Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1336: Tình huống ngoài dự liệu

Quan sát buổi chất vấn về chứng cứ trước mặt kia thì nhóm các vị sự vụ quan và trợ lý sự vụ quan cũng đang âm thầm châu đầu ghé tai bàn tán với nhau, thần sắc mới mẻ, hoặc nhiều hoặc ít cũng lộ ra chút hưng phấn.

Trong ánh mắt của hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư thầm quét qua những người kia, mặc dù không có người của bọn họ, nhưng mà phàm là người mà bọn hắn nhận biết, cũng là người có phẩm hạnh đoan chính, thậm chí là hạng người có chút ngay thẳng bướng bỉnh.

Suy đoán rằng, bọn hắn nhất định thích nghe ngóng, đồng thời nhìn thấy Hàn Nhật Trình gặp xui xẻo.

Hai người còn nhìn nhau nở nụ cười khó hiểu, đồng thời lườm Hàn Nhật Trình một cái, sau đó nở nụ cười lạnh khinh miệt.

Đã nói ngươi chỉ là cỏ đầu tường, hô hào đứng về đội chống đối Bạch Tiểu Thăng không được, lần này ngươi đợi để biến thành trường hợp điển hình đi.

Bạch Tiểu Thăng không có lý do gì không bắt ngươi khai đao tế cờ, dù sao hắn cùng với ngươi lại không quen.

Hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư cười cợt trên nỗi đau của người khác, đối với Hàn Nhật Trình "Chết" trở thành vật hy sinh của bọn họ dùng để điểm tỉnh đám người khác, rất là hài lòng.

Hàn Nhật Trình tự nhiên thấy được ánh mắt của bọn hắn, trong lòng thầm hận đến nghiến răng nghiên lợi, hắn cũng theo ánh mắt của hai người nhìn về mọi người ở dưới đài, chỉ cảm thấy trong lòng như nguội lạnh.

Không có một người nào là của hắn cả.

- Thương Đạt Đông, Triệu Hân Dư, lão tử lần này coi như xong thì cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi. Các ngươi cho rằng chỉ có hai người các ngươi thu thập những vấn đề đen tối trong lý lịch của ta sao? Vậy thì các ngươi cũng quá coi thường ta, lúc trước ta sợ các ngươi bởi vì lời cự tuyệt của ta mà sinh oán, sẽ nhằm vào ta, vì vậy ta cũng đã sưu tập không ít chứng cứ liên quan tới các ngươi, một khi ta xong đời, tự nhiên có anh em của ta đến đối phó các ngươi. Trong lòng Hàn Nhật Trình hung hăng nói.

- Mọi người cùng nhau chết. Trong lòng Hàn Nhật Trình đã có chút quyết tuyệt.

Hắn đối với chuyện mình có thể vượt qua cửa ải này cảm thấy hi vọng xa vời.

Thời khắc mọi người chờ đợi, thì thấy Bạch Tiểu Thăng cùng với Hạ Hầu Khải đi đến, toàn trường ngay lập tức im lặng, nhóm chỉ huy chính là Đại sự vụ quan cũng nhao nhao đứng dậy chào hỏi.

- Mọi người ngồi đi, không cần đa lễ như vậy. Bạch Tiểu Thăng khoát khoát tay, mời Hạ Hầu Khải cùng với hắn đi lên trên đài.

Hiện tại, cái này hội trường này được bố trí giống như như một tòa án vậy. Bạch Tiểu Thăng, Hạ Hầu Khải cùng với chín vị sự vụ quan, còn có năm mươi vị sự vụ quan và trợ lý sự vụ quan tham dự hội nghị ngồi ở phía sau, trên đài, Hàn Nhật Trình cùng với La Thành Hâm đứng đối mặt với nhau.

- Bắt đầu đi.

Sau khi Bạch Tiểu Thăng vào chỗ, cười nói với mọi người.

Câu nói này giống như sắc lệnh, vị La Thành Hâm sự vụ quan kia đã không nhịn nổi, bắt đầu phát hình ảnh chứng cứ ra, chỉ ra chỗ sai trái của Hàn Nhật Trình.

Toàn trường yên lặng, mọi người tập trung tinh thần quan sát.

Theo một phen giải thích của La Thành Hâm cùng với những chứng cứ được đưa ra, trong lòng của Hàn Nhật Trình lúc này quả thực lạnh thật lạnh.

Mỗi một phần chứng cứ đều đánh thẳng vào chỗ yếu hại.

Tuy không phải là sai lầm lớn, nhưng là Đại sự vụ quan lại cõng trên lưng nhiều vấn đề sai trái như vậy, hiển nhiên không thích hợp với cái vị trí kia, hơn nữa, muốn dựng nên một điển hình cần phải . . .

Hàn Nhật Trình đã tuyệt vọng.

Một hồi nữa, chỉ sợ khiến cho hắn nhận biết, hắn cũng không phân biệt được, khó mà phục chúng.

La Thành Hâm kể xong, hạ thấp người cung kính với Bạch Tiểu Thăng.

- Có người nào muốn phát biểu bổ sung gì không? Vẻ mặt của Bạch Tiểu Thăng không chút biểu tình nhìn mọi người dưới khán đài, nhẹ giọng nói.

Yên tĩnh, mỗi một giây trôi qua dài dằng dặc vô cùng.

Hàn Nhật Trình thậm chí cảm thấy được từng đợt mê muội trong đầu óc.

- Bạch tổng, tôi có chuyện muốn nói. Đúng lúc này, Hàn Nhật Trình bỗng nhiên nghe thấy có người cất giọng nói.

- Tôi cũng có. Tôi cũng có.

Một tiếng phía dưới bỗng nhiên vang lên kéo theo vài người, khiến không khí trong phòng họp lập tức náo nhiệt hẳn lên, tối thiểu nhất ba đến năm người liên tiếp phát biểu.

Hàn Nhật Trình kinh ngạc không thôi, nhưng trong lòng cũng không dám có cái ảo tưởng gì.

Ánh mắt của hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư càng phát ra ánh sáng, nhìn những người kia.

Những người này nhất định đều muốn tố cáo vạch trần a.

Nụ cười của La Thành Hâm cũng tràn đầy.

- Tôi cho rằng, những chứng cứ này của La sự vụ quan còn nhiều nghi vấn. Khả nghi có kẻ làm giả.

- Tôi cũng cho rằng bên trong có nhiều chỗ sai lầm.

- Có vài vấn đề tuy là sự thật, nhưng thực sự là hiểu lầm a.

Những người kia liên tiếp phát biểu, những lời nói ra lại làm cho Hàn Nhật Trình trong nháy mắt kinh ngạc không thôi.

Thần sắc của hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư, còn có La Thành Hâm đứng ở trên đài lập tức cứng đờ.

Nhóm mấy vị Đại sự vụ quan thì hiếu kỳ nhìn về phía những người đã phát biểu kia.

Bọn hắn lại biện hộ cho Hàn Nhật Trình.

Dưới đài, sáu bảy vị sự vụ quan liên tiếp lên tiếng phản bác chứng cứ kia của La Thành Hâm, cũng vô hình biện hộ thay cho Hàn Nhật Trình!

La Thành Hâm vừa rồi còn lòng tin mười phần, tự nhận là đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thậm chí trên mặt còn lộ ra nụ cười, lúc này đã trợn tròn mắt.

Chút chứng cứ kia, phần lớn không phải do bản thân hắn thu thập. Lúc trước hắn đi lại gần với Hàn Nhật Trình, nếu còn tự mình điều tra thì tất sẽ bị phát hiện.

Cho nên, để cung cấp manh mối cho La Thành Hâm, hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư tìm người khác tiến hành điều tra.

Mấy cái chứng cứ trước mắt này tất nhiên cũng là do hai người Thương Đạt Đông đưa cho La Thành Hâm, để cho hắn sớm quen thuộc rồi lấy ra lên án Hàn Nhật Trình.

Không phải xuất ra từ tay chính mình nên tất nhiên khi dùng đến sẽ bị vấp, đặc biệt là trong lúc bị nhiều người phản bác như vậy!

Trong lòng La Thành Hâm cũng bắt đầu kêu khổ.

Hắn không nhịn được ngấm ngầm liếc mắt nhìn Đại sự vụ quan Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư bên trên.

Những chứng cứ này, đến cùng là thật hay giả ? Có sai lầm gì không? Thiếu bao nhiêu?! Trong lòng La Thành Hâm liên tiếp đặt câu hỏi.

Hắn thậm chí bắt đầu oán trách hai người Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư.

Ta có thể xuất đầu, nhưng mà hai vị phải đảm bảo tính chân thực đó, không thể để cho ta làm oan đại đầu, lại còn chạy đến đây dương dương đắc ý tặng đầu người! Nhưng mà đây là chuyện gì xảy ra !

Trên bàn Đại sự vụ quan, Thương Đạt Đông và Triệu Hân Dư đều vừa kinh vừa sợ, giương mắt nhìn những người đang lên tiếng phía dưới.

Đám người này, tại sao bọn hắn có thể mở to mắt nói dối!

Thương Đạt Đông có loại cảm giác não bị sung huyết, hận không thể giận dữ đứng dậy, chỉ vào mặt những người kia rồi lớn tiếng quát hỏi.

- Ngày bình thường các người đều là những sự vụ quan công bình chính trực, không giống như mấy người chúng ta! Các người hãy dùng lương tâm của chính mình để nói chuyện và làm việc đi!

- Những chứng cứ này đều là thật, chúng ta cũng không pha lẫn một chút nào, không có nửa điểm giả dối ! Thế thì làm sao lại là giả !

- Các người cũng không thể mở to mắt nói dối, càng không thể giữ gìn họ Hàn như thế! Hắn cũng không đứng cùng đội ngũ với các người, hắn không phải là người tốt !

Trong lòng Triệu Hân Dư cũng bị kinh sợ, nhưng hiển nhiên nàng lý trí hơn nhiều so với Thương Đạt Đông. Trong thời gian ngắn nàng đã bình phục tâm tình của mình, không mảy may biểu lộ ra ngoài, sau đó còn ngấm ngầm giật giật ống tay áo của Thương Đạt Đông, khiến cho Thương Đạt Đông tỉnh táo lại!

Ngàn vạn lần không thể quá kích động, không thể biểu hiện ra điều gì khác thường!

Trên đài, Bạch Tiểu Thăng ngồi đoan chính theo tư thái của Hạ Hầu Khải, vẻ mặt bình thản nhìn đám người dưới đài.

Tuy một chút sự vụ quan kia liên tiếp lên tiếng phủ nhận những chứng cứ thật không thể thật hơn của La Thành Hâm, nhưng bọn họ cũng không phải là mở mắt nói dối.

Bởi vì, chính bọn họ cũng không biết, lời bọn họ đang nói là "Lời nói dối"!

Tình huống mà bọn họ biết kỳ thực cũng không phải là toàn diện, chẳng qua là bọn họ vô cùng tín nhiệm một người, đồng thời được người kia gọi đến, công khai hỏi thăm tình huống, nhưng trên thực tế là đang lừa gạt bọn họ. Thậm chí những chứng cứ mà bọn họ đưa ra rồi dùng ngôn từ chính nghĩa để phản bác, đều là do người kia cho.

Người kia có thể làm cho sáu bảy vị sự vụ quan chính trực tin cậy như thế, tất nhiên chỉ có thể là Hạ Hầu Khải !

Hạ Hầu Khải sở dĩ lừa dối bọn họ, cũng là do đáp ứng yêu cầu của Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng muốn bảo vệ Hàn Nhật Trình.

Hàn Nhật Trình người này, tuy nhìn qua thì việc xấu loang lổ, nhưng mà hắn rất hữu dụng trong thực tế.

Đặc biệt là, Bạch Tiểu Thăng từ chỗ Hạ Hầu Khải hiểu được năng lực của người này.

Một người cấp dưới giỏi về nịnh nọt nhưng có năng lực, so với một người cương trực công chính, không biết biến báo thì kỳ thực càng tốt hơn.

Đây cũng là nguyên nhân mà nhiều năm trước Hạ Hầu Khải biết rõ các loại vấn đề của Trầm Bồi Sinh, nhưng vẫn phải dùng hắn.

Tuy nhiên, Bạch Tiểu Thăng kỳ thực hoàn toàn không cần lãng phí tâm tư như thế. Bảng danh sách năm mươi người ở hiện trường này, là sự đánh nhịp cuối cùng của vị Tổng giám đốc như hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận