Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2529: Người thông minh (1)

Có Tư Đồ Dần làm chứng, một tờ giấy “nhường chức” nhìn như trò đùa " lại được Bạch Tuyên Ngữ công nhận ở trước mặt mọi người.

Bạch Tiểu Thăng cũng nhờ vậy trở thành Phó tổng giám tập đoàn Chấn Bắc danh chính ngôn thuận!

Đây cũng là nguyên nhân trước đây Bạch Tiểu Thăng nhận được tờ giấy chứng nhận này, Hồng Liên đã chủ động hủy bỏ nhiệm vụ.

Bởi vì đã không cần phải tiến hành nhiệm vụ gì nữa.

Sau khi được công nhận là Phó chủ tịch, được Lý Vận Nguyên ra hiệu, Bạch Tiểu Thăng đi tới vị trí của Lộ Thành An ngồi xuống, anh vừa vặn đối mặt với Ma Căn.

Bạch Tiểu Thăng nhìn Ma Căn cười, đồng tử của ông ta chợt co lại đến cực hạn, ánh mắt đầy chấn động, còn có vô cùng sợ hãi.

Chuyện phát triển đến bây giờ đã vượt xa sự tưởng tượng của Ma Căn, thật ra cũng vượt xa sự tưởng tượng của mọi người.

Nhưng lúc này đám người Ôn Ngôn, Lý Vận Nguyên lại vô cùng phấn chấn.

Vừa rồi, không phải bọn họ chỉ thiếu một phiếu lại để cho Ma Căn chạy thoát sao?

Bây giờ, một phiếu này có rồi!

Bạch Tuyên Ngữ lấy lại bình tĩnh và lặng lẽ thở dài. Bản thân anh ta cũng biết tình hình bây giờ đã khác, anh ta không thể bảo vệ Ma Căn được nữa.

Thật ra đối với Bạch Tuyên Ngữ, anh ta chưa chắc đã muốn bất chấp tất cả bảo toàn Ma Căn.

Bảo vệ và không bảo vệ vừa có lợi lại có hại.

Nhưng trước đây Bạch Tuyên Ngữ phán đoán là để cho Phó chủ tịch Ma Căn tạm thời giữ lại chức vụ sẽ “càng” có lợi cho tập đoàn hơn mà thôi.

Nhưng hôm nay tình hình đến bước này, trong lòng Bạch Tuyên Ngữ lại cảm thấy gạt bỏ một kẻ sâu mọt cho tập đoàn, cũng chưa chắc đã không phải là chuyện tốt...

Cho nên, Bạch Tuyên Ngữ nhanh chóng lấy lại tinh thần, nói với mọi người:

- Tiếp tục.

Tiếp tục? Còn có gì để tiếp tục nữa. Đơn giản chính là phiếu ý kiến của Bạch Tiểu Thăng.

Trước mặt của mọi người, Bạch Tiểu Thăng cũng không úp mở nhiều, trực tiếp tuyên bố kết quả mà trong lòng mọi người sớm đã biết:

- Tôi yêu cầu tập đoàn xử nặng về hành vi tồi tệ của Ma Căn!

Ôn Ngôn, Lý Vận Nguyên còn có hai vị Phó chủ tịch khác vừa nghe được những lời này của Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt nóng lên, trên gương mặt đầy vẻ phấn chấn.

Ngược lại, Ma Căn giống như bị sét đánh, hoàn toàn choáng váng.

Mà hai vị Phó chủ tịch trước đây làm chỗ dựa cho Ma Căn, lúc này yếu ớt âm thầm nhìn nhau, tất cả đều không lên tiếng.

Những lời này của Bạch Tiểu Thăng lại đại biểu cho kết quả đã định, không ai có thể sửa được!

Bốn phiếu, bảy vị Phó chủ tịch đã có hơn nửa số phiếu đồng ý.

Đừng nói là Ma Căn không thể tham dự bỏ phiếu, cho dù có thể, bọn họ cũng thua chắc.

Lần này Ôn Ngôn cũng không cần Bạch Tuyên Ngữ căn dặn đã đứng lên, dùng giọng nói vang dội nhất của mình để tuyên bố kết quả.

- Trải qua bỏ phiếu biểu quyết đã có kết quả! Ma Căn thân là Phó chủ tịch của tập đoàn lại đánh mất lương tâm, uổng phí ân nghĩa, hành động thất đức! hiện tập đoàn xử phạt nặng, lấy lại hết chức vụ, truy cứu và đòi lại lợi ích!

Ôn Ngôn lại nghiêm mặt nói với Ma Căn:

- Ngài Ma Căn, hi vọng ngài chủ động nhận tội danh của mình, chủ động bồi thường tổn thất của tập đoàn. Nếu không tập đoàn sẽ giữ lại tất cả truy tố quyền đối với ông!

Mấy câu nói đó quả thật giống như tiếng sấm vang vọng trong căn phòng họp hoàn toàn yên tĩnh.

-..., Ma Căn phát ra một tiếng rên rỉ yếu ớt, toàn thân lại giống như một bãi bùn nhão, co quắp ở trong chỗ ngồi.

Vẻ mặt ông ta trắng hơn cả giấy, đôi môi cũng đang run rẩy.

Ông ta không nổi trận lôi đình, kêu gào bất công, không khóc lóc om sòm chơi xấu, đánh chết không nhận, thậm chí không gào khóc chảy nước mắt, liệt kê từng công trạng của mình.

Ma Căn hình như quên tất cả thủ đoạn giãy giụa, giống như bị rút mất hồn.

Bởi vì ông ta cũng biết, tất cả những hành động thử đó đều xây dựng trên cơ sở có thể thực hiện.

Mà ông ta đã không có cơ hội nào nữa rồi.

Khi làm tới bước cuối cùng của quy trình này, ngay cả Bạch Tuyên Ngữ cũng lặng lẽ công nhận kết quả, khi các Phó chủ tịch lên tiếng giúp mình đã nhận rõ đại thế, tất cả thủ đoạn của ông ta cũng mất ý nghĩa.

Tất cả… đều kết thúc rồi...

Lúc này, Bạch Tuyên Ngữ đứng dậy, thản nhiên nói một tiếng:

- Tan họp.

Bạch Tuyên Ngữ nói dứt lời liền đi thẳng về phía cửa, khi qua trước người Bạch Tiểu Thăng thì dừng lại một lát, bình thản nói:

- Chúc mừng cậu lên được địa vị cao, Phó chủ tịch Bạch. Sau này, mời cậu đến phòng làm việc của tôi một lát.

Bạch Tuyên Ngữ nói xong liền rời đi không hề do dự, hơn nữa từ đầu đến cuối còn không liếc nhìn Ma Căn.

Lý Vận Nguyên đứng lên, giơ tay về phía Bạch Tiểu Thăng, Bạch Tiểu Thăng vội vàng đứng dậy bắt tay ông cụ.

Lý Vận Nguyên chỉ cười khẽ, nói một câu:

- Chúc mừng cậu, Phó chủ tịch Bạch!

Lý Vận Nguyên nói xong cũng nghênh ngang rời đi.

Bạch Tiểu Thăng cúi người nhìn theo.

- Chúc mừng cậu, Phó chủ tịch Bạch.

Lại một vị Phó chủ tịch mỉm cười đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng và nắm tay.

Bạch Tiểu Thăng vội vàng cười trả lời.

Tiếp theo là vị thứ ba...

Cho dù là hai vị Phó chủ tịch nói giúp cho Ma Căn cũng tươi cười chào Bạch Tiểu Thăng, bày tỏ lời chúc mừng rồi mới rời khỏi đó.

Không ai lại để ý tới Ma Căn nữa.

Cuối cùng là Ôn Ngôn, anh ta không bắt tay Bạch Tiểu Thăng, mà đi tới ôm chặt một cái, còn vỗ mạnh vào sau lưng Bạch Tiểu Thăng.

Ban đầu còn tưởng lần này sẽ thua, cuối cùng vẫn là Bạch Tiểu Thăng thay đổi càn khôn.

Lần này bọn họ thắng, hơn nữa thắng rất triệt để!

Có thể thắng Bạch Tuyên Ngữ một lần, thật sự khiến cho Ôn Ngôn thật sự thấy sảng khoái.

- Đi thôi, Phó chủ tịch Bạch.

Ôn Ngôn nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Sau này, tôi phải tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cậu mới được. Nói thế nào thì cậu cũng người từ Bộ giám sát của tôi ra ngoài, đây cũng là một phần vinh quang của bộ môn chúng tôi!

Bạch Tiểu Thăng cười theo, trong lòng cũng thấy rất sảng khoái.

Khi đi cùng Ôn Ngôn ra ngoài, Bạch Tiểu Thăng nhớ tới điều gì liền ngoái đầu nhìn lại, chỉ thấy Ma Căn co ro ngồi ở đó, còn run rẩy như phát sốt.

Người từng oai phong một cõi quyết định sách lược cách xa ngàn dặm, vào giờ phút này có vẻ già nua như kẻ sắp đất xa trời.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng có chút không đành lòng, khẽ nói với Ôn Ngôn:

- Còn ông ta thì làm sao?

Ôn Ngôn liếc mắt nhìn Ma Căn, thuận miệng nói:

- Không cần phải để ý tới ông ta, sau khi về tôi sẽ cho người tới xử lý.

Phó chủ tịch Ma Căn từng cao ngạo, vào giờ phút này cũng chỉ có thể là người có tội chờ người ta tới "xử lý" mà thôi. Bạch Tiểu Thăng thầm than một tiếng.

Ôn Ngôn kéo anh đi ra khỏi phòng họp, vừa đóng cửa đã mỉm cười nói:

- Sao tôi thấy cậu không cao hứng lắm vậy? Cậu đã lên chức Phó chủ tịch rồi đấy Bạch Tiểu Thăng!

Bạch Tiểu Thăng cười rồi lại nhìn vào phòng họp:

- Vẫn nên sớm thu xếp cho người đưa Ma Căn trở về thì tốt hơn.

- Cậu sợ ông ta cũng sẽ nhảy từ trên lầu xuống sao.

Trong nụ cười của Ôn Ngôn có chút xem thường:

- Cậu yên tâm đi, ở trên điểm này, ông ta không có được sự quyết đoán như Caroline đâu.

Những lời này vốn cũng không sai, nhưng Bạch Tiểu Thăng vẫn cảm thấy không ổn, cảm thấy Ôn Ngôn không nên nói như thế.

Trước đây Ma Căn quả thật là đối thủ của bọn họ, từng làm rất nhiều chuyện xấu xa, phá hỏng căn cơ và đào góc tường của tập đoàn.

Nhưng giết người không nên làm quá tay, lấy đi chức vụ của ông ta, giữ lại truy cứu trách nhiệm ông ta là đủ rồi.

Ma Căn cũng từng là người có rất nhiều cống hiến cho tập đoàn, vào lúc tuổi xế chiều, cũng nên giữ lại chút thương hại.

Cảm giác này chỉ mới xuất hiện trong lòng Bạch Tiểu Thăng, anh không có nói ra với Ôn Ngôn.

Chưa chịu nỗi khổ của người khác thì đừng khuyên anh ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận