Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2035: Xin được gặp mặt tộc trưởng (1)

Bạch Tiểu Thăng nghe tài xế của chiếc xe buýt nói qua, bất kể là tộc Chur hay tộc Couric đều tiếp nhận văn minh hiện đại nhưng vẫn giữ lại phong cách dũng mãnh, thiện chiến của bộ tộc. Bọn họ thậm chí còn giữ lại lễ thành nhân, tham dự săn bắn trong rừng rậm nguyên thủy, lấy điều này để rèn luyện tính hoang dã của người trong bộ tộc. Hai bộ tộc tiếp nhận việc làm nông cũng ở đây hai ba mươi năm, sau khi hưởng được lợi ích đã trở nên vô cùng nhiệt tình với đất đai, lần này cũng bởi vì nước tưới cho đất đai mới ra tay độc ác.

Nghe phía bên ngoài la hét bảo bọn họ giao ra người Trung Quốc trợ giúp người Chur, Bạch Tiểu Thăng càng nhìn qua cửa sổ xe thấy người Couric từ bốn phía xông lên thì lập tức nhíu mày. Những người thanh niên trên mặt bôi thuốc màu, cầm trường mâu trong tay với dáng vẻ hung hãn không khiếp sợ, ánh mắt hung ác lại kiên định, rõ ràng không hề không có ý nói đùa.

Tài xế xe buýt lo sợ biến sắc, những người lính cầm súng trong xe cũng khẩn trương.

Không dễ chọc nhất chính là những chiến sĩ của bộ tộc này, bọn họ không sợ chết, nếu như thấy máu chính là không chết không dừng.

Nói đúng ra, chuyện này không tính là chuyện lớn, thậm chí người ngoài có lẽ không thể nào hiểu được. Chẳng qua là một vấn đề về thái độ hoặc khuynh hướng, có cần như vậy sao?

Nhưng đối với hai bộ tộc trước đây không lâu từng phát sinh đánh nhau có dùng tới vũ khí, từng xuất hiện cảnh máu chảy thương vong thì giá trị thù hận của mỗi người đều tăng mạnh, thật sự là trạng thái nói một câu cũng có thể nổi điên.

Lấy tư tưởng đơn thuần thẳng thắn của người trong những bộ tộc này lại thấy được, trợ giúp đối phương chính là kẻ địch!

Cho dù không đánh chết, vậy cũng phải lột da đối phương!

- Ai nói linh tinh với bọn họ vậy?

Tài xế xe buýt không nhịn được kinh hoàng nói nhỏ, sau đó cố nặn ra một nụ cười làm lành nói với người dẫn đầu trẻ tuổi ngoài cửa sổ:

- Bạn của tôi, tất cả mọi người chúng tôi ở đây đều kiên quyết trợ giúp cho người Couric, tuyệt đối không tán thành chủ trương của người Chur!

Lời nói này cũng hoàn toàn không có tác dụng.

Người Couric dẫn đầu kia híp mắt lại, trầm giọng nói:

- Có trợ giúp người Chur hay không, chúng tôi tất nhiên sẽ hỏi rõ. Nhưng nếu như anh không mở cửa xe để tiếp nhận tra hỏi của chúng tôi thì chứng tỏ đang chột dạ!

Đối phương cố ý không bỏ qua.

Tài xế xe buýt khổ sở không biết nói sao.

Nghe hai người này "bô bô" nói những lời không hiểu nổi, ngoài xe lại là những chiến sĩ da đen trang điểm hung hãn đang ép tới gần, đám binh lính bảo vệ trong xe đều khẩn trương cầm súng, bầu không khí căng thẳng làm cho những người Trung Quốc đi cùng cũng bất an.

Ở đây không ai nghe hiểu được tiếng của bọn họ, tất cả lập tức nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, muốn anh phiên dịch xem có tình huống gì xảy ra.

- Ngài Bạch, có chuyện gì a?

- Vì sao chúng ta lại bị cản lại? Bọn họ muốn làm gì?

- Tình hình có vẻ không ổn rồi! Xảy ra chuyện gì vậy?

Mọi người tranh nhau thì thầm hỏi.

- Cứ giao cho tôi xử lý, mọi người im lặng.

Bạch Tiểu Thăng nói với mọi người.

Đúng lúc này, Bạch Tiểu Thăng nghe được tài xế xe buýt đang hỏi người dẫn đầu nhóm người bên ngoài:

- Người bạn của tôi, anh nghe ai nói bậy thế? Tôi thề, trong xe này của chúng tôi không có người như vậy.

- Là một người phụ nữ da trắng, cô ta nói cho chúng tôi như vậy!

- Bây giờ, mở cửa ra!

Đối phương quát một tiếng và vung trường mâu trong tay lên.

Những người Couric xung quanh cùng kêu lên và giậm chân, lấy trường mâu gõ xuống đất, trong miệng đồng loạt phát ra tiếng:

Dường như trong một giây tiếp theo, bọn họ sẽ lập tức tấn công vậy.

Tài xế của chiếc xe buýt sợ đến mức rụt cổ lại.

Trong xem Bạch Tiểu Thăng lập tức nghe rõ, đây là do người phụ nữ trong chiếc xe SUV màu trắng vừa rồi biết nói tiếng địa phương đã gây chuyện!

Người này đúng là đủ ngoan độc!

Không ngờ đào hố gài bẫy cho bọn họ ở đây.

Khi thấy tình hình căng thẳng, mọi chuyện đều vì mình, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không thể coi như không thấy.

Anh vỗ nhẹ vào vai của tài xế kia, cao giọng nói với người dẫn đầu đang đứng phía ngoài xe:

- Tôi có thể nói chuyện với anh không, anh bạn.

Người dẫn đầu thấy Bạch Tiểu Thăng tóc đen da vàng thì lập tức híp mắt lại, mở miệng nói:

- Người Trung Quốc!

Thấy Bạch Tiểu Thăng tự nhiên có thể nói được tiếng của bọn họ, người dẫn đầu kia cầm trường mâu trong tay chỉ vào Bạch Tiểu Thăng:

- Anh, xuống nói!

Tài xế xe buýt lập tức khẩn trương, nói nhỏ với Bạch Tiểu Thăng:

- Anh đừng xuống! Những người này hành sự tùy hứng, không e ngại gì, anh xuống sẽ có nguy hiểm mất!

Những binh sĩ trên xe cũng thi nhau khuyên can Bạch Tiểu Thăng.

Người Trung Quốc trong xe nghe không hiểu có chuyện gì xảy ra, tất cả đều lo lắng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Lâm Vi Vi cũng không nhịn được mở miệng hỏi thăm:

- Sao vậy, anh Tiểu Thăng?

Lôi Nghênh lại hiểu được vài phần, lập tức nói:

- Anh phải xuống sao? Nếu anh chắc chắn muốn làm như vậy, tôi đi chung với anh!

- Tại sao phải xuống chứ?

Lâm Vi Vi nhìn những người ngoài cửa sổ kia, giọng điệu sốt ruột nói:

- Sẽ có nguy hiểm đấy!

Bạch Tiểu Thăng giơ tay ra hiệu trấn an tất cả mọi người, mỉm cười nói với bọn họ và Vi Vi:

- Mọi người không cần lo lắng, không có chuyện gì đâu. Tôi sẽ xuống giải quyết vấn đề với bọn họ.

Bạch Tiểu Thăng nói xong còn cố ý mỉm cười với Lâm Vi Vi, cho cô một ánh mắt trấn an.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại mỉm cười nói với Lôi Nghênh:

- Ngươi không cần đi xuống cùng tôi, đây không phải là đi đánh nhau, chỉ nói chuyện một lát mà thôi.

Lôi Nghênh gật đầu.

Bạch Tiểu Thăng lại dùng tiếng địa phương an ủi người tài xế xe buýt và mấy người lính bảo vệ trên xe, sau đó trực tiếp mở cửa xe ra, đi xuống.

Dựa vào công năng Hồng Liên tìm kiếm được, Bạch Tiểu Thăng từ trong dữ liệu mênh mông trên toàn mạng, điều tra ra được miêu tả liên quan tới người Couric. Tuy rằng bọn họ hiếu chiến nhưng có cảm giác về vinh dự rất mạnh, sẽ không bao vây tấn công đối thủ, cho dù thật sự muốn động tới anh cũng sẽ chỉ phái ra một người.

Quyết đấu một với một bình thường, Bạch Tiểu Thăng tất nhiên không sợ.

Nếu như còn dẫn theo Lôi Nghênh, như vậy tính chất có thể thay đổi, lại khác rồi.

Cho nên, Bạch Tiểu Thăng mới cố ý một mình đi gặp.

Khi xuống xe, Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh đối mặt với những chiến sĩ người Couric đang nhìn mình như hổ đói rình mồi.

Người dẫn đầu đã nói chuyện lúc trước đi nhanh ra khỏi đám đông, tới trước mặt Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt hung ác nhìn thẳng vào anh.

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh đối diện với anh ta không hề khiếp sợ.

Hai người nhìn nhau mấy giây.

Người dẫn đầu trẻ tuổi kia không khỏi nhìn Bạch Tiểu Thăng khẽ gật đầu, hình như khen ngợi sự can đảm của anh.

- Anh không phải là người Chur, không phải kẻ địch thật sự của người Couric chúng tôi. Nhưng nếu như anh đã nói một vài lời không nên nói, phải nhận trừng phạt!

Người dẫn đầu trẻ tuổi kia lạnh giọng nói với Bạch Tiểu Thăng.

- Tới, tiếp nhận một đấu một với một dũng sĩ của chúng tôi, tôi bảo đảm anh sẽ chỉ nếm chút khổ sở, sẽ không mất mạng, người Trung Quốc!

Đối phương lạnh lùng nói.

Bạch Tiểu Thăng xem như đã hiểu rõ, đối phương không vì nghe có người trợ giúp người Chur mà muốn làm lớn chuyện này, chỉ muốn dạy dỗ người ngoài như anh một trận thôi.

- Tôi có thể gặp mặt thủ lĩnh bộ tộc của các anh một lần sau sao? Tôi có cách giải quyết vấn đề của các anh và người Chur.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Người kia nghe vậy thì nhíu mày, kinh ngạc quan sát Bạch Tiểu Thăng từ trên xuống dưới, trong mắt rõ ràng đang nói: Dựa vào anh sao!?

Bạch Tiểu Thăng liền nói ngay:

- Tôi muốn tiếp nhận 'chứng nhận dũng sĩ' quý tộc.

Người đứng đầu kia nghe vậy, đồng tử lập tức hơi co lại, nhìn Bạch Tiểu Thăng với vẻ không thể tin nổi. Anh ta không phải giật mình tại sao người Trung Quốc này lại hiểu phong tục của bọn họ, mà "chứng nhận dũng sĩ" này là phải một đấu một với chiến sĩ dũng mãnh nhất của bộ tộc bọn họ, người thắng sẽ được tộc trưởng gặp mặt, được tặng một vòng cổ nanh sói.

Người Trung Quốc này nhìn trắng trẻo mịn màng, yếu ớt không chịu nổi gió còn muốn tiếp nhận khiêu chiến này sao? Đây quả thực là đang nói đùa!

Nhưng xem ra, đối phương không hề có ý nói đùa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận