Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2278: Món quà thần bí (2)

Bạch Tiểu Thăng không chỉ chẩn đoán ra căn bệnh của ông, làm cho ông tránh được nguy hiểm, còn giúp đỡ Osan giải quyết ba người hợp tác vướng tay vướng chân, không thể không nói, điều này đáng để đại tù trưởng tối cao như ông làm vậy.

Phu nhân Delia ở bên cạnh cũng lặng lẽ mỉm cười, không cảm thấy chồng nói như vậy có gì không ổn.

Trần Phi Tù còn toét miệng cười.

Bạn của mình được cha là đại tù trưởng tối cao tán thành, đó cũng là một chuyện rất đáng để kiêu ngạo.

- Đại tù trưởng Ogad, ngài xưng hô như vậy hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi rất thích.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói.

- Tới đây tới đây, ngồi xuống lại nói.

Đại tù trưởng Ogad mỉm cười gật đầu, lại bảo mọi người vào chỗ ngồi.

Mọi người ngồi xuống, đại tù trưởng Ogad mỉm cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Mấy ngày qua, những tư tưởng liên quan tới thương nghiệp của cậu, từ Osan đến Tây Phi lại đến cả đại lục, tôi đã xem không sót một chữ nào. Tôi đặc biệt tán thành suy nghĩ của cậu, đồng thời muốn mau chóng trao đổi với cậu, thế nhưng bác sĩ riêng của tôi còn cả đám người Delia không cho tôi quá mức quan tâm tới công việc, bây giờ cuối cùng tôi cũng có cơ hội trực tiếp nói chuyện với cậu. Tôi có vài thắc mắc, bây giờ muốn trao đổi với cậu.

Bạch Tiểu Thăng lập tức cười:

- Ngài cứ nói.

Ở đây không có người ngoài nên không cần e ngại, đại tù trưởng Ogad lại trực tiếp đưa ra một vài vấn đề bắt đầu trao đổi với Bạch Tiểu Thăng.

Một ít quan điểm của Bạch Tiểu Thăng làm cho đại tù trưởng Ogad và phu nhân Delia liên tục gật đầu.

Trần Phi Tù, Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngồi bên cạnh cũng chăm chú lắng nghe, xúc động trước cách tư duy mạnh mẽ của Bạch Tiểu Thăng.

Chẳng mấy chốc, đại quản gia xin chỉ thị có đưa thức ăn lên luôn không. Sau khi được đại tù trưởng Ogad đồng ý, từng món ăn được bưng lên.

đại tù trưởng Ogad vừa nhấm nháp thức ăn ngon, còn không quên nói chuyện với Bạch Tiểu Thăng.

- Nói chuyện vậy là được rồi, ông muốn ăn cơm với Tiểu Thăng hay nói chuyện công việc thế.

Phu nhân Delia mỉm cười, nhưng không hài lòng nói với chồng.

Sau khi đại tù trưởng Ogad thay đổi cách xưng hô, phu nhân Delia cũng đổi cách xưng hô với Bạch Tiểu Thăng luôn.

Nghe vợ mình phê bình, đại tù trưởng Ogad cười áy náy nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Cậu xem tôi đấy, bắt được cơ hội liền nói chuyện tới cậu không ngừng, cậu đừng trách tôi nhé.

- Sao có thể thế được, được nói chuyện với ngài cũng là một cơ hội học tập của tôi.

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Đây cũng không phải là lời tâng bốc. Thông qua trò truyện, Bạch Tiểu Thăng phát hiện ánh mắt và lý giải của đại tù trưởng tối cao vượt xa người thường, cho dù có rất nhiều chuyện ông chỉ thuận miệng nói một lời cũng có thể mở ra phương hướng mới, Bạch Tiểu Thăng cũng nhận được dẫn dắt rất tốt.

- Đứa nhỏ này đúng là giỏi ăn nói, nào nào, chúng ta lại uống một chén.

Đại tù trưởng Ogad cao hứng, cầm chén rượu lên.

Tình trạng sức khỏe của đại tù trưởng Ogad trước mắt không cho phép uống rượu, ông uống là rượu trái cây với nồng độ thấp, lượng cồn không cao, tương đương với một loại đồ uống.

Bạch Tiểu Thăng cầm chén rượu lên, mọi người cũng nâng chén lên.

Bầu không khí trong lúc ăn uống có vẻ rất tốt đẹp và ấm áp.

Lại sau đó, đại tù trưởng Ogad quả nhiên không nói chuyện về công việc nữa, mà nói về một vài chuyện lặt vặt khôi hài, thậm chí còn nói ra một vài chuyện lý thú của mình lúc còn trẻ. Tiếng cười vui vẻ của mọi người không ngừng vang lên.

Qua ba tuần rượu, thức ăn cũng đều đã ăn qua.

Đại tù trưởng Ogad vỗ vào tay của Bạch Tiểu Thăng, mỉm cười nói:

- Tiểu Thăng, có thể nói đã cậu đã cứu tôi, ơn huệ này tôi còn chưa báo đáp cho cậu. Đừng nói những lời hứa suông gì đó, tất cả đều không tính tới, cũng không phù hợp với tính tình của tôi. Còn nữa, cậu giúp cho Osan chuyện lớn như vậy, Osan chúng tôi cũng phải trả công cho cậu chứ. Điều này cũng không có thể thiếu được.

Bạch Tiểu Thăng nói khách sáo vài câu.

Đại tù trưởng Ogad trực tiếp cắt ngang lời anh:

- Lời tôi đã nói ra, cậu tuyệt đối đừng từ chối c, nếu không tôi sẽ mất hứng đấy!

- Không sai, Tiểu Thăng, đây cũng là một phần tấm lòng của chúng tôi.

Ngay cả phu nhân Delia cũng nói.

Bạch Tiểu Thăng chỉ đành phải chấp nhận.

Lâm Vi Vi ngồi bên cạnh không nhịn được cảm thấy hăng hái, cô cho rằng đại tù trưởng Ogad sẽ nhanh chóng hỏi Bạch Tiểu Thăng có yêu cầu gì, có nguyện vọng gì.

Cô cũng muốn nghe thử Bạch Tiểu Thăng muốn gì.

Kết quả, đại tù trưởng Ogad không ngờ lại không cho ra con đường hứa hẹn này, mà cười thần bí nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Xuất phát từ lòng biết ơn và phần thưởng dành cho cậu, tôi chuẩn bị cho cậu một món quà, nhưng bây giờ tôi không có cách nào cho cậu xem được. Ngày mai, tôi sẽ dẫn cậu đi xem!

Ông vừa nói vậy, ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng ngẩn người, không rõ đại tù trưởng Ogad rốt cuộc muốn cho anh vật gì.

Trước mặt cứ vui vẻ tiếp nhận đã. Bạch Tiểu Thăng lại mỉm cười, cũng không xem mình là người nào:

- Vậy tôi cám ơn ngài trước.

Đại tù trưởng Ogad thỏa mãn gật đầu.

Chẳng mấy chốc, bữa cơm tối này xem như đã ăn xong. Sau khi trò chuyện thêm một lúc, đại tù trưởng Ogad cũng có phần không khỏe, cười nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Lát nữa tôi còn phải đi tiếp nhận trị liệu, không nói chuyện với cậu được nữa.

Bạch Tiểu Thăng cũng cười nói:

- Ngài chú ý nghỉ ngơi hơn.

Sau khi nói đến đây, phu nhân Delia lại đẩy xe lăn của đại tù trưởng Ogad rời đi, mọi người đứng dậy cung kính tiễn đưa.

Sau khi tiễn vợ chồng đại tù trưởng tối cao đi rồi, Trần Phi Tù cũng muốn đưa ba người Bạch Tiểu Thăng trở lại.

Trên đường đi, Lâm Vi Vi thấy xung quanh không có người, vẫn rất tò mò hỏi Trần Phi Tù:

- Đại tù trưởng Ogad nói muốn tặng quà cho anh Tiểu Thăng, cậu có biết đó là gì không?

Bạch Tiểu Thăng và Lôi Nghênh đều nhìn về phía Trần Phi Tù.

Trần Phi Tù lập tức nhún vai, nói:

- Đừng hỏi tôi, tôi cũng giống như các người, cũng chỉ mới nghe được tin tức này ở trên bàn ăn thôi.

Không nghe ngóng được tin tức gì từ chỗ của Trần Phi Tù khiến Lâm Vi Vi có phần nản lòng, nhưng lại càng thêm mong đợi.

Trần Phi Tù đưa ba người Bạch Tiểu Thăng đến chỗ ở, đợi một lát mới đứng dậy tạm biệt rời đi.

Thời gian không còn sớm, Bạch Tiểu Thăng cũng bảo Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh trở về phòng nghỉ tạm.

Đêm đó, cả đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau, Trần Phi Tù tìm đến ba người Bạch Tiểu Thăng, bốn người cùng ăn sáng với nhau.

Sau khi ăn cơm xong lại có quản gia đi tới trước mặt bọn họ.

- Ngài Awakwalakra, ngài Bạch Tiểu Thăng, đại tù trưởng Ogad có căn dặn, sau khi các ngài ăn sáng xong thì mời quay lại sân bay.

Quản gia nói thế.

Lời này làm cho bốn người sửng sốt.

Đại tù trưởng Ogad không phải nói tặng cho Bạch Tiểu Thăng một món quà cảm ơn sao? Bây giờ ông lại bảo bọn họ tới sân bay làm gì?

Lẽ nào, món quà được chở theo đường hàng không tới đây à?

- Bãi sân bay trực thăng bên kia sao?

Trần Phi Tù hỏi quản gia.

- Không phải à, là bên bãi sân bay phản lực.

Quản gia vội vàng nói:

- Là ngay chỗ sân đậu máy bay riêng dưới chân núi này. Tôi nghe nói, lát nữa đại tù trưởng Ogad cũng sẽ qua đó.

Nghe người quản gia nói vậy, mọi người càng thêm kinh ngạc.

Trần Phi Tù còn hỏi chuyện khác nhưng người quản gia kia lại không biết gì cả.

Dù sao đại quản gia không nói, anh ta cũng không dám hỏi nữa.

Thấy anh ta thật sự không biết, Trần Phi Tù cũng đành buông tha, phất tay cho anh ta rời đi.

SAu khi quản gia đi rồi, Trần Phi Tù vốn định gọi điện thoại cho đại quản gia để hỏi thử nhưng bị Bạch Tiểu Thăng ngăn lại.

- Dù sao chúng ta qua đó sẽ biết thôi. Hơn nữa đại tù trưởng Ogad cũng sẽ đi, cậu gấp làm gì?

Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói.

Trần Phi Tù cũng đành thôi.

Sau đó, Trần Phi Tù liền dẫn theo ba người Bạch Tiểu Thăng ra khỏi pháo đài cổ kính, ngồi lên xe xuống núi.

Nửa giờ sau, bọn họ đến một chỗ sân bay có đường băng chính thức.

Đương nhiên, chỗ nào không phải là của công ty hàng không, mà là tài sản riêng của đại tù trưởng tối cao.

Mọi người được nhân viên chỉ dẫn, lên một chiếc máy bay hành khách cỡ nhỏ, bên trong được trang hoàng thành phòng khách sang trọng, tất cả những gì cần đều có.

Chỉ là đồ vật bên trong không thấy có thứ nào giống một món quà cả.

Trong lúc mọi người đang nghi ngờ, đại tù trưởng Ogad và phu nhân Delia cũng lên máy bay.

Xem ra tinh thần của đại tù trưởng Ogad thật sự không tệ, vừa lên đã nhìn Bạch Tiểu Thăng mỉm cười nói:

- Bây giờ tôi lại dẫn cậu đi xem món quà chúng ta tặng cho cậu một lần.

Món quà này không ở đây, muốn đi xem còn phải ngồi máy bay phản lực à?!

Điều đó làm cho ngay cả Bạch Tiểu Thăng cũng thấy tò mò.

Vậy sẽ là món quà gì đây?!

Bạn cần đăng nhập để bình luận