Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 668: Tao sẽ đợi trò cười của mày!



Phùng Ly đi lên bục giảng, bỏ tài liệu đang ôm trên người xuống bàn.

Đó là một chồng giấy nhìn khá dày!

- Sự vụ quan Phùng Ly, đây là tài liệu gì vậy?

Phía dưới có người không nhịn được hỏi, bên trong giọng nói còn có chút lo lắng.

Phùng Ly cười cười rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ chồng tài liệu:

- Sau khi phát xuống thì mọi người sẽ biết thôi.

Phùng Ly lại nói:

- Mời bốn người lên giúp tôi phát tài liệu nào!

Bốn người đầu bàn liền vội vàng chạy lên. Bốn người đi lên sau khi thấy được nội dùng của tài liệu liền kinh hoảng thất thanh:

- Tài liệu này là…

- Kiểm tra thử!

- Đây lại kiểm tra thử sao?

- Trước đó đâu có ai nói gì về kiểm tra thử chứ?

Bốn người đồng thời kêu lên, người sau nói càng to so với người trước.

Mọi người ngổi ở dưới cũng sững sờ, mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.

Sau một lúc những âm thanh nhốn nháo mới phát ra:

- Buổi học ngày hôm nay lại muốn kiểm tra thử sao?

- Có cái gì có thể kiểm tra chứ, chúng ta còn chưa học được gì mà!

- Đúng rồi! Học sinh tiểu học dù có thi thử nhưng cũng phải căn cứ vào nội dung trong sách giáo khoa, chúng tôi đã được học gì đâu mà thi?

- Còn nữa cô Phùng à! Hôm đầu tiên không phải ngài đã nói là không có loại thi viết này sao?

Những tiếng sợ hãi thất thanh phát ra từ những người bốn năm mươi tuổi có sự nghiệp to lớn, dưới tay quản lý không tám trăm thì cũng một ngàn công nhân, tính ra cũng là một chuyện hài kịch.

Sắc mặt mọi người đầy vẻ ngạc nhiên, so với học sinh tiểu học quên ôn bài trước khi thi cũng không bằng…

Mục Bắc Thần cũng có hơi chút sững sờ, lông mày cau lại giống như đang suy nghĩ gì đó.

Bằng cảm giác thì hắn kết luận, Phùng Ly không chỉ tiến hành thi thử đơn giản như vậy mà trong này nhất định có ý định sâu xa gì đó.

Nét mặt của Triệu Thiên Trạch cũng hơi tái đi, nàng nhìn thoáng qua Bạch Tiểu Thăng ở bên.

Bạch Tiểu Thăng lại không có chút hoang mang nào, hắn cầm sẵn cây bút viết thử trên bàn xem nó có dùng được nữa hay không.

- Em Bạch!

Triệu Thiên Trạch lo lắng nói.

Bạch Tiểu Thăng cười nói:

- Không có gì mà, đây cũng chỉ là một bài thi mà thôi! Cùng lắm thì lát nữa chị chép bài của em là được rồi!

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh như vậy nên nàng cũng yên tâm một chút, ngọt ngào cười nói:

- Được! Vậy lần này dựa cả vào em Bạch đó!

Hai người câu đến câu đi làm cho Trịnh Thanh Hồng ở phía sau nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt khi nhìn vào Bạch Tiểu Thăng càng thêm thù hận.

- Họ Bạch, mày cuồng cái gì chứ? Lại còn bảo sẽ cho Thiên Trạch chép bài, mày cho là đáp án của mình chắc chắn đúng sao?

Trong lòng Trịnh Thanh Hồng cũng đầy tức giận, chiến ý lại dâng cao thêm một đoạn:

- Lần này nhất định phải chứng minh được Trịnh Thanh Hồng mình mới là người có học thức số một, trên thông thiên văn dưới hiểu địa lý.

Trịnh Thanh Hồng hạ quyết tâm trong lòng. Nhưng hắn cũng không biết bài thi này không hề đơn giản.

Ở trên bục giảng, Phùng Ly nhìn bốn người đi lên rồi lại nhìn xuống đám người đang loạn thất bát tao bên dưới.

Nàng nhìn lên đồng hồ đeo tay của mình sau đó lấy ra một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ rồi đặt lên bàn làm phát ra một âm thanh “Cong” rất chói tai.

Mọi người trong phòng học bỗng yên tĩnh lại rồi quay sang nhìn.

- Tôi chỉ nói là kiểm tra chứ có nói là thi viết đâu?

Sắc mặt Phùng Ly rất bình tĩnh, nàng nhìn mọi người xung quanh rồi nói tiếp:

- Tôi chỉ sợ hôm qua mọi người đã nói nhiều rồi, nếu hôm nay lại nói nữa thì sẽ ảnh hưởng đến cuống họng. Cho nên lần này làm ra mấy đạo đề để mọi người muốn viết cái gì thì viết cái đó, không viết tôi cũng không quan tâm!

Mọi người nghe Phùng Ly nói móc đều ủ rũ không dám nói gì thêm.

Phùng Ly lấy xấp đề đem chia cho bốn người rồi nói:

- Mỗi người bốn tờ, phát đi!

Bốn người kia cũng không dám không nghe theo.

Cầm được đề thi bọn hắn cũng nhìn lướt qua.

Chọn lựa, bổ sung, phân tích, điểm chung của các vấn đề, đằng sau đều có ghi số điểm của mỗi đề.

Nhìn qua thì điểm tổng của đề thi này cũng phải tới mấy trăm.

- Đề này có tới hai mặt liền!

Bốn người phát đề thi nhịn không được kinh ngạc nói:

Một người bốn tờ nếu tính hai mặt vậy là đề thi tám mặt giấy!!!

Quan trọng là đề thi này có được bao nhiêu thời gian để làm bài, một mặt có tầm ba mươi phút thì tám mặt sẽ là bốn tiếng đồng hồ, nếu làm nhanh thì cũng mất ba tiếng đồng hồ.

Bốn người kinh ngạc nói làm ra hiệu ứng người ở dưới cũng thất thanh ồn ào nói:

- Thời gian thi lâu như vậy sao?

- Xem ra hôm nay chắc chắn bị chơi đùa đến chết rồi.

Phùng Ly nhìn thấy bốn người phát xong đề thi liền cài đặt thời gian cho đồng hồ báo thức rồi nói:

- Bây giờ bắt đầu làm bài, cho các vị 1h30p đồng hồ. Đến lúc đồng hồ báo thức kêu thì tất cả bỏ bút xuống. Nếu không dừng bút tôi sẽ trừ điểm.

- 1h30p? Chỉ cho chút thời gian như vậy sao?

Mọi người ở dưới lại sững sờ hơn.

- Thế thì làm sao hoàn thành được bài thi này chứ!

Phùng Ly lại nói:

- Đương nhiên nếu có ai nộp bài sớm thì sẽ được thêm điểm.

- Gặp quỷ!

- Nửa giờ còn không đủ làm bài thì làm sao nộp bài sớm được! Điên mẹ nó rồi!!!

Rất nhiều người gấp gáp vơ lấy bài thi bắt đầu làm.

Bốn người phát đề thi cũng nhanh chóng trở về vị trí làm bài.

- Thời gian là vàng bạc, nó cũng là điểm số và cũng là tiền đồ!!!

Mọi người ai cũng biết quý thời gian nên lần này liền cùng thời gian tranh đấu một phen.

Trong phòng học lặng ngắt như tờ, chỉ nghe thấy được tiếng bút cùng tiếng giấy cọ xát.

Phùng Ly lại giở cuốn sổ ra, đưa mắt nhìn mọi người xung quanh rồi thỉnh thoảng ghi chép gì đó.

Gọi là kiểm tra nhưng thật ra nàng chỉ muốn xem mọi người có gì khác nhau mà thôi.

Đa số mọi người bắt đầu rối loạn vội vã làm bài, nhưng cũng có một ít người bình tĩnh ung dung đọc đề thi.

Mục Bắc Thần cũng là số ít người làm vậy.

- Thời gian ngắn nhưng đề thi lại rất dài, chỉ sợ giải đáp là phụ mà chân chính là khảo sát cách xử lý công việc, biết phân biệt ra vấn đề quan trọng và ưu tiên những vấn đề cấp bách. Lần này chắc là kiểm tra sức quan sát, tâm tính cùng năng lực làm việc!

Hắn ngẩng đầu lên liền thấy Phùng Ly đang quan sát mọi người nên trong lòng lại mừng thầm.

Hắn đoán đúng rồi!

Mục Bắc Thần lại suy nghĩ thêm:

- Nhưng trong các đề có điểm cao cũng cần phải lựa chọn kỹ càng vì nó có rất nhiều.

Hắn suy nghĩ được thì người khác cũng có thể nghĩ ra được, nhưng Phùng Ly thân là người có hai bằng tiến sĩ nên tất nhiên sẽ bố trí tầng tầng lớp lớp cạm bẫy.

Có chút đề mục đáp được sẽ có điểm nhưng cũng có đề có đáp được thì cũng không có điểm nào.

Mục Bắc Thần nhìn sang Trịnh Thanh Hồng thì thấy hắn cũng không vội làm mà đang đọc đề thi.

- Xem ra hắn ta cũng suy nghĩ như mình vậy! Không hổ là kình địch, trước tiên cũng suy nghĩ kỹ về vấn đề cốt lõi!

Mục Bắc Thần thầm than trong lòng.

Hắn lại nhìn qua Bạch Tiểu Thăng.

Cháu trai này nhờ vào vận may mà hai lần thi đều đạt được điểm cao nhất làm cho hắn thấy rất tức tối.

Nhìn qua thì thấy hắn cũng cắm đầu điên cuồng viết rồi lại viết giống như hầu hết mọi người.

- Ngu như bò!

Mục Bắc Thần không nhịn được cười lạnh.

- Nhiều đề như thế mà mày còn muốn làm hết sao!

- Mày làm được mới là lạ! Thằng ngu!

Mục Bắc Thần âm thầm trào phúng.

- Tao sẽ đợi trò cười của mày!

Bạn cần đăng nhập để bình luận