Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 902: Chúng ta bị Bạch Tiểu Thăng đùa giỡn



Lâm Ngọc vẫn không có nhận được tin tức, mặc khác hắn vẫn đang ở trên đường sắt cao tốc.

Từ lúc lên xe đến giờ, Lâm Ngọc vẫn một bộ dáng trầm mặc, hai mắt ngưng trọng nhìn vào một chỗ, lâm vào trầm tư.

Cao Bằng và Lưu Yến ở bên cạnh đều tỏ vẻ không hiểu, rõ ràng từ lúc quyết định gửi tin báo cáo cho tới bây giờ Lâm Ngọc phải nên yên tâm không còn xoắn xuýt chuyện này nữa chứ.

Làm sao hiện tại, lại biến thành bộ dạng này?

Hai người nhịn không được âm thầm bàn luận với nhau.

- Đại ca có phải hay không cảm thấy cùng với Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan tạo nên huyên náo quá mãnh liệt, về sau không tiện gặp nhau?

- Cũng không có gì mà, Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan ở Kim Bình thế mà đem chúng ta hãm hại một lần đó thôi, anh nhìn xem hiện giời mọi người ở bộ sự vụ nói đại ca của chúng ta như thế nào.

- Thế nhưng mà dù nói thế nào, Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan cũng là sự vụ quan kiểu mới mà Hạ tổng khâm định, chúng ta không nhìn mặt tăng thì cũng nên nhìn mặt phật a. . .

- Lời này của anh, tôi không thích nghe chút nào! Coi như Bạch Tiểu Thăng phía sau có Hạ Hầu Khải Tổng giám đốc, phía sau lão đại của chúng ta cũng có Trầm Bồi Sinh Trầm đấy thôi. Hắn là sự vụ quan kiểu mới, lão đại của chúng ta chính là sự vụ quan kiểu mẫu, cần kiêng kỵ như vậy sao?

- Xuỵt, nhỏ giọng một chút.

- Sợ cái gì, ở đây cũng không có ngoại nhân, tôi cứ nói ai có thể nghe thấy.

Hai người đang suy đoán, chợt nghe Lâm Ngọc thất thanh hô to một câu.

- Không tốt! Trong này có vấn đề.

Cao Bằng và Lưu Yến giật mình, kinh ngạc nhìn về phía Lâm Ngọc.

- Bạch Tiểu Thăng là từ bên trong miệng của Trương Khải thu hoạch được manh mối mới tới thành phố Ngô Khâu, những cái manh mối kia cẩn thận thăm dò tra được, coi như đối phương ẩn tàng rất sâu, cũng không có khả năng không lộ ra một tơ một hào nào, một chút điểm thôi cũng không để người khác phát hiện được đi.

Lâm Ngọc tự mình lẩm bẩm nói chuyện.

- Còn có, đến thành phố Ngô Khâu mới có hai ngày, hắn liền bắt đầu viết tay bản nháp báo cáo, thậm chí thời gian muốn báo cáo đều viết rõ ràng ra?

- Viết phương án giải quyết xong lại không vừa ý nên xé toang ném đi, vừa vặn bị phát hiện, vừa vặn được phục hồi như cũ đưa đến trước mặt mình?

- Điều tra hơn mười ngày, thật hoàn mỹ tránh né lẫn nhau, nhân viên cùng một công ty, đều không có người quản lý, không ai nói tới sao?

Lâm Ngọc không tuyệt vọng cứ ngồi lẩm bẩm, lông mày càng nhíu chặt vặn càng sâu, bên trong ánh mắt lộ ra sự rung động.

Khuôn mặt hắn vặn vẹo, nhìn về phía Cao Bằng trầm giọng nói.

- Chúng ta bị mắc lừa rồi.

- Ồ, lão đại, anh nói vậy. . . Có ý tứ gì?

Cao Bằng mờ mịt nói.

- Công ty chúng ta điều tra, rất có thể. . . Cũng không phải là công ty cùng Trương Khải có liên quan.

Lâm Ngọc cẩn thận nói từng chữ.

- Thế nhưng mà, cái công ty kia xác thực có vấn đề, mà lại là vấn đề không nhỏ a.

Cao Bằng có chút cà lăm nói.

- Đúng vậy a.

Lưu Yến cũng gật đầu phụ họa.

- Là vấn đề của công ty, nhưng lại không phải con sâu lớn nhất của thành phố Ngô Khâu kia, chúng ta bị Bạch Tiểu Thăng lừa gạt rồi.

Lâm Ngọc nói với giọng khẳng định.

Hắn có chút ảo não.

Cho tới bây giờ, bình tâm tĩnh khí xem xét lại từ đầu, hắn mới phát hiện ra vấn đề.

Hơn nữa vấn đề còn nhiều như thế.

- Có nhiều vấn đề như vậy, mình vậy mà lại sơ sót bỏ qua.

- Mình làm sao lại tự tin như vậy chứ, Bạch Tiểu Thăng sẽ không phát hiện mình sẽ theo hắn tới thành phố Ngô Khâu sao, sẽ không đối với mình khai thác mưu kế rồi tiến hành phản công ngược lại sao?

- Lão sư cũng đã lặp đi lặp lại nhiều lần khuyên bảo mình không nên coi thường Bạch Tiểu Thăng, thế mà mình lại. . . Còn coi như không quan trọng.

Lâm Ngọc không nhịn được quở trách chính mình.

- Làm sao có thể a, chúng ta đều không có chút tiếp xúc nào cùng với bọn hắn, huống hồ, chúng ta lại bỏ số tiền lớn thuê thám tử đi theo dõi, thám tử cao cấp đều bị bọn hắn nhìn thấu thì loạn rồi? Mấy người Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan bên đó. . . đều thành tinh cả sao?

Cao Bằng vẫn như cũ có chút không tin, ngay cả Lưu Yến cũng hoài nghi vô cùng.

Bọn hắn đều coi là Lâm Ngọc dành thời gian suy nghĩ hơi nhiều rồi.

Tuy nhiên khả năng này, ở trên người Lâm Ngọc cực kỳ bé nhỏ.

- Vì cái gì cái tên thám tử đầu tiên nhìn qua là theo dõi, chỉ theo dõi hai ngày, thực tế theo dõi mới chỉ nửa ngày thôi liền nhất định không làm, thậm chí cho thêm gấp ba lần tiền lương cũng không đồng ý. Hắn giới thiệu người khác, chúng ta liền tin tưởng như vậy, vạn nhất cái tên Đông Tử kia, vốn là người của Bạch Tiểu Thăng bên kia thì sao?

Lâm Ngọc hỏi lại.

Lâm Ngọc có tư duy và trí nhớ vô cùng khủng bố chỉ cần hắn tập trung suy nghĩ một lát thôi sẽ phát hiện ra rất nhiều vấn đề.

Cao Bằng và Lưu Yến bị hỏi ngược lại nghẹn họng nhìn nhau trân trối.

Nếu nói có thể xảy ra thì chuyện này cũng quá vi diệu a, Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan là yêu nghiệt sao?

Còn nếu nói không có khả năng thì trên thực tế, thật là có khả năng này.

Chính bọn hắn cũng không dám phủ nhận.

- Có thể có chuyện này. . . Vậy cũng quá khó tin rồi.

Cao Bằng và Lưu Yến đến sau cùng đều song song nói một tiếng.

- Không thể tưởng tượng nổi sao.

Lâm Ngọc thì thào lập lại mấy chữ này, hồi tưởng về Bạch Tiểu Thăng người này: Bản thân hắn đúng là một tồn tại không thể tưởng tượng nổi.

Đối mặt với người như vậy, mình vậy mà mất đi lý trí cùng năng lực phán đoán cơ bản nhất.

Lâm Ngọc thầm nghĩ, là do khoảng thời gian tuổi trẻ của mình trải qua mọi chuyện quá mức thuận buồm xuôi gió, cứ thế đến hiện tại khi đối mặt với một đối thủ lợi hại, vụng về đến hết thuốc chữa hay sao?

Lâm Ngọc đã không còn ảo não, mà ngồi nghĩ lại mọi chuyện.

Hắn mới không phải cái người vụng về đến mức không có thuốc chữa.

Tối thiểu nhất, hắn có thể ở thời điểm tình huống còn không công khai, nhanh chóng phát giác ra có vấn đề.

So sánh năng lực tư duy, hắn cùng với Bạch Tiểu Thăng đều sàn sàn với nhau.

Hai người chênh lệch, ở chỗ tin tức kịp thời, còn có phụ trợ khác biệt.

- Thế nhưng mà, tôi vẫn không thể tin tưởng. . .

- Đúng vậy a lão đại, có phải hay không là anh những ngày này quá mệt mỏi, suy nghĩ nhiều. . .

Cao Bằng và Lưu Yến nhịn không được nói.

Một phen phỏng đoán, có thể là thật, nhưng cũng có thể không phải. Nếu trực tiếp coi là thật, cái này không tốt lắm đâu.

Thần sắc của Lâm Ngọc đã khôi phục lại như thường, trực tiếp dựa lưng vào ghế, hiện tại báo cáo đều đã đưa lên, nói cái gì thì cũng đã trễ rồi.

- Chờ một lát đi, sẽ có kết quả thôi. Tôi hi vọng tôi sai rồi. . .

Lâm Ngọc nhắm mắt dưỡng thần:

- Thế nhưng mà tôi lại cảm thấy tôi mới là đúng.

- Sau này gặp mặt “thầy” tôi phải tiếp tục thỉnh cầu, một lần nữa học tập và rèn luyện.

- Hi vọng lần tiếp theo, cùng Bạch Tiểu Thăng lại giao phong thì mình mới là người chiến thắng.

Lâm Ngọc lần này nói một mình, để Cao Bằng và Lưu Yến hai mặt nhìn nhau.

Có phải hay không có chút quá bi quan a.

Hai người đang nghĩ ngợi, thì điện thoại di động của Cao Bằng kêu lên, hắn lấy ra nhìn thoáng qua, là người Bộ Sự Vụ bên kia, người một nhà gọi tới.

- Tôi nghe.

Cao Bằng kết nối.

Mấy giây về sau, thần sắc của hắn đại biến.

- Cái gì! Cậu nói cái gì, cậu. . . Lặp lại lần nữa cho tôi nghe.

Lưu Yến kinh ngạc nhìn tư thế vô cùng cẩn trọng lắng nghe của Cao Bằng, chuyện gì để hắn phải kinh hãi thất sắc như vậy.

Quẳng xuống điện thoại, Cao Bằng nuốt một ngụm nước bọt, còn có chút ngẩn người.

- Xảy ra chuyện gì?

Lưu Yến nhịn không được hỏi.

Cao Bằng nhìn về phía nàng, có chút gian nan nói.

- Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan ở lúc chúng ta gửi đi báo cáo, sau mấy tiếng, cũng gửi đi một bản báo cáo.

- Bọn hắn không phải ngày mai mới gửi đi sao?

Lưu Yến nói.

Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan gửi báo cáo sớm hơn một ngày, thì thế nào, vẫn như cũ so với bọn hắn không phải muộn hơn sao.

- Lẽ nào lần này, bọn hắn lại so với chúng ta càng toàn diện hơn? Điều đó không có khả năng, tuyệt không có khả năng.

Lưu Yến khăng khăng nói.

Nàng cũng là một trong những người điều tra, làm sao có thể không rõ ràng, lần này điều tra liên tục xác minh, những chi tiết không rõ đều rõ ràng, căn bản không có khả năng còn sót sai lầm nào, mà lại nói từ bên trên, coi như có sai lầm cũng có thể che giấu đi qua.

- Cô lẽ nào vẫn chưa hiểu rõ sao?

Cao Bằng cười so với khóc còn khó coi hơn, mắt nhìn Lâm Ngọc, hướng Lưu Yến nói.

- Cuộc điện thoại vừa rồi kia, đã xác minh những gì mà lão đại phán đoán là chính xác.

- Bạch Tiểu Thăng sự vụ quan, cùng chúng ta điều tra, thật không phải là cùng một công ty.

- Bọn hắn bên đó điều tra được, mới là chân chính là cá lớn. Chúng ta ăn chỉ là cá mồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận