Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 971: Nhảy múa cùng sói



Ý đồ chân chính của Triệu Bắc Thanh vừa lộ ra một cái, Trương Hách Nhiên như bị sét đánh trúng, sắc mặt đều trở nên trắng bệch.

Nhượng lại thành phố điện ảnh Thanh Bắc chính là quyết định chém đứt nửa cái mạng đối với nhà họ Trương.

Đủ để khiến cho bọn họ mười năm không ngóc đầu nổi!

Làm sao mà Trương Hách Nhiên dám tùy tiện đưa ra quyết định này được!

Nhưng mà hắn vừa sáng tỏ được một chút, sắc mặt của Triệu Bắc Thanh lập tức thay đổi đứng dậy muốn đi luôn.

Điều này chứng minh đây là quyết tâm của những người bạn Triệu Bắc Thanh, muốn hắn nắm lấy nhánh cỏ cứu mạng này.

- Triệu tiên sinh, sự vụ quan Triệu, ngài dừng bước! Dừng bước!

Vẻ mặt của Trương Hách Nhiên hoảng hốt, vội vàng đứng dậy cười to ngăn cản.

Nếu như Triệu Bắc Thanh mặc kệ thì trận thương chiến của nhà họ Trương với tập đoàn Chấn Bắc vẫn phải tiếp tục kéo dài.

Không lâu nữa toàn bộ sản nghiệp nhà họ Trương sẽ xuất hiện phản ứng khủng bố liên tiếp không thể cứu vãn.

Nếu như tiếp tục nửa năm hay một năm nữa, đến lúc đó bọn họ có bán đi thành phố điện ảnh chỉ sợ cũng khó mà còn sống.

Giữ lại một hơi tàn hay là chờ chết!

Phải lựa chọn một trong hai cái này bây giờ đang làm loạn trong đầu Trương Hách Nhiên, khiến cho hắn mê muội nhức đầu không thôi.

- Trước mắt chỉ có con đường này. Không phải tôi không muốn giúp người bạn như ông đây, thế nhưng những người bạn kia cũng đang chờ tin tức của tôi. Tôi cũng không thể vì một người bạn mà đắc tôi một đám bạn được, như vậy cũng quá thiếu tình bạn bè.

Triệu Bắc Thanh nói không nhanh không chậm, trên mặt cũng không hề có cảm xúc, nói với Trương Hách Nhiên.

Thái độ của Triệu Bắc Thanh rất kiên quyết.

Trong chuyện này Trương Hách Nhiên không có sự lựa chọn!

Muốn nhận được sự hỗ trợ của hắn, muốn cứu sống tập đoàn Thanh Bắc của nhà họ Trương thì phải nhượng lại thành phố điện ảnh.

- Triệu, Triệu tiên sinh, thật, thật sự không có biện pháp khác à!

Trương Hách Nhiên nói bằng giọng khẩn cầu.

Hắn không muốn bán đi cái sản nghiệp kia, dù chỉ có một nửa tia hy vọng.

- Tiền, cổ phần, sản nghiệp còn lại, cái gì cũng được, thành phố điện ảnh kia thật sự là gốc rễ tính mệnh của nhà họ Trương chúng tôi!

Trương Hách Nhiên nói vội vàng.

- Trương tiên sinh!

Lông mày của Triệu Bắc Thanh nhíu lại, thét lên một tiếng.

Đột nhiên như thế làm cho Trương Hách Nhiên giật mình.

Hắn sững sờ há hốc mồm, nhìn Triệu Bắc Thanh.

- Trương tiên sinh, ông là bạn của tôi, tôi rất muốn giúp ông!

Ánh mắt của Triệu Bắc Thanh sắc bén như dao.

- Có điều, nếu như ông khiến tôi thiếu tinh thần bạn bè trước mặt những người bạn kia của tôi! Tình bạn giữa tôi và ông làm sao có thể tiếp tục!

- Chuyện này không có thương lượng! Hoặc là ông chịu bỏ xuống thành phố điện ảnh Thanh Bắc, giúp cho nhà họ Trương thoát khỏi vòng xoáy, hoặc là ông chỉ có nước đi đối mặt với lửa giận của Lục Tri Tâm tiên sinh của Hà Tây!

- Ông không có lựa chọn khác!

Ánh mắt và giọng nói của Triệu Bắc Thanh cực kỳ rõ ràng.

Trương Hách Nhiên ngơ ngác sững sờ một lúc lâu, Triệu Bắc Thanh vẫn chờ đợi.

Cuối cùng, Trương Hách Nhiên thở dài chán nản, khí thế cũng uể oải.

- Nếu như, chỉ có thể như thế…

- Chỉ có thể như thế!

Triệu Bắc Thanh không cho hắn bất kỳ ý nghĩ nào khác.

- Vậy thì, như vậy đi…

Bên trong giọng nói của Trương Hách Nhiên có một sự cam chịu số phận chứ không còn sức lực nào nữa.

- Vậy thì đúng rồi đấy Trương tiên sinh. Mọi người đều là bạn bè, tự nhiên tôi sẽ cố gắng hết sức giúp nhà họ Trương của ông vượt qua cửa ải khó khăn này!

Triệu Bắc Thanh nở nụ cười hiền lành, vỗ vỗ vai Trương Hách Nhiên.

Bên trong đôi mắt của hắn ẩn ẩn lộ ra ý cười hài lòng.

Trương Thiên Tắc ở bên ngoài cũng không hề biết, lúc nãy cha của hắn đã đưa ra một quyết định khó khăn như thế nào, cũng sẽ dẫn đến tương lai của nhà họ Trương như thế nào.

Ở trong mắt hắn, những người nổi tiếng được mời tới kia hẳn là trong danh sách được cha hắn đích thân mời đến.

Thật không biết, những người kia đúng là một đám linh cẩu sói đói, đến để chia nhau ăn nhà họ Trương!

Giờ phút này ở bên Bạch Tiểu Thăng.

Ba người bọn họ vừa bước đi trên đường vừa nói.

- Bây giờ chúng ta đi đâu, về tổng bộ hay sao?

Lâm Vi Vi hỏi.

Bạch Tiểu Thăng gật đầu.

- Bây giờ không có việc gì, quay trở về cũng được. Cơm trưa cũng có thể trở về ăn, tôi nhớ căng tin của tổng bộ cũng không tệ đâu.

- Phải, tôi cũng nhớ kỹ.

Lôi Nghênh cũng cười gật đầu.

Trước mắt bọn họ đã đi một đoạn đường mãi vẫn chưa tìm được taxi còn trống.

- Ron nói là điều xe đến đưa chúng ta đi, hóa ra là có nguyên nhân, bên này thật sự là khó bắt xe.

Lâm Vi Vi nhún vai, chìa điện thoại di động ra cho hai người đàn ông nhìn.

- Em dùng phần mềm đón xe, nói là thông báo đến mấy chục chiếc taxi ở gần đây, nhưng không có một ai tiếp nhận đơn.

Bạch Tiểu Thăng cười khổ sở.

- Trách tôi, tôi nói khách khí với Ron mập mạp làm cái gì. Còn người nước ngoài này cũng thật là, nói tiếng Hoa mượt như vậy mà không biết chúng ta có cái tập tục khách sao như thế này… Hắn mà kiên trì thêm một lần thì tôi đã đồng ý.

- Còn nữa, tại sao lúc đó tôi lại thuận miệng nói không cần đâu chứ.

Bạch Tiểu Thăng lầm bà lầm bầm.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không nhịn được phải trợn mắt lên lườm một cái.

Lúc đó ngài nghĩ như thế nào chúng tôi làm sao biết được mà giờ còn hỏi lời này.

Bây giờ hỏi chúng tôi như thế, chúng tôi biết trả lời thế nào?

Bạch Tiểu Thăng nhìn phản ứng của hai người lại thấy xấu hổ cười một cái, ngượng ngùng gãi mặt, lấy điện thoại di động ra.

- Được rồi, tôi gọi cú điện thoại này bảo Ron phái xe tới đưa chúng ta đi.

Cũng đành phải như vậy.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh nghe thấy vậy liền gật đầu.

Ba người đang đứng ở một bên đường nói lời nói này thì bên lề đường bên kia có một chiếc xe nối tiếp một chiếc xe đỗ ở đó.

Một chiếc xe ở gần chỗ Bạch Tiểu Thăng bọn hắn nhìn có mấy phần cổ lỗ sĩ, phỏng đoán qua chắc là xe second-hand giá trị mấy chục ngàn.

Có điều chính là cỗ xe second-hand này có cái biển số khiến người ta phải líu lưỡi.

Con số kia vô cùng bắt mắt hơn nữa còn cực kỳ may mắn.

Nếu mà lấy đem đi đấu giá, một cái biển số xe phỏng chừng có giá mấy trăm ngàn hoặc là trên cả triệu bạc.

Từ những người đi đường đi ngang qua nó cũng không nhịn được liên tiếp quay đầu nhìn lại cái biển số xe kia.

Không nói người khác, ngay cả bọn Bạch Tiểu Thăng trong lúc đang nói chuyện cũng vô tình hay cố ý ngắm nhìn vài lần.

Có một ông chú khuôn mặt tiều tụy, mặc quần áo mộc mạc đứng ở bên cạnh chiếc xe này, khí chất trên người lộ ra một cỗ chán nản, đang không ngừng hút thuốc lá giá rẻ, dường như có tâm sự.

Thỉnh thoảng hắn cũng sẽ liếc mắt nhìn đồng hồ điện tử giá rẻ đang đeo trên cổ tay.

Trên mặt đất đã ném đi mấy đầu điếu thuốc, vẫn còn bốc khói lên.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đang nói chuyện, người đàn ông kia cũng nghe thấy được, giương mắt nhìn sang, con ngươi dệt đầy tơ máu hơi tỏa sáng.

Hắn do dự một lúc, ném đầu thuốc lá đang hút đi, đi sang đó.

Lôi Nghênh là người đầu tiên chú ý thấy ông chú này muốn tiếp cận, lập tức đi đến ngăn hắn lại.

- Vị đại ca này, anh có chuyện gì sao!

Lôi Nghênh mỉm cười hỏi.

Người đàn ông vừa tới có thể xưng chú với Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh lớn tuổi hơn bọn họ nên gọi là đại ca cũng không có quá đáng gì.

Trải qua một năm này, cách đối nhân xử thế của Lôi Nghênh cũng tăng lên rất nhiều.

Nếu đổi lại là trước kia, gặp phải tình huống như thế này, Lôi Nghênh chắc chắn trừng mắt lên dùng giọng nói lạnh lùng như băng giá khiến người ta cảm thấy không rét mà run.

Trước mắt hắn có thể mỉm cười ứng đối khi có phát hiện người khả nghi tiếp cận.

Chiếu theo lời nói của Bạch Tiểu Thăng, tiến bộ lớn nhất của Lôi Nghênh chính là tàng phong nạp duệ*.

*tàng phong nạp duệ: che giấu mũi nhọn, nạp thêm sắc bén.

Bạch Tiểu Thăng và Lâm Vi Vi cùng nhìn sang, trong ánh mắt cũng lộ ra ý hỏi thăm.

Trên mặt chú kia nặn ra một nụ cười miễn cưỡng để trông mình có vẻ chân thành một chút.

- Tôi, vừa rồi tôi nghe các cậu nói muốn bắt xe?

Chú kia hỏi thăm xong thấy ánh mắt của ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn kỹ mình, tranh thủ nói thêm một câu.

- Không phải tôi cố ý nghe trộm các cậu… Nhưng mà công việc của tôi đúng là lái xe, đó là xe của tôi.

Chú đó đưa tay ra chỉ.

Chiếc xe nát second-hand thật sự khó coi một chút, nhưng mà biển số cực kỳ chói mắt.

Riêng một cái biển số xe thôi cũng khiến Bạch Tiểu Thăng có chút hứng thú.

- Nếu như các cậu đi đến nơi không xa, có thể để cho tôi đưa các cậu đi được không, tôi đây chắc chắn hời hơn cho thuê xe!

Chú kia nói vội.

- Vì sao chú muốn hỏi khoảng cách trước, lẽ nào xa một chút sẽ không đi? Vậy hẳn là có thể kiếm lời được nhiều tiền hơn chứ!

Bạch Tiểu Thăng không nhịn được đặt câu hỏi.

- Tôi không thể chạy xa được!

Chú kia dường như lỡ lời, ánh mắt như lộ ra chút bối rối, nhưng thoáng qua chỉ trong chớp mắt lại trấn định như thường.

- Tôi có việc!

Bạn cần đăng nhập để bình luận