Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 921: Thương lượng đối sách



Hàn Minh Hạo hờn dỗi, la hét muốn trả thù. Thời điểm nghe Quý Minh Dương nhắc đến tên người kia là Bạch Tiểu Thăng, hắn đã nhớ kĩ cái tên này.

Kết quả vừa mới mở miệng ra, cha hắn liền đập một tay lên bàn trà, mấy cái chén trên bàn trà đều nhảy lên, nắp chén đều lệch, điểu này đủ thấy cha hắn dùng lực lớn bao nhiêu.

Đột nhiên như vậy, Hàn Đống và Hàn Minh Hạo đều bị dọa giật mình.

- Đồ chó hoang, điên rồi sao?

Hàn Đống trầm mặt gầm thét với Hàn Thừa Nhân.

Lúc còn trẻ, Hàn Đổng có tính khí rất nóng nảy, chửi thề không ngừng. Do vậy, Hàn Thừa Nhân mới có thể trái một câu “con lừa ngu”, phải một câu “con lừa ngu”, đây chính là “gia học uyên thâm”.

Tùy tiện không sửa được.

Hàn Đống đã lắng đọng mấy chục năm, tu dưỡng cũng đã tăng lên tầng thứ mới, có thể không mắng chửi người.

Lúc Hàn Thừa Nhân ở bên ngoài còn tốt, có thể thời khắc chú ý tính khí. Nhưng khi về đến trong nhà liền không nhịn được, đặc biệt là khi đối diện với con trai mình.

Vừa rồi, tiếng mắng kia khiến cho Hàn Đống tức giận, mấy chục năm tu dưỡng hủy hoại trong chốc lát, hắn rất muốn đánh Hàn Thừa Nhân.

Mặc dù Hàn Thừa Nhân đã mấy chục tuổi, lại là tổng giám đốc nhưng vẫn sợ hãi cha mình như sợ hổ. Hắn nhanh chóng giải thích.

- Cha, con không bị điên. Là chúng ta chọc không nổi họ Bạch kia. Cha đừng kích động, nghe con nói trước.

Khá lắm, bàn tay cha hắn đã vung lên rồi.

Nếu như bị cha đánh trước mặt con trai mình, Hàn Thừa Nhân sợ là sẽ mất hết mặt mũi.

Hàn Minh Hạo tò mò nhìn cha mình. Thì ra ông già nóng nảy nhà mình cũng đã bị đánh.

Xem ra, nếp nhà Hàn gia trước sau như một, sủng ái và thô bạo cũng kết hợp cực kỳ mâu thuẫn.

Hàn Đống trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nhân, tức giận nói.

- Nói.

Hàn Thừa Nhân không dám trì hoãn, vội vàng mang chuyện đã trải qua ở thị chính báo cáo cho cha mình, cũng là nói cho Hàn Minh Hạo nghe.

Để Hàn Minh Hạo nghe, cũng là để hắn biết người trẻ tuổi đáng trách kia có bao nhiêu năng lượng.

- Cái gì, thị trưởng Trử mời hắn ăn cơm, cùng tiếp khách với một thị trưởng khác.

- Thị trưởng Trử vội vã cùng hắn nói chuyện, tạm thời không bày tỏ thái độ với phương án đưa ra của con.

- Bởi vì giao lưu cùng hắn, phương diện phát triển của Vân Hải do thị trưởng Trử đưa ra cũng chịu tác động.

Nghe Hàn Minh Nhân nói, Hàn Đống kinh sợ một hồi.

Thực sự là, có chút tin tức làm người ta khiếp sợ.

Người trẻ tuổi kia đồng tuổi với Hàn Minh Hạo nhưng lại có năng lực lớn như thế nào.

Hắn là ai, hắn đến từ chỗ nào, sau lưng hắn có năng lượng cỡ nào.

Ngay cả Hàn Minh Hạo cũng sững sờ, không lên tiếng.

Mấy năm trước, Hàn Minh Hạo từng nghe ông nội mình nói khoác đã cùng thị trưởng ăn một bữa cơm. Nhưng mà, đó chỉ là đúng dịp công tác ăn và ăn cơm hộp.

Trước mắt lại có người có thể cùng thị trưởng Vân Hải ăn cơm, khiến cho Hàn Minh Hạo rất kinh ngạc.

Trử Hưng Vân nắm quyền Vân Hải mấy năm này, cho dù là khảo sát hay hoạt động dự họp đều chưa từng nghe qua ăn cơm với người khác, cũng chưa từng nghe mời người khác ăn cơm.

Có thì cũng hiếm như lá mùa thu.

Bạch Tiểu Thăng cũng không biết, hắn ăn qua một bữa cơm nhà với thị trưởng Trử lại không đơn giản như vậy.

- Nhân vật như vậy, người có thể chi phối suy nghĩ quản lý thành phố của một vị thị trưởng, mày dám trả thù hắn? Mày muốn Hàn gia chúng ta chọc phải phiền toái lớn à?

Hàn Thừa Nhân trợn mắt nói.

Hàn Minh Hạo không lên tiếng.

- Không phải nhân vật bình thường.

Hàn Đống than thở.

- Thừa Nhân, con biết tại sao hôm nay cha lại trở về, muốn biết chuyện này sao?

Hàn Thừa Nhân lắc đầu.

- Phó gia và Lưu gia đều bị mất mặt. Thậm chí, phóng viên đã tìm đến cửa. Cũng có phóng viên muốn tìm cha, có điều, cha đã cùng bạn bè trong giới truyền thông chào hỏi, để họ không phái người lại đây. Đồng thời trao đổi, cha sẽ cho họ tin tức giới kinh doanh, cứng rắn trao đổi mới tạm thời ngăn chặn được miệng của đám người kia.

- Cũng không riêng gì Phó gia, Lưu gia còn có những nhà có cục cưng bị mất mặt, cha mẹ họ đều là những người phụ trách của các công ty lớn ở Vân hải, đều chịu ảnh hưởng. Chuyện này giải quyết không khéo thì một là con trai bảo bối bị bắt nạt, hai là ảnh hưởng không tốt đến hình ảnh, ba là bị đối thủ cạnh tranh lợi dụng đặt điều.

- Những người kia vội vã muốn cha đứng ra là để giải thích với thị trưởng bên kia, mặt khác không ít người đã sinh địch ý với họ Bạch kia.

- Nếu không phải con nói với cha những điều này, cha sợ là sẽ phạm phải sai lầm đáng sợ đối với hành động xử lý Bạch Tiểu Thăng.

Trong lòng Hàn Đống vẫn còn sợ hãi nói.

Hàn Thừa Nhân gật đầu.

Ở Vân Hải có một tổ chức là Hội liên hợp các công ty Vân Hải và Hàn Đống chính là hội trưởng.

Có vấn đề, tự nhiên là đến tìm hội trưởng để giải quyết.

Hàn Thừa Nhân nói chuyện làm cha con hai người đều cảm thấy Bạch Tiểu Thăng không dễ dàng trêu chọc.

Nhưng bọn họ cũng không biết, Bạch Tiểu Thăng không những không thể trêu chọc mà tốt nhất là đi vòng quanh.

Bởi vì Bạch Tiểu Thăng là sự vụ quan của bộ sự vụ và hơn nữa, sự vụ quan kiểu mới này cường hãn hơn nhiều so với sự vụ quan bình thường.

Thân phận của sự vụ quan, thậm chí là trợ lý sự vụ quan đều thuộc hàng ngũ bảo mật. Nếu không, sự vụ quan ra ngoài kiểm tra không phải sẽ rất dễ bị bại lộ, vậy còn kiểm tra cái rắm. Thậm chí, ngay cả một ít người phụ trách khu vực, người phụ trách sản nghiệp một tỉnh đều không biết, huống chi là Vân Hải xa xôi, Hàn Thừa Nhân Hàn gia cũng chỉ là tổng giám đốc một công ty con.

Nếu như Bạch Tiểu Thăng tra ra vấn đề của Hàn Thừa Nhân, dù là vấn đề không “nguy hiểm đến tính mạng” thì thương nghiệp Vân Tự cùng công ty gia tộc Hàn gia liên quan đều sẽ bị đứt gãy.

Ảnh hưởng trong này rất đáng sợ, thậm chí là trí mạng.

Hàn Đống và Hàn Thừa Nhân cũng không biết, bọn họ đang trên bờ nguy hiểm.

- Vậy làm sao bây giờ.

Hàn Minh Hạo lầm bầm.

- Kỳ thực, mọi người nhắc đến thị trưởng Trử nhưng còn cảm thấy, người như thị trưởng Trử sẽ không vì thù riêng của ai mà thiên vị. Cho nên, chúng ta cũng không cần kiêng kị Bạch Tiểu Thăng như vậy.

Hàn Minh Hạo vẫn không phục. Dù sao, Bạch Tiểu Thăng cũng tương đương tuổi hắn, vì cái gì mà ông nội và cha hắn đều xem trọng, kiêng kỵ hắn.

Có điều hắn nói, cũng không phải không có đạo lý.

- Như vậy đi, Thừa Nhân, ngày mai con đi thăm dò Bạch Tiểu Thăng kia.

Hàn Đống nói.

- Cha cùng các tổng giám đốc khác trò chuyện một chút, sẽ cùng nhau xử lý phong ba lần này.

Sắp xếp như vậy để Hàn Thừa Nhân gật đầu.

Có điều, Hàn Thừa Nhân có chút khó hiểu.

- Tại sao là ngày mai? Ngày hôm nay, chúng ta có thể tra được địa chỉ của Bạch Tiểu Thăng.

- Muốn ngày mai là vì khi đó Thừa Nghĩa trở về, cha để nó cùng đi thăm dò với con.

Hàn Đống nói.

- Không phải Thừa Nghĩa làm việc ở tập đoàn của con, đảm nhiệm chức vụ ở bộ sự vụ khu Đại Trung Hoa sao? Dùng thân phận cao tầng của tập đoàn, họ Bạch kia có bối cảnh lớn cũng sẽ cho chúng ta vài phần mặt mũi.

Hàn Thừa Nghĩa là em trai của Hàn Thừa Nhân, là người phụ trách trước kia của thương nghiệp Vân Tự, hiện giờ là trợ lý sự vụ quan của bộ sự vụ.

Lần này hắn trở về liền bị Hàn Đống mượn dùng danh tiếng, cáo mượn oai hùm.

- Thừa Nghĩa trở về? Được, có nó đi cùng, lại có tên tuổi của tập đoàn thì con cảm thấy sức lực mười phần.

Con mắt của Hàn Thừa Nhân sáng lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận