Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1246: Phiền phức cứ như vậy mà hóa giải?

Tiền tài không lộ ra ngoài, cái câu châm ngôn này cho dù ở đâu cũng là một loại chuẩn tắc, dù là đang ở quốc ngoại.

Thực ra thì Bạch Tiểu Thăng cũng là người cẩn thận, chỉ là nghe Tôn Jerry nói chuyện quy củ nhiều như vậy, liền cảm thấy ở quảng trường thứ mười bốn này, tuy là khí tức giang hồ dày đặc, nhưng địa phương nào có dạng này, càng coi quy tắc là chỗ cơ bản để thành lập, như vậy cứ nói quy củ là được rồi.

Còn nữa, Bạch Tiểu Thăng thậm chí cả Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, còn không cho rằng mười ngàn USD là bao nhiêu tiền.

Trước khi xuất ngoại, Bạch Tiểu Thăng có giúp Ron giải quyết phiền phức, trực tiếp quẳng ra năm trăm triệu!

Vì mua được một cái ấm tử sa, liền nện xuống bảy mươi triệu!

Mà đương nhiên là ấm tử sa còn không có tới tay nên cầm đi bảy triệu tiền bồi thường.

Nhưng mà, động một tí liền quẳng ra số tiền lớn như thế, là con người cũng sẽ chết lặng với khái niệm tiền nong.

Nhưng mà, trong mắt những bọn lưu manh ở tầng dưới chót của quảng trường như Martin này. Mười ngàn USD là một số tiền rất lớn.

Đủ để khiến cho hai mắt bọn hắn sáng lên.

Thử nghĩ xem, người có thể tùy tiện lấy ra mười ngàn USD, lại có thể lấy thêm ra được nữa.

Cái kia có phải nói là, trong túi của hắn lại càng có nhiều tiền hơn không!

Trong thẻ của bọn họ, lại có càng nhiều tiền hơn nữa!

Cái này đã không còn ở trong phạm trù “Dê béo” nữa, mà đây là một cái ngân hàng di động!

Nghĩ tới đó, ánh mắt Martin liền tỏa sáng.

Mặt khác, trong thời gian này Martin cũng nghĩ tới những cái vali du lịch ở trong tay hắn.

Bên trong đó, đến cùng là chứa cái gì?

Có thể có giá trị tới hơn mười ngàn USD, không phải là … hàng trắng chứ?

Ánh mắt Martin sáng lên một cái.

Nhưng hắn nhanh chóng nghĩ lại, hẳn là không thể nào, những người này vừa mới xuống máy bay, làm sao có thể mang theo cái thứ hàng cấm nào được chứ.

Cái này cuối cùng là gì?

Vàng bạc châu báu, hay là kim cương?

Hay là, cả một vali đầy ắp tiền!

Vô hạn mơ màng, khiến cho Martin nhịn không được ngầm ngầm nuốt ngụm nước miếng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy biến hóa trên mặt Martin, nhịn không được mà hơi nhíu mày.

Trong mắt đối phương, nảy sinh ý niệm tham lam.

Cái tên Martin này, dám ở trước mặt mọi người làm trái quy củ của quảng trường?

Bạch Tiểu Thăng lạnh nhạt nhìn hắn.

Động thủ, trước mắt không phải là thủ đoạn tốt nhất, nhưng nếu mà việc không thể giải quyết được thì hắn nhất định sẽ động thủ, tuyệt đối không do dự!

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn về phía Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh hiểu ý hơi gật đầu, tính toán chút nữa khi ra tay sẽ không chút lưu tình, ưu tiên giải quyết cái tên đang cầm cái vali chứa ấm tử sa kia!

Nhưng mà, vị trí tên kia lại ở giữa, mà còn hơi lùi về sau một xíu.

Lấy vị trí hiện tại của Lôi Nghênh mà đột ngột khởi xướng công kích, những tên lưu manh to con kia rất có thể sẽ tạm thời ngăn cản được hắn.

Trong thời gian này có thể phát sinh biến cố hay không, sẽ rất khó nói.

Mặt khác, nếu họ mà ra tay, Vi Vi và Tôn Jerry sẽ không có người bảo vệ. Chuyện này rất nguy hiểm!

- Martin tiên sinh, “người trung gian” của chúng tôi đã nói chuyện qua với “Daddy”! Hơn nữa giá cả của cậu, chúng tôi hoàn toàn tiếp nhận, vậy thì bây giờ nên giao dịch đi.

Tôn Jerry bỗng nhiên lên tiếng.

Trên tay hắn còn cầm điện thoại di động của chính mình.

Lời nói này của Tôn Jerry, cũng là đang nhắc nhở Martin.

Quảng trường này có quy củ của nó, còn có “Daddy”!

Martin lạnh lùng liếc hắn một cái, lại nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhếch miệng cười một tiếng.

- Quy củ? Ha ha, tao tất nhiên sẽ tuân thủ quy củ. Khoản tiền chuộc này, có thể thành giao.

Martin đồng ý, khiến cho Tôn Jerry thở ra một hơi.

Nhưng mà Bạch Tiểu Thăng lại lưu ý đến, tham niệm trong mắt đối phương không giảm một chút nào.

- Nhưng mà trước khi tiến hành giao dịch, chúng tôi cần mở cái vali này ra, cũng là để cho các người nhìn thấy, có thiếu cái gì hay không!

Martin nhếch miệng cười nói.

Trước đây không phá hỏng cái vali này là vì cảm thấy cái vali thoạt nhìn rất không bình thường, bản thân nó rất đáng giá tiền.

Nhưng mà hiện tại xem ra đồ vật bên trong càng đáng tiền hơn!

Vậy thì không cần khách khí.

Nghe Martin bỗng nhiên nói như thế, Tôn Jerry biến sắc.

- Martin tiên sinh, không có cái quy củ này chứ, “Daddy” …

- Nhưng cái vali này hiện tạo ở chỗ tao, lời tao nói mới được tính!

Ánh mắt Martin âm lãnh liếc nhìn về phía Tôn Jerry một chút, trong ánh mắt mang theo vẻ âm độc.

Những người sau lưng Martin kia, đều đang cười lạnh mà nhìn mấy người Bạch Tiểu Thăng, bọn họ đều là một phe với Martin.

Rất nhiều người mặc áo phanh ngực, lộ ra cơ ngực giống như hắc thiết, như là một đám dã thú.

- Là các người tự nói cho tao biết mật mã, để cho tụi tao mở cái vali xinh đẹp này một cách nhẹ nhàng, hay là, để cho chúng tao tự dùng cách của mình?

Martin cười tủm tỉm nhìn Bạch Tiểu Thăng, nhẹ giọng hỏi.

Cái gọi là phương thức của hắn, đã thấy có người lấy ra dao găm, ống thép, chuẩn bị bạo lực mà hủy cái vali.

Tôn Jerry biến sắc, còn muốn mở miệng, Martin trực tiếp đưa tay chỉ vào cái mũi của hắn, quay mặt lạnh giọng nói với hắn.

- Quy củ của quảng trường là “lấy lại”, cho nên tao tới. Bây giờ là quy củ là của Martin tao! Mày không muốn tuân thủ hả? Vậy thì đơn đấu với tao. Một đối một, như một người đàn ông! Nếu tao thua, thì tao sẽ không mở cái vali ra.

Đùa hả, cái bắp tay của Martin chắc cũng bằng bắp đùi mình, nhìn một cái mà đã tới mức làm cho sắc mặt Tôn Jerry tái mét, nhịn không được mà nuốt ngụm nước miếng.

Sau lưng Martin, những người kia cũng nhao nhao cười vang mà đứng dậy.

- Có người muốn khiêu khích lão đại, ha ha, rất tốt! Chúng ta muốn xem đơn đấu, Martin lão đại đã thật lâu không cắt đứt xương đầu người khác!

- Tên nhóc con, đừng nên luống cuống nha, Martin lão đại là một cựu cầu thủ, yên tâm đi, hắn sẽ chỉ đá nát cái mông của mày, tuyệt sẽ không muốn mạng của mày!

- Bằng không, theo tụi tao vui đùa một chút cũng được, tụi tao sẽ từng người tham gia, tuyệt đối không để mày thất vọng!

Những người này đều đã tham gia đánh lộn qua rồi sao!

Tôn Jerry hãi hùng khiếp vía mà nhìn mấy người này, cả kinh im lặng.

Ở đâu chui ra nhiều kẻ trâu bò như vậy!

Cùng đánh với bọn họ?

Chỉ sợ là bên mình nhiều thêm mấy người nữa cũng không đủ!

Bạch Tiểu Thăng mắt lạnh nhìn những người kia cười vang, mỉm cười nhìn về phía Martin.

- Đánh thắng cậu, quy củ của cậu liền có thể thay đổi sao? Có phải là chúng tôi ngay cả tiền đều không cần móc ra, cũng có thể mang đi mấy cái vali này?

Bạch Tiểu Thăng nói khiến cho Martin sững sờ, lập tức hắn giống như là nghe được trò cười kinh thiên nào đó, lập tức cười ha ha

- Cái này nha, mày phải đánh thắng tất cả bọn tao thì mới được!

Martin cười nói.

Những tên to con cao mét tám mét chín sau lưng hắn cũng cười ha hả, thi nhau mà cười to.

Có ít người phát ra từng tiếng rít gào, trực tiếp cởi phanh áo, lộ ra cơ nhục dữ tợn trên người.

Lâm Vi Vi đỏ cả mặt, vội bưng mặt quay sang chỗ khác.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nhìn những người kia.

- Bây giờ muốn động thủ ở đây sao?

Lôi Nghênh đè thấp giọng hỏi.

Trong mắt hai người, đều không xem những cái bắp thịt đó ra gì.

Trò cười, so khổ người, so bắp thịt thì là bá chủ sao?

Vậy thì không phải là sư tử săn trâu, mà là trâu săn sư tử rồi!

Đúng là một đám ô hợp!

Bỏ mặc hai người Châu Á đang muốn “nếm thử” động thủ, nụ cười của Martin càng phát ra vui sướng.

Một khi xảy ra đánh nhau, trách nhiệm là của người nào thì khó mà nói được, sau này có lấy lại không được thì “Daddy” cũng không thể nói gì hơn!

Ý niệm động tay chân của hai bên cũng nhất thời tăng vọt.

Nhưng mà, vào ngay lúc này.

- Hây dà!!!

Bỗng nhiên một tiếng kêu to truyền tới, dọa cho Bạch Tiểu Thăng và Martin xém chút nhảy lên.

Sau đó, mọi người thấy một bóng người nhảy ra tới, ở giữa hai đám người này, trong miệng thét ra tiếng ô ô, bày ra một động tác kinh điển của Lý Tiểu Long.

Tôn Jerry?

Bạch Tiểu Thăng cùng Martin đồng thời sững sờ, ánh mắt kinh ngạc.

Cái tên này, đang làm cái gì vậy…

Tôn Jerry đem mũ lưỡi trai xoay ra phía đằng sau ót, thần sắc trang nghiêm, bày ra cái động tác kinh điển này, chỉ là trong cái tay kia của hắn đang còn nắm thêm một cái điện thoại di động.

Mặc kệ mọi người đang nhìn mình, Tôn Jerry bày biện tư thế này thêm vài giây nữa, sau đó lui đến trước người Bạch Tiểu Thăng, rất nghiêm túc rất chân thành nhìn về phía Martin.

- Martin tiên sinh cậu có khả năng không biết, những người này đều là từ Hoa Hạ tới! Bọn hắn đều biết công phu! Là công phu, công phu đó! Điều quan trọng phải nói ba lần.

Tôn Jerry nói, khí thế mười phần.

Đối diện, một nhóm người Martin đều sửng sốt.

Chính là mấy người Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ở sau lưng Tôn Jerry cũng ngạc nhiên mà nhìn hắn.

Thẳng thắn mà nói, Bạch Tiểu Thăng bọn hắn rất cảm tạ tên gia hỏa này có thể một mình ra trận, nhưng cái này. . . Có phải có chút ngốc hay không. . .

Đây là đang hù dọa đối phương sao?

Bạch Tiểu Thăng cảm thấy mình không thể có thêm cái nhận xét gì nữa, trong óc tên Tôn Jerry này đang nghĩ cái thứ gì vậy.

Sau một lúc kinh ngạc, nhóm người của Martin bắt đầu cười ầm lên.

Bản thân Martin cười tới sắp gãy lưng rồi, tay đập vào bắp đùi bôm bốp.

- A ha ha, công phu, ha ha, tao muốn cười chết!

- Vậy đến thử một lần, tao thật đúng là sợ muốn chết!

- Cái tên này có phải coi những người tới từ Hoa Hạ này đều là Lý Tiểu Long hay không vậy?

- Thật ngu ngốc, tụi mày nhìn cái tư thế giá đỡ mà thằng đó vừa bày ra kìa, buồn cười chết được.

Những người mà Martin đưa tới phát ra các loại trào phúng.

Trong mắt bọn họ, ba cái người Châu Á, hai nam một nữ, nữ không tính, nam chỉ có một người là có khổ người cũng tạm được, nhưng mà so với đám người bọn hắn, cũng chỉ là coi tạm được mà thôi.

Một tên khác, giống như là một tên tiểu bạch kiểm, bọn hắn chỉ dùng hai ngón tay cũng có thể kẹp chết!

Nói bọn hắn biết công phu, còn rất lợi hại?

Cười chết người rồi!

- Jerry, cậu đây là đang làm cái gì ?

Bạch Tiểu Thăng cũng có chút dở khóc dở cười, đè thấp âm thanh nói với Tôn Jerry đang ở trước mặt.

- Yên tâm đi, tôi gọi tiếp viện. Đây chỉ là trì hoãn thời gian!

Tôn Jerry đè thấp âm thanh, đáp lại Bạch Tiểu Thăng.

Kêu "Tiếp viện"?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ.

Tôn Jerry một mực cầm điện thoại ở trong tay, trên màn hình vẫn đang gửi đi tin tức.

Trên đường tới đây hắn có nói qua muốn làm một chút biện pháp an toàn.

Chẳng lẽ, là chỉ cái này?

Bọn người Martin đang cười đến đang vui vẻ, bỗng nhiên liền nghe đến có người sau lưng lớn tiếng hô.

- Cảnh sát!

Mọi người tại đây đều là sững sờ.

Nhóm người Martin vội vã nhìn về phía trước, mấy người Bạch Tiểu Thăng cũng nhìn qua.

Cái đám gia hỏa chơi ván trượt trên mái nhà kia đã điên cuồng chạy trốn về phía này.

Những người chơi ở nơi này nếu như điều tra thì không có một ai có nội tình sạch sẽ, không nói tới sẽ bị bắt giữ, nhưng cũng gần như là thế.

Sau lưng bọn họ, có hai tên cảnh viên đang đuổi tới, cầm đầu là người cảnh sát trung niên da đen, một tay đặt trên bao súng bên hông.

Nghe nói ở quốc ngoại gặp được bất kì một cảnh sát thẩm tra nào cũng phải phối hợp, không thể có bất kỳ phản kháng.

Nhưng mà hiện tại xem ra. . .

Bọn họ cũng có một loại xúc động muốn bỏ chạy. . .

- Bọn mày vậy mà chơi báo động !

Martin lấy lại tinh thần, giận không kiềm được nói với Bạch Tiểu Thăng, Tôn Jerry.

Ánh mắt hắn mang theo phẫn nộ vô cùng.

- Lão đại, chúng ta mau đi thôi

Những người đứng phía sau kinh hoàng nói.

Mấy người bọn họ càng có nhiều án cũ.

Chịu không nổi điều tra!

Martin nghiến răng nghiến lợi, quăng cho bọn người Bạch Tiểu Thăng một cái ánh mắt dữ tợn, sau đó nhanh chân bỏ chạy.

Sân thượng này không chỉ có một cái cửa ra vào, Bạch Tiểu Thăng bọn hắn đi tới chỉ là một cái trong số đó.

Ở phía sau Bạch Tiểu Thăng, nơi xa, còn có mấy cái lối ra có thể trốn.

Martin vừa chạy, những người đi theo sau lưng hắn cũng co chân chạy theo.

Có lẽ là ngại lôi kéo vali, thực sự chạy không nhanh, một khi bắt được, cái vali làm chứng cứ phạm tội ngược lại bọn hắn.

Những người Martin nhanh chóng dứt khoát bỏ mặc cái vali, nhanh chân chạy mất.

Vốn nghĩ muốn tới chuộc lại vali, giờ nó lại thành đồ không ai muốn.

Bạch Tiểu Thăng cũng chỉ biết im lặng.

Không nghĩ tới lần phiền phức này, căn bản không cần động thủ liền có thể giải quyết.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đi tới đem những cái vali đó thu thập lại.

Rất nhanh trên này chỉ còn lại ba người Bạch Tiểu Thăng và Tôn Jerry ở đó.

Hai tên cảnh sát đuổi tới.

Người cảnh sát da đen cầm đầu dừng lại, phất tay ra hiệu cho đồng bạn tiếp tục đuổi theo nhóm người kia.

- Jack, vừa trở về à, vì cái gì không mau về nhà, nơi này có bao nhiêu rối loạn, con không biết sao!

Người cảnh quan da đen kia nhìn Tôn Jerry, bực tức hỏi.

Thì ra tên Tôn Jerry này tên tiếng Anh là Jack, Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Đồng thời, người cảnh quan kia cảnh giác nhìn kỹ ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Giấy chứng nhận của các người đâu!

Tra xét hộ chiếu xong, ánh mắt của người cảnh quan da đen kia cũng dịu đi không ít, trả lại hộ chiếu cho mọi người rồi cười một cái.

- Hoan nghênh đi tới Chinandega!

- Chú Tom, con là đang giúp mấy người bạn lấy lại đồ vật bị mất, bọn họ vừa xuống máy bay thì bị mấy tên bên quảng trường này trộm đồ đi mất.

Tôn Jerry nói.

Người da đen cảnh quan nhìn một chút, kéo vali của Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh sang nhìn, phát hiện trên cái vali của bọn hắn có dán nhãn hiệu của công ty hàng không, hơi gật đầu.

Ngược lại là Bạch Tiểu Thăng đối với cách xưng hô của Tôn Jerry với đối phương có mấy phần hứng thú.

Chú Tom?

Cái tên Tôn Jerry tiếng Hoa kia, cũng có chữ Jerry.

Tom, Jerry?

Lại nhìn ánh mắt kính nể của Tôn Jerry, Bạch Tiểu Thăng lập tức rõ ràng.

Khẳng định là chú của Tôn Jerry đối với hắn rất nghiêm khắc, từ nhỏ tới lớn không thiếu dạy dỗ, dẫn tới Tôn Jerry thấy hắn cứ như chuột thấy mèo.

- Bây giờ các người mau chóng rời đi đi, ta phải đi giúp đồng sự đây!

Chú Tom vội vã đuổi theo mấy người kia.

Trước khi đi, chú Tom vẫn không quên căn dặn Tôn Jerry.

- Bây giờ lập tức về nhà cho chú. Phiền phức của con ở nơi này, chú sẽ xử lý giúp con.

Dứt lời, chú Tom chạy khỏi nơi này.

Dù sao thì để một vị đồng sự đi một mình, đối mặt với rất nhiều phần tử nguy hiểm, rất có thể sẽ gặp được tình huống khó mà giải quyết.

Cái mái nhà này vốn đang náo nhiệt, lập tức vắng vẻ, không nhìn thấy nửa cái bóng người.

Nhưng mà đồ đã trở về, phiền phức được giải quyết, Bạch Tiểu Thăng đương nhiên sẽ không để ý tới những thứ còn lại.

- Có chú tôi giải quyết tốt hậu quả, hết thảy liền không có vấn đề. Hazzi, vừa rồi thật sự là làm tôi sợ muốn chết. Còn có nha, các người không biết chứ, tôi từ nhỏ đến lớn rất sợ gặp cái người chú này.

Tôn Jerry lau mồ hôi sau ót, dùng tiếng Hoa nói.

Từ trên xưng hô của các người đã nhìn ra rồi.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng yên lặng nói.

- Đi thôi, mau chóng rời khỏi nơi này, bớt cho có thêm phiền toái nữa.

Tôn Jerry gấp giọng nói.

Bốn người mang theo vali, rời xuống mái nhà, một đường vội vàng rời đi.

Thẳng đến khi đi đến đường lớn, đồng thời đón xe ra khỏi quảng trường thứ mười bốn, Tôn Jerry mới thở phào một cái.

- Các người chuẩn bị đi chỗ nào ?

Tôn Jerry hỏi.

- Trước tìm một khách sạn ở lại đã.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Khách sạn chỗ nào?

- Chỗ nào cũng được.

Bạch Tiểu Thăng vừa ngắm phong cảnh nước ngoài qua cửa kính taxi, thuận miệng nói.

Tôn Jerry ngạc nhiên.

- Chinandega lớn như vậy, có rất nhiều khu, chỗ nào cũng được hả?

Bạch Tiểu Thăng gật gật đầu.

- Các người không có một cái mục đích nào sao?

Tôn Jerry không tin.

Cái này, thật là không có. . .

Khoảng cách tới ngày đi tổng bộ tập đoàn bên kia còn hơn mười ngày. Còn đi tới nhà họ Ngụy cũng cách mấy ngày.

Hơn nữa hai nơi mà Bạch Tiểu Thăng muốn đến, cũng chỉ biết được địa chỉ đại khái, nghĩ tới sẽ tinh tế mà tìm sau.

- Coi như đi du lịch thì cũng có mục đích trước, đầu tiên phải chọn được khách sạn đi chứ.

Tôn Jerry bó tay rồi, lập tức vung tay lên nói.

- Tốt, vậy đi đến nhà tôi đi, cha mẹ tôi đều không ở nhà, phòng nhà tôi cũng đủ cho các người ở.

Hắn cũng rất thẳng thắn.

Có thể là do cùng nhau trải qua nguy hiểm vừa rồi nên cũng coi như hiểu rõ nhau hơn.

Ba người Bạch Tiểu Thăng nhìn nhau, cũng không có ý kiến khác.

Cứ như vậy, Tôn Jerry nói địa điểm, taxi một đường đem bọn hắn đưa đến nhà.

Chờ khi xuống xe, ba người Bạch Tiểu Thăng sững sờ nhìn nơi ở của Tôn Jerry.

Cái tên này, đúng là một đại gia ngầm mà!

Một căn biệt thự đơn độc này, nếu là ở thành thị trong nước là đáng bao nhiêu tiền!

- Nhìn thấy chưa, cái nhà này của tôi trị giá bốn trăm ngàn USD, nếu là đặt ở Lâm Hải, ở cùng một vị trí …

Vốn là Tôn Jerry đang còn muốn khoe khoang một chút, nhưng mà sau khi so sánh, tâm lý thì hắn lập tức sụp đổ.

- Có khả năng, cũng chỉ có thể mua được một cái WC …

- Nhà ở chỗ các người quá mắc!

Tôn Jerry tức giận nói.

So sánh như thế đả kích nghiêm trọng sự tự tin của Tôn Jerry.

Ba người Bạch Tiểu Thăng cố kìm nén không cười.

- Đi đi.

Tôn Jerry ngoắc ba người.

Đi giữa đường vào biệt thự, Tôn Jerry nói với ba người Bạch Tiểu Thăng.

- Sau chuyện ngày hôm nay, các người có được một bài học! Làm sao có thể cùng những người kia ở quảng trường đấu tàn nhẫn thật đây, bọn họ đều là kẻ liều mạng, rất đáng sợ! Tôi biết là món đồ đó rất quan trọng với các người, nhưng mà mạng của các người quan trọng hơn! Đừng vờ ngớ ngẩn, các người còn thật sự cho rằng, bản thân biết công phu thì sẽ đánh nhau được sao!

- Các người đã trốn qua một kiếp rồi đó!

Tôn Jerry nói rất nghiêm túc, mang bọn hắn tiến vào trong nhà.

Hai người đàn ông Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh nhìn nhau mỉm cười.

Đi qua cửa vào, nhìn thấy trên cửa có hai thanh cốt thép to bằng ngón tay hơi cong, Lôi Nghênh tiện tay nắm lại, dùng lực bóp cho ngay ngắn lại.

Bạch Tiểu Thăng bỏ mặc cho đứa bé trai nhà hàng xóm thấy cảnh này, cái miệng nhỏ mở ra thành hình chữ “o”, dùng ánh mắt như đang nhìn Người Khổng Lồ Xanh (Hulk) mà nhìn Lôi Nghênh, lập tức cười một tiếng, làm cái mặt quỷ với đứa bé kia, cũng thuận miệng trả lời Tôn Jerry một câu.

- Đúng vậy a, có người trốn khỏi một kiếp!

Bạn cần đăng nhập để bình luận