng Ngữ lập tức cảnh giác. Ánh mắt Giang Nguyệt cũng trở lên sắc bén.

Ba người có thể xưng là những cô gái cực kỳ xinh đẹp đang mỉm cười đối mặt.

Một người dịu dàng, một người hoạt bát, một người động lòng người.

Ở giữa ba người đang mỉm cười mà Bạch Tiểu Thăng lại như có cảm giác không khí tràn ngập ánh đao bóng kiếm.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ mình nên nói chuyện với Lôi Nghênh để cho bầu không khí dịu bớt một chút, có thể hình như Lôi Nghênh đang chịu đả kích từ chữ “chú” nên cũng có chút ngột ngạt khó chịu.

Hai người nói chuyện với nhau chịu đựng thời gian dần trôi.

Sau nửa giờ, Lâm Ngọc đi từ tầng trên xuống, Cao Bằng và Lưu Yến đi theo phía sau hắn.

Trương Khải đi sau cùng.

Đám người ở tại đây lập tức dồn sự chú ý về bọn hắn.

Lâm Ngọc mang nụ cười yếu ớt trên mặt đi đến bên chỗ Bạch Tiểu Thăng.

Khách khứa bốn phía cũng lặng lẽ xúm lại gần một chút.

Bạch Tiểu Thăng dẫn đầu đứng lên, mỉm cười với Lâm Ngọc rồi hỏi.

- Thế nào rồi quan sự vụ Lâm.

- Tôi nói nửa giờ sẽ là nửa giờ! Chuyện nơi đây đã giải quyết xong, không cần quan sự vụ Bạch nhúng tay vào nữa.

Lâm Ngọc cười một cái, tràn đầy vẻ ngạo nghễ và tự tin.

Ánh mặt Bạch Tiểu Thăng nhìn qua hắn, nhìn về Trương Khải ở đằng sau.

Trương Khải ủ rũ, trên mặt đầy vẻ uể oải.

Nhưng mà hệ thống phụ trợ của Bạch Tiểu Thăng đã rèn luyện ánh mắt của hắn, liếc nhìn một chút đã phát hiện có vấn đề.

Sắc mặt Trương Khải không còn là màu tro tàn, với lại trong đôi mắt ẩn giấu một tia “sống”.

- Tôi có thể xem kết quả xử lý một chút không?

Bạch Tiểu Thăng không biểu tình gì quay lại nói với Lâm Ngọc.

Căn cứ vào tài liệu hắn đang có thì Trương Khải phải bị xử phạt vô cùng nghiêm trọng. Trương Khải tuyệt đối sẽ không có biểu lộ đáng ngờ như thế.

Trừ khi bên chỗ Lâm Ngọc bọn hắn nắm giữ tư liệu không được đầy đủ, để cho Trương Khải thoát khỏi chỗ chết trốn được tội đi.

- Làm sao, anh đang nghi ngờ khả năng xử lý của tôi?

Sắc mặt Lâm Ngọc trầm xuống lập tức gật đầu nói như quát --

- Cao Bằng, hãy đưa kết quả xử lý của chúng ta cho quan sự vụ Bạch nhìn xem!

Bạn cần đăng nhập để bình luận