Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1742: Còn chưa xong chuyện (2)

Giọng nói này vọng tới bên tai mọi người làm bọn họ chấn động, trong lòng tự nhiên thấy chấn động kính nể, e sợ đối với âm thanh có tính xuyên thấu của anh.

Nhưng người ở đây đều hít sâu một hơi, cảm giác không tin nổi khi thấy Bạch Tiểu Thăng không hề sợ hãi như vậy.

- Xúc phạm cậu à? Cậu tưởng mình là ai chứ?

Donna Trần giận dữ gầm thét lên.

Bà ta có hét lên, giọng có chói tai thế nào cũng không chấn động được bằng Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cười.

Donna Trần không hỏi, anh cũng phải nói, nếu Donna Trần đã hỏi, vậy sẽ càng thuận tiện hơn.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng còn chưa mở miệng, đã có người nói thay anh.

- Vị này là ngài Bạch Tiểu Thăng - giám đốc điều hành khu Đại Trung Hoa ở tập đoàn Chấn Bắc, gần như cùng cấp với ngài Landvo.

Lâm Vi Vi nhìn mọi người, ngạo nghễ nói:

- Hôm nay các người có ai dám bất kính với ngài, lại bảo ngài Landvo tự mình giải thích với tổng công ty đi.

Giọng nói của Lâm Vi Vi đủ cứng rắn, cũng có tính xuyên thấu.

Thân phận của Bạch Tiểu Thăng được làm sáng tỏ, tất cả mọi người ở đó đều ngạc nhiên trợn tròn mắt.

Người này làm cùng với ngài Landvo, còn gần như cùng cấp.

Thấy vậy, ngay cả Donna Trần cũng chấn động nghẹn lời, không thể tin được nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng.

Donna Trần cảm thấy mình ở trong nhà này là Thái Thượng Hoàng, nhưng duy nhất chỉ có ở trước mặt con gái, con rể lại không dám quá đáng, đặc biệt là trước mặt con rể. Bà cũng biết mình nhờ ai mới có chuyện sống này.

Lúc này, nếu như đắc tội nhân vật cùng cấp trong công ty của Landvo, làm cho Landvo khó xử, bà không dám nghĩ tới hậu quả nữa.

- Các… các người có chứng cứ gì chứng minh thân phận của các người.

Donna Trần không nhịn được nuốt nước miếng, hỏi.

Lâm Vi Vi trực tiếp lấy ra thẻ chứng minh của Bạch Tiểu Thăng, đó là một huy hiệu do tập đoàn phát ra, được làm bằng vàng ròng, có tên và chức vụ, còn có đánh số.

Lão quản gia của pháo đài cổ kính là người bên cạnh Landvo tất nhiên gặp qua vật đó, đồng tử lập tức co lại, giọng điệu cấp bách nói nhỏ với Donna Trần.

Người ngoài thậm chí còn không được nhìn thấy vật đó, càng khỏi phải nói tới hàng nhái. Điều này cũng đủ để chứng minh thân phận của anh rồi.

Gương mặt Donna Trần lập tức trắng bệch và ủ rũ. Ngay cả Mạt Lỵ bên cạnh bà ta cũng có chút bối rối.

Daisy giật mình nhìn ba người Bạch Tiểu Thăng, cô tuyệt đối không ngờ được bọn họ lại còn có thân phận như vậy.

South Figure ngạc nhiên nhìn chăm chú, nhưng trong miệng lại lẩm bẩm nói:

- Tôi đã biết mà, tôi đã biết người có thể làm cho Lôi Nghênh thần phục thì tất nhiên không phải là nhân vật tầm thường.

- Tôi sẽ cố gắng trao đổi với ngài Landvo về chuyện này sau.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nhìn Donna Trần nói:

- Tôi còn muốn cảm ơn lão phu nhân đã nhiệt tình khoản đãi.

Những lời này làm cho gương mặt Donna Trần không được tự nhiên, ánh mắt hoảng loạn.

- Tạm biệt.

Bạch Tiểu Thăng lạnh lùng nói rồi trực tiếp vẫy tay, dẫn theo Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh đã lấy quần áo lên, cả ba nghênh ngang đi ra ngoài.

Không người nào dám ngăn cản bọn họ.

Donna Trần cũng im lặng.

Chờ đám người Bạch Tiểu Thăng đi rồi, Mạt Lỵ vội vàng kéo cánh tay của Donna Trần, cẩn thận khẽ nói:

- Mẹ, làm sao bây giờ? Chúng ta thật sự trêu chọc vào người cùng cấp với anh rể, liệu có thể mang tới rắc rối làm cho anh rể mất vui không?

Donna Trần cũng có chút hoảng loạn, khoát tay ra hiệu cho Mạt Lỵ đừng nói thêm gì nữa.

Sau khi bình tĩnh lại, Donna Trần trực tiếp gọi lão quản gia qua.

- Ông nhanh liên lạc với ngài Landvo con rể của tôi, nói cho nó biết chuyện xảy ra ở đây.

Donna Trần vội vàng căn dặn lão quản gia.

Lão quản gia vội vàng gật đầu.

Nhưng khi lão quản gia muốn rời khỏi đó để liên hệ với Landvo, lại bị Donna Trần ngăn lại.

- Không, chuyện này vẫn để tôi tự mình gọi điện thoại cho Kathleen, nói cho con bé biết mới được.

Donna Trần thay đổi ý định.

Kathleen chính là con gái lớn của bà ta, vợ của Landvo, cũng là trợ lý đắc lực nhất của Landvo. Cô ta là một người đã mưu túc trí.

Lão quản gia nghe vậy thì lập tức gật đầu, trong lòng giống như trút được gánh nặng.

Nếu thật sự để cho ông ta đi báo, ở trong điện thoại, ông ta cũng không biết nói như thế nào. Nếu nói ra chuyện này, lão phu nhân Donna Trần không có khả năng chiếm lý.

Donna Trần không rảnh để ý tới đại sảnh hỗn loạn, không rảnh để ý tới Umea còn đang hôn mê, bà bước vội, dẫn theo Mạt Lỵ rời khỏi đó, muốn đi nói kỹ chuyện này cho con gái lớn biết. Bà ta sẽ không thiếu được phải khóc lóc kể lể một hồi, tất cả đều phải là cái sai của đối phương.

Lúc này, Bạch Tiểu Thăng dẫn theo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh ra khỏi pháo đài cổ kính, không hề khách sáo chặn một chiếc xe, bảo tài xế đưa bọn họ ra ngoài.

Lúc đầu, tài xế kia còn muốn xin chỉ thị, Lôi Nghênh đã đặt tay ở trên vai của đối phương, nhất thời dùng sức uy hiếp, người kia liền không dám không nghe theo.

Cứ vậy đi, ba người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi Pháo đài Andre Leo, quay về trong thành phố New Orange.

Trên đường đi bọn họ không nói gì, cũng không tiện nói chuyện. Chờ sau khi bọn họ xuống xe, nhìn theo bóng dáng chiếc ô tô rời đi, mới có thể đi bộ tới khách sạn của mình.

- Anh Tiểu Thăng, chuyện này ầm ĩ lớn như vậy, sợ rằng cũng đánh rắn động cỏ mất rồi. Vậy kế tiếp, chúng ta nên làm thế nào?

Lâm Vi Vi không ngừng hỏi.

Lôi Nghênh cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, chờ anh quyết định.

- Để tôi nghĩ đã.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói và trầm ngâm một lát mới ngẩng đầu nói:

- Tôi phải nói cho ông Hạ biết tình hình ở đây đã.

Có đôi khi, Bạch Tiểu Thăng cũng cần hỏi xin ý kiến của người khác.

Khi nói chuyện, Bạch Tiểu Thăng đã bấm điện thoại. Cho dù bây giờ ở trong nước không quá thuận tiện, nhưng chuyện gấp thì chỉ có thể quấy rầy Hạ lão.

Trên đường đi, Bạch Tiểu Thăng nói hết mọi chuyện xảy ra cho Hạ Hầu Khải biết, bao gồm cả chuyện Landvo có thể "tồn tại vấn đề".

Hạ Hầu Khải rất kinh ngạc, không ngờ Bạch Tiểu Thăng đi bàn chuyện hợp tác, thậm chí còn chưa gặp mặt đối phương đã gặp phải nhiều chuyện như vậy.

- Tiểu Thăng, cậu về trước đi. Việc hợp tác giữa khu chúng ta và Nam Mỹ thì tạm thời hoãn lại. Theo hiểu biết của tôi về Landvo, có lẽ hắn sẽ đến trụ sở chính gây ầm ĩ với cậu. Nhưng làm vậy cũng chỉ là tranh cãi với cậu từ xa, cách đại dương. Hắn có thể còn phải lấy cậu và khu Trung Quốc làm gương. Trụ sở chính chắc chắn sẽ không vì những mâu thuẫn này mà làm gì cậu.

Đây là kiến nghị của Hạ Hầu Khải.

Hạ Hầu Khải lo lắng Bạch Tiểu Thăng chỉ có một mình ở trên địa bàn của người ta, có thể sẽ có mạo hiểm gì đó cũng không lường được.

Đặc biệt là Bạch Tiểu Thăng còn phát hiện ra chuyện không nên thấy.

Đã sớm có tin tức bàn luận về vấn đề của Landvo, nhưng bởi vì hắn có mạng lưới quan hệ sâu ở trụ sở chính, nếu như Bạch Tiểu Thăng chống lại hắn, thật sự không thể tùy tiện hành động được, nếu không sẽ gặp nhiều thua thiệt.

Bạch Tiểu Thăng tất nhiên biết Hạ Hầu Khải đang quan tâm mình, lo lắng cho an nguy của mình, nhưng bảo anh vội vàng rời đi như vậy, có khả năng không thể điều tra rõ ràng chuyện bên này.

Nói cho trụ sở chính biết mà không có chứng cứ, không chỉ tranh cãi vô tận, còn có thể đánh rắn động cỏ.

Đối với người ngoài, người cùng cấp xảy ra vấn đề nhưng không liên quan mình thì mặc kệ, không đáng đập chết, có lẽ cũng có người phát hiện ra Landvo có vấn đề, mà vẫn im miệng không nói ra nguyên nhân.

Nhưng Bạch Tiểu Thăng không làm được. Anh là người thừa kế tương lai của tập đoàn, nên không thể bỏ mặc việc này được.

- Ông Hạ, tôi muốn tạm thời ở lại đã

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ một hồi và nói với Hạ Hầu Khải:

- Tôi biết ngài quan tâm tôi, tôi ở đây sẽ cẩn thận hơn nữa. Nếu như tôi tùy tiện rời đi, thật giống như phát hiện ra điều gì, Landvo mới càng không bỏ qua cho tôi, tôi không ngại chờ hắn về gặp mặt, nói sáng tỏ những hiểu nhầm trong đó, thuận tiện điều tra. Ngài biết đấy, tôi không phải là một người kích động, tôi có chừng mực.

Hạ Hầu Khải vẫn kiên trì với quan điểm của mình, bảo Bạch Tiểu Thăng trở về, nhưng anh cũng rất cố chấp.

Cuối cùng, ông cụ thở dài và nhượng bộ, đồng thời căn dặn rất nhiều lần, bảo Bạch Tiểu Thăng gặp phải bất cứ chuyện gì đều lập tức trao đổi với mình.

Đồng thời, Hạ Hầu Khải cũng nói đoàn thương mại sẽ tạm thời dừng lại, nhưng vẫn tuyên bố với bên kia là đang chuẩn bị.

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Bạch Tiểu Thăng có vẻ nghiêm trọng.

Chiến đấu trên sân khách lại chẳng có người quen giúp đỡ, bọn họ thật sự có thể có được thành tích như trước kia sao?

- Đi thôi, chúng ta trở về thương lượng cẩn thận xem tiếp theo phải làm gì.

Bạch Tiểu Thăng trầm giọng nói với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh.

Hai người này cũng gật đầu.

Trong lúc đó, Donna Trần cũng kết thúc cuộc nói chuyện với con gái lớn Kathleen của mình trong tiếng khóc.

Chuyện đã xảy ra có bảy phần thật ba phần giả, hoàn toàn tùy thuộc vào bà ta thêm mắm thêm muối.

- Con gái à, bây giờ Umea em trai con còn đang hôn mê, con nói xem Bạch Tiểu Thăng này bắt nạt người tới mức nào. Cậu ta bắt nạt mẹ con, bắt nạt em trai con, còn đến tận nhà chúng ta gây náo loạn. Mẹ lại không biết thân phận của cậu ta nên muốn nói đạo lý với cậu ta, kết quả cậu ta lại lấy thân phận của mình ra đè ép mẹ, nói muốn đưa chuyện này đến tổng công ty, lý luận với Landvo. Con nói xem, bây giờ phải làm gì mới tốt đây. Mẹ thật sự không muốn gây phiền toái cho các con. Nếu sớm biết vậy, mẹ đã xin lỗi cậu ta ở trước mặt mọi người, hạ mình mong cậu ta tha thứ rồi.

Donna Trần nói những câu hoang đường đầy chua xót và nước mắt.

Điện thoại bên kia truyền ra một tiếng thở nặng nề hình như rất tức giận. Sau đó là một giọng nữ, nghe giọng biết được tâm trạng rất tệ.

- Mẹ, con biết rồi. Mẹ không cần để ý tới chuyện này nữa. Cứ để con nói với Landvo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận