Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2526: Kết quả đã định? (2)

Tiếp theo, Ôn Ngôn không hỏi thêm nửa từ. Bạch Tiểu Thăng cũng không vội nói, hai người ngồi xe trở về tổng bộ, cùng đi ăn cơm trưa.

Trên thực tế, bọn họ tới bệnh viện về cũng đã gần hai giờ, hai người mới bắt đầu ăn trưa. Ba giờ chiều chính là buổi biểu quyết cấp Phó chủ tịch, tính ra thời gian cũng tương đối gấp.

Ăn cơm xong, Ôn Ngôn lại nói với Bạch Tiểu Thăng:

- Tôi phải về chuẩn bị một chút. Lát nữa, nếu tình hình trong buổi họp có chiều hướng bất lợi, tôi có thể dùng lý do chuẩn bị sẵn để thuyết phục những Phó chủ tịch dao động.

Bạch Tiểu Thăng lập tức gật đầu, Ôn Ngôn và anh lại tách ra.

Bạch Tiểu Thăng cũng trở về chỗ ở của mình.

Chờ sau khi gặp lại Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh, Bạch Tiểu Thăng chỉ nói buổi trưa đi cùng Ôn Ngôn tới thăm Phó chủ tịch Lộ Thành An, còn lại thì không nói nhiều.

Nếu anh đã hứa với Tư Đồ Dần cho dù là người thân nhất cũng sẽ không nói một lời, vậy anh chắc chắn sẽ làm theo.

Thời gian sau đó, Bạch Tiểu Thăng ngồi yên trong phòng khách của phòng của mình chờ đợi.

Hai người Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Theo lẽ thường, với tố chất tâm lý của Bạch Tiểu Thăng, cho dù chờ đợi kết quả của hội nghị, cũng quyết không đến mức chẳng còn tâm tư đâu làm chuyện khác như vậy.

Cho nên hai người thấy, lúc này Bạch Tiểu Thăng không giống như đang đợi kết quả của hội nghị, mà giống như đang đợi cái gì đó khác.

Về phần chờ cái gì, Bạch Tiểu Thăng không nói, bọn họ cũng cố nén sự tò mò xuống.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, rất nhanh đã đến hai giờ rưỡi, Bạch Tiểu Thăng còn nhìn đồng hồ tới vài lần.

Lâm Vi Vi cuối cùng không chịu nổi, hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng:

- Anh Tiểu Thăng, sao trông anh có tâm sự vậy, có phần bất an vậy?

Bạch Tiểu Thăng bình tĩnh lại, cười nói:

- Tôi không sao.

Nói là không sao, nhưng trong mười lăm phút sau đó, Bạch Tiểu Thăng lại nhìn đồng hồ thêm mấy lần.

Lâm Vi Vi và Lôi Nghênh ngơ ngác nhìn nhau.

Bạch Tiểu Thăng cũng phát hiện mình có phần thấp thỏm không yên nên lập tức nhắm mắt lại, có tư thế như lão tăng nhập định.

Nhưng anh mới nhắm mắt lại không bao lâu lại nghe có tiếng chuông cửa vang lên.

Lâm Vi Vi theo lệ cũ muốn đứng dậy đi mở cửa, lại thấy một bóng người đã đứng bật dậy và chạy vội ra cửa. Ngay cả Lôi Nghênh ngồi bên cạnh đang cầm chén trà định uống cũng ngây người, ánh mắt nhìn theo.

Lúc này Lâm Vi Vi mới nhìn rõ người lao ra chính là anh Tiểu Thăng của cô, cô lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt, quay sang nhìn Lôi Nghênh.

Lôi Nghênh nhún vai, uống một ngụm hồng trà.

...

Bạch Tiểu Thăng kéo cửa ra, đứng ở phía ngoài là một người với vẻ mặt cung kính, tươi cười, hai tay dâng đồ.

Bạch Tiểu Thăng thấy đối phương, thấy đồ trong tay của đối phương thì không khỏi nhoẻn miệng cười. Vào giờ phút này, dường như buồn phiền mấy ngày qua đã tiêu tan thành mây khói.

Mà giờ phút này, ở trong đầu Bạch Tiểu Thăng vang lên “giọng nói” trong trẻo của Hồng Liên.

- Tình hình có thay đổi, nhiệm vụ được hủy bỏ!

Vào giờ phút này, ở trong một phòng họp khác của tập đoàn để hai hàng sô pha đơn, mỗi bên có bốn cái.

Mặt khác của hai hàng ghế sô pha lại đặt riêng một chiếc sô pha, quay mặt về phía bọn họ.

Đây chính là buổi biểu quyết trong bảy đại Phó chủ tịch. bảy cái ghế sa lon là vị trí của bảy đại Phó chủ tịch, cộng thêm một người giám sát, sô pha đặt riêng là chỗ ngồi của người chủ trì.

Lúc này còn không tới mười phút sẽ bắt đầu cuộc họp. Trong bảy đại Phó chủ tịch ngoại trừ Lộ Thành An, tất cả bao gồm Phó chủ tịch Ma Căn đã đến đông đủ.

Cho dù Lộ Thành An không thể tới nhưng ghế của ông vẫn còn ở đây, sắp xếp này cũng là một sự tôn trọng.

Bạch Tuyên Ngữ và Ôn Ngôn còn chưa tới.

Ma Căn ngồi ở đó thoáng mỉm cười, ngược lại có vẻ không chút hoang mang, thái độ khá ung dung bình tĩnh.

Điều này so với dáng vẻ chật vật không chịu nổi, thậm chí khóc lóc trước mặt mọi người trước đó quả thật giống như hai người khác nhau, ai nấy đều thấy ông ta dường như có nắm chắc.

Lý Vận Nguyên nhìn chằm chằm vào Phó chủ tịch Ma Căn, thật sự tức giận.

Tên khốn kiếp Ma Căn này đúng là dựa vào che chở của Đại diện chủ tịch hội đồng quản trị Bạch Tuyên Ngữ, cho nên mới không sợ hãi!

Càng nhìn lại càng thấy buồn nôn!

Lý Vận Nguyên nhìn hai vị Phó chủ tịch bên cạnh, ông đã liên hệ với hai người, nhất định phải làm cho Ma Căn chịu sự trừng phạt thích đáng.

Nhưng khi ánh mắt của Lý Vận Nguyên nhìn hai Phó chủ tịch được xếp ngồi cùng Ma Căn lại khẽ nhíu mày.

Hai người này vẫn tươi cười khẽ nói chuyện, vừa rồi bọn họ thậm chí chào hỏi thân thiện với Ma Căn.

Tình hình có phần không đúng!

Lý Vận Nguyên mẫn cảm tới mức nào? Ông lập tức phát hiện ra thái độ của hai người này hình như không ở bên mình.

Nếu thật sự như vậy, trong năm phó tổng có khả năng tham gia biểu quyết lại chỉ có ba người bọn họ có ý kiến kiên định thống nhất.

Kết quả, sợ rằng Ma Căn sẽ tránh được trừng phạt nghiêm khắc!

Điều này làm cho Lý Vận Nguyên đặc biệt khó chịu.

Cũng may, hai vị Phó chủ tịch bên cạnh Lý Vận Nguyên thật ra cùng chung mối thù với ông, đều nhìn ba người đối diện với vẻ tức giận.

Đúng lúc này, cửa được mở ra, Bạch Tuyên Ngữ và Ôn Ngôn trước sau đi vào.

- Các vị Phó chủ tịch đều đã đến rồi.

Bạch Tuyên Ngữ khách sáo chào hỏi mọi người.

- Chủ tịch Tuyên Ngữ!

Phó chủ tịch Ma Căn vừa thấy, trên mặt liền tươi cười, nhiệt tình tranh lời chào Bạch Tuyên Ngữ.

Lý Vận Nguyên tức giận, khẽ hừ một tiếng.

Những người khác thấy thế không khỏi nhìn nhau, nhưng đều chào hỏi Bạch Tuyên Ngữ.

Ôn Ngôn cũng đáp lễ mọi người.

Sau đó, mọi người ngồi xuống.

Bạch Tuyên Ngữ nhìn mọi người xung quanh, trầm giọng nói:

- Các vị Phó chủ tịch hiểu rõ về cuộc họp hôm nay, tôi cũng không nói nhiều nữa. Chúng ta đừng dây dưa nữa. Dù sao lúc này tập đoàn đang trong thời kỳ đặc biệt nên rất bận. Biểu quyết xong có kết quả, còn phải dựa vào các vị bảo vệ tập đoàn vượt qua kiếp nạn này.

Các Phó chủ tịch đang ngồi lặng lẽ gật đầu.

- Vậy bắt đầu đi.

Bạch Tuyên Ngữ nói.

Bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc.

Sau đó, Lý Vận Nguyên đi đầu phá tan sự im lặng:

- Các vị ngồi đây đều biết những chuyện Ma Căn đã phạm phải. Tôi lại nói một câu, 'tập đoàn khó tha'! Tôi cho rằng nên xử phạt nặng, tuyệt đối không nuông chiều!

Lý Vận Nguyên vừa bắt đầu đã gác dao ở trên cổ của Phó chủ tịch Ma Căn. Ông ta liếc nhìn Lý Vận Nguyên, mắt hơi nheo lại với ý không tốt, sau đó thoáng cười lạnh.

- Tôi đồng ý với ý kiến của ngài Lý Vận Nguyên!

Một vị Phó chủ tịch nói.

- Tôi cũng đồng ý!

Lại một người nói.

Lập tức có tới ba người đồng ý sẽ nghiêm trị xử phạt Phó chủ tịch Ma Căn.

Nhưng sau đó, hai vị Phó chủ tịch bên kia lại im lặng.

Lý Vận Nguyên lập tức nhíu mày nhìn về phía hai người này, những người khác cũng nhìn qua.

Ôn Ngôn thấy vậy thì âm thầm thở hắt ra một hơi.

Điều mình lo lắng vẫn phải tới!

- Ý của hai vị thế nào?

Bạch Tuyên Ngữ thản nhiên hỏi.

Một vị Phó chủ tịch nặn ra một nụ cười nói:

- Phó chủ tịch Lý Vận Nguyên, còn có hai vị Phó chủ tịch các anh, các người quyết định như vậy có phải hơi qua loa không? Phó chủ tịch Ma Căn có thể cùng chúng ta giúp đỡ lão chủ tịch lập nghiệp, nhiều năm trải qua mưa gió như vậy đã có bao nhiêu vất vả cực nhọc công lao và thành tích, có thể nào chỉ một thoáng lại xóa bỏ hoàn toàn chứ? Về chuyện nghiêm trị xử phạt... có hơi quá. Tôi thấy nên giảm bớt một chút.

Một Phó chủ tịch khác cũng nói:

- Hơn nữa đang trong thời điểm quan trọng này, tập đoàn không thể lại truyền ra tin tức bất lợi nào nữa. Càng khỏi phải nói là liên quan đến một vị Phó chủ tịch, sẽ rất bất lợi cho tập đoàn!

Hai người này một người đánh bài thân tình, một người đánh bài đại cục, rõ ràng chính là không muốn tán thành.

Lý Vận Nguyên thấy thế, ánh mắt không khỏi trầm xuống, chậm rãi nói:

- Thời buổi này rốt cuộc thế nào, chúng ta đang ngồi đây đều hiểu rõ, không cần nói nhiều. Vậy hai vị là quyết tâm muốn bảo vệ Ma Căn sao?

- Nhớ ân tình là tác phong trước sau như một của lão chủ tịch.

- Vì tập đoàn cũng không thể tùy ý thực hiện trong bước ngoặt này được.

Hai người này ngược lại rất kiên quyết.

Lý Vận Nguyên lạnh lùng nói:

- Không cần nói nhảm nữa, chúng ta biểu quyết!

Hội nghị này không phải là cãi nhau, kết quả mới quan trọng.

Vừa giơ tay biểu quyết, ba phiếu đấu với hai phiếu.

Kết quả này làm cho Phó chủ tịch Ma Căn thậm chí tươi cười, làm cho Ôn Ngôn nhíu mày.

- Mới đó đã có kết quả rồi, rất tốt. Nhanh kết thúc cũng tiện khai triển công việc.

Bạch Tuyên Ngữ thản nhiên nói với Ôn Ngôn. "Cậu để ý tới chuyện này như vậy, tôi thấy cứ để cậu tới tuyên bố kết quả đi, Ôn Ngôn!

Bạn cần đăng nhập để bình luận