Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 345: Thuật thôi mien



Bạch Tiểu Thăng đã dùng thuật thôi miên đối với anh Hào.

Từ lúc anh Hào tới đây, Bạch Tiểu Thăng lúc nào cũng búng ngón tay khi nói chuyện với hắn để thôi miên.

Kỳ thật, thuật thôi miên cũng không có thần kỳ đến mức ai cũng có thể bị thôi miên. Đối với một số người có ít chí kiên định thì rất khó thôi miên được họ.

Nhưng anh Hào thì khác biệt, lúc hắn ta chạy đến đây thì tâm trạng rất vui mừng lại cảm thấy mình đang rất an toàn nên không có một chút cảnh giác nào.

Dù vậy, Bạch Tiểu Thăng cũng không chỉ dùng giọng nói và ngôn ngữ mà còn dùng đến rất nhiều thủ đoạn khác. Lúc hắn nhìn thẳng vào anh Hào, tần suất chớp mắt và số lần chớp cũng là một thủ đoạn để thôi miên đối phương.

Những điều này thì những người thôi miên có kỹ năng bình thường căn bản không có khả năng làm được, Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ là dựa vào Hồng Liên mới đạt tới trình độ này.

Khi làm xong, Bạch Tiểu Thăng chỉ cảm thấy đại não hơi choáng váng, còn hơi nóng lên một cách khó chịu. Biểu hiện này giống với lần đổ thạch ở phố đồ cổ tại Thiên Nam, lý do là đại não bị "Quá tải".

Nếu mà dùng hai ba lần liên tiếp thì nói không chừng đại não của mình sẽ bị "Thiêu hủy" mất, lần sau tuyệt đối không thể làm như vậy nữa! Bạch Tiểu Thăng nhịn không được lầm bầm trong lòng.

Còn may là anh Hào đã bị thôi miên thành công.

Giờ phút này Lôi Nghênh sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào anh Hào.

Trong lúc bọn người Thành Tiểu Tứ đang muốn đi tới gần thì Lôi Nghênh chỉ lạnh lùng liếc mắt qua khiến cho những người kia lập tức không dám hành động nữa.

- Tôi cũng chỉ thông qua bạn bè mới biết được hai vợ chồng già đó có người con trai là cao thủ nổi tiếng, nghe nói các quốc gia khác cũng phái người tới bàn luận với người cao thủ đó không ít lần, người đó còn từng tham gia qua dong binh, về sau còn làm qua lính đặc chủng.

Ánh mắt của anh Hào đăm đăm, sắc mặt còn mang theo nụ cười mơ hồ, kể rõ mọi chuyện.

- Chúng tôi làm nghề này thì cuộc sống luôn rất nguy hiểm, tôi cũng muốn tìm cao thủ làm thiếp thân bảo tiêu, sau đó. . . tôi liền để Thành Tiểu Tứ tìm người, từng bước một tiếp cận hai vợ chồng già đó, lừa bọn họ đầu tư cổ phiếu, sau đó khuyến khích bọn họ đi vay tiền đầu tư.

- Hai vợ chồng này đi mượn hết tất cả các bạn bè, xuất ra toàn bộ tiền để dành, còn có tiền mà con của bọn họ làm dong binh có được, hết thảy được 975,000, đưa hết cho người đầu tư, người đầu tư cầm tiền xong liền chạy mất, chuyện này đối với vợ chồng già không có tiền thì như lấy mạng bọn họ, đến cuối cùng cũng chỉ có thể bán nhà cửa, nhưng mà phòng ốc của bọn họ cũng không đáng nhiều tiền như vậy, tôi liền cho bọn họ mượn 30 ngàn.

- Chờ lúc Lôi Nghênh trở về, tôi liền nói cho cậu ta biết, tiền này là tôi cho cha cậu ta mượn để cậu ta làm bảo tiêu ba năm cho tôi. Tên nhóc này thật đúng là một người con có hiếu, nghe thấy thế liền đồng ý ngay. . .

Anh Hào một hơi nói hết sự việc năm đó, trên mặt còn ngăn không được vẻ đắc ý.

- Kỳ thật người đầu tư cùng người mua phòng ốc đó, tất cả đều là do tôi tìm đến! Những chuyện này chỉ có tôi cùng Thành Tiểu Tứ biết rõ!

Sắc mặt Lôi Nghênh trong nháy mắt tái nhợt, trong đôi mắt sát khí bắn ra bốn phía!

Hai nắm tay hắn nắm chặt đến nỗi phát ra tiếng kêu răng rắc.

Hắn liếc qua Thành Tiểu Tứ đang trợn mắt há hốc mồm ở cách đó không xa.

Nhận thấy ánh mắt của Lôi Nghênh, Thành Tiểu Tứ thiếu chút nữa thì quỳ xuống.

Hắn vạn lần không nghĩ tới, anh Hào vậy mà lại ở trước mặt mọi người nói ra cái bí mật đó. Vẻ mặt những người khác ở đây đều hiện lên vẻ kinh dị, đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ cũng không nghĩ tới, anh Hào nghĩa khí ngút trời, vậy mà lại hèn hạ vô sỉ như thế, dùng loại thủ đoạn hạ lưu này để Lôi Nghênh làm người hầu cho mình ba năm.

Bây giờ trong lòng bọn họ đều nghi ngờ có phải phần ân tình mà anh Hào đã cho mình ở phía sau cũng là những chuyện xấu xa như thế không. . .

Sắc mặt những người kia lập tức trở nên khó coi, ánh mắt nhìn về Thành Tiểu Tứ cũng trở nên không tốt.

- Mọi người, những chuyện kia thật sự không liên quan đến tôi, hoàn toàn là do anh Hào, là do anh ta chỉ điểm, tôi chỉ làm chân chạy vặt mà thôi!

Thành Tiểu Tứ không chịu được những ánh mắt đó nên kêu to giải thích. Nói rõ sự thật!

Càng giải thích thì mọi người càng thấy được tội ác của anh Hào.

Lôi Nghênh giơ nắm đấm lên, một quyền đánh thẳng vào huyệt Thái dương của anh Hào.

Bây giờ hắn thật sự muốn giết chết tên vương bát đản này, tên này chính là súc sinh, để cha mẹ của hắn giờ đã cao tuổi rồi còn phải ở bên ngoài thuê phòng, ba năm này làm việc cho hắn ta đúng là thẹn với lương tâm của mình!

Đều là do cái tên chết tiệt này, vậy mà mình vẫn một mực xem hắn là ân nhân, bán mạng cho hắn ba năm!

Người này, đáng chết!

Lôi Nghênh đã động sát niệm.

Lúc nắm đấm của hắn còn cách huyệt Thái dương của anh Hào còn có mười mấy centimet, lại bị một người khác đánh ra một chưởng cản lại.

Lôi Nghênh tức giận nhìn sang thì thấy khuôn mặt bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt của cậu ta không chút tránh né nào.

- Anh muốn giết hắn ta sao?

- Thôi đi, cha mẹ anh đều đã lớn tuổi rồi cần con cái đến chăm sóc!

Bạch Tiểu Thăng nhìn Lôi Nghênh sau đó nhẹ giọng khuyên nhủ.

- Đừng để người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!

Chỉ một câu nói của Bạch Tiểu Thăng đã làm cho sát khí của Lôi Nghênh lập tức biến mất.

- Chuyện này để tôi đến giải quyết.

Bạch Tiểu Thăng cảm khái, vỗ vỗ bả vai của Lôi Nghênh.

Người đàn ông này cũng coi như gặp phải bi kịch, ham võ thành cuồng, một thân võ kỹ rất mạnh nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng không chống lại được sự tính toán của người khác.

Ánh mắt anh Hào vẫn nhìn đăm đăm như cũ, không hề biết chính mình vừa mới trải qua một phen cửu tử nhất sinh.

Bạch Tiểu Thăng đưa tay qua để trước mắt của hắn, sau đó vỗ một cái.

- Tỉnh lại đi.

Đầu của anh Hào trầm xuống, sau đó mờ mịt ngẩng đầu lên, nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng liền kinh ngạc hỏi.

- Tôi, tôi vừa bị gì thế?

- Anh chỉ là kể lại một câu chuyện mà thôi.

Bạch Tiểu Thăng cười trả lời câu hỏi đó.

- Đem sự tình làm sao hãm hại Lôi lão tiên sinh cùng những tính toán ngày xưa nói ra hết rồi.

Chỉ một câu này thôi nhưng làm cho anh Hào xém chút nữa đã sợ tè ra quần.

Suốt ba năm qua mỗi thời mỗi khắc hắn đều lo sợ về chuyện này, nó cũng đã trở thành tâm bệnh của hắn.

Bây giờ Bạch Tiểu Thăng có thể thôi miên hắn để có thể biết được về chuyện này cũng một phần là do khúc mắc càng nặng, càng dễ dàng bị thôi miên.

- Cậu nói bậy bạ gì đó, tôi tôi tôi. . . tôi làm sao có thể. . .

Anh Hào nuốt một ngụm nước miếng, liếc mắt nhìn qua Lôi Nghênh người mà mặt mũi giờ đang tràn đầy sát khí, dọa cho hắn hoảng hồn phải lui lại mấy bước.

- Tất cả đều là do cậu ta nói bậy, Lôi Nghênh, cậu, cậu không phải sẽ tin chứ!

Anh Hào còn đang giãy dụa, nhưng trên mặt của hắn thì tràn đầy sợ hãi.

Chuyện này, mình làm sao có thể nói ra trước mặt của Lôi Nghênh được!

Nhưng mà vừa rồi mình cảm thấy rất giống như đang nằm mơ, không nhớ rõ mình đã nói cái gì, chỉ là cảm giác trong lòng chợt nhẹ đi rất nhiều, giống như đã trút đi được một gánh nặng rất lớn.

- Anh rể, anh hãy nhận đi, tất cả đều do chính miệng anh nói ra rồi.

Thành Tiểu Tứ thấy vậy thì la lên.

Đến bây giờ thì hắn cũng không thể nghĩ ngợi nhiều được nữa, cố gắng đem tất cả vấn đề của mình đẩy lên người anh rể này.

- Im ngay, Thành Tiểu Tứ, cậu nói bậy bạ cái gì đó!

Anh Hào tức giận quay đầu lại nhưng sau đó lập tức giật mình, Thành Tiểu Tứ đang bị những người hắn mang đến ép chặt. Ánh mắt không tốt của những người kia đều nhìn về phía hắn.

- Anh Hào, lát nữa chúng tôi sẽ cùng anh tính toán một chút!

Tiểu Lục tử hừ lạnh một tiếng nói.

Lần này trở về, hắn thật sự đã trở thành người cô đơn!

Anh Hào rất sợ hãi.

- Anh nên cảm tạ sự rộng lượng của Lôi Nghênh đi, là do anh ta nương tay nên không giết anh đó!

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng bỏ lại một câu, anh Hào nghe vậy thì lập tức quỳ xuống trước mặt Lôi Nghênh, nửa thật nửa giả khóc lóc nói.

- Chuyện này đều là lỗi của tôi, Lôi Nghênh, cậu, cậu không thể giết tôi a!

Lôi Nghênh yên lặng nhìn hắn.

- Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

Bạch Tiểu Thăng cười âm trầm, hướng về anh Hào nói.

- Đã nhiều năm như vậy thì cũng phải bồi thường cho người ta chứ.

Nhìn thấy nụ cười của Bạch Tiểu Thăng, anh Hào nhịn không được sợ run cả người.! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận