Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 699: Anh không xứng với cô ấy!



Trần Trường Lạc kinh ngạc, im lặng không nói gì. Khả năng đây là lần đầu, Bác Cả Trần Cửu Thiên cố ý khuyên bảo hắn, để hắn không nên trêu chọc một Tổng giám đốc công ty con của tập đoàn tại khu vực An Giang Hoa Đông này, còn nói là sợ hắn ăn phải thiệt thòi.

Quả thực không hiểu ra sao.

- Vừa không có bối cảnh, không lẽ là Tôn hầu tử hay sao? Coi như là Tôn hầu tử, ở dưới song trọng quản chế của hai bác mình, hắn còn không phục sao?

Trần Trường Lạc cảm thấy rất hiếu kỳ.

- Nói chung, con cũng không nên hỏi nhiều. Con nhớ kỹ, tên tiểu tử này là dạng người chuyên làm chuyện càn quấy, hấp không chín nấu không nát, là một tên xảo trá đa đoan như rắn độc. Lúc đầu, con không lập tức dồn hắn vào tử địa, thì chính là con bị cắn ngược lại một cái, để cho con vô cùng chật vật, không ngừng kêu khổ.

Trần Cửu Tranh cũng nghiêm nghị nhắc nhở.

- Đúng vậy đó anh Trường Lạc, người kia không phải đơn giản như anh nghĩ đâu. Chuyện ở nơi này, nếu anh còn không nắm rõ ràng thì không nên nhúng tay vào, miễn cho anh ăn thiệt thòi.

Trần Trường Khoảnh nhìn Trần Trường Lạc cười một tiếng nói.

Lời nói của Trần Trường Khoảnh và Trần Cửu Thiên khiến Trần Cửu Tranh nghe xong không có phản ứng gì, cảm giác rất bình thường.

Sắc mặt Trần Trường Lạc thì có chút khó coi. Bởi vì ngay mới vừa rồi, hắn còn buông lời thề son sắt, muốn thay Trần Trường Khoảnh "nghiền ép" địch thủ.

Lúc này thời gian mới qua bao lâu, Trần Trường Khoảnh liền để hắn ngay trước mặt trưởng bối thừa nhận không dám làm.

Mấu chốt là Trần Trường Khoảnh còn nở nụ cười. Đây rõ ràng chính là một loại trào phúng!

- Biết rồi.

Sắc mặt Trần Trường Lạc không biểu tình gật gật đầu, nhưng trong bụng lại cuồn cuộn tức giận như muốn bùng nổ.

Trần Trường Lạc trong bụng thầm hạ quyết tâm:

- Ta ngày hôm nay, muốn nhân tiện xem thử xem, cái tên không có bối cảnh này là cái xương cứng gì, mà có thể cứng rắn như thế! Trần Trường Khoảnh không gây khó dễ được tên kia là do hắn không có bản sự. Cũng chưa hẳn Trần Trường Lạc ta làm không được!

Trần Trường Khoảnh nhìn chằm chằm vào vị anh họ này của mình một chút.

Từ nhỏ đến lớn, hắn hiểu rất rõ tính tình của Trần Trường Lạc. Mọi người càng thuyết phục thì trong bụng hắn càng không phục.

Một lát nữa, tám thành là sẽ nháo lên cho xem.

- Ta trong mắt ngươi là một tên em họ không ra gì. Ngươi ngang ngược càn rỡ quá lâu rồi, cũng hầu như không có người nào quản lý được ngươi, mới có thể để cho ngươi phát triển đến hiện tại.

Trần Trường Khoảnh trong bụng cười lạnh:

- Hiện tại, ta liền mong chờ xem, ngươi trêu chọc tên họ Bạch kia, hắn làm sao thu thập ngươi!

Hai người đều mang tâm tư riêng.

- Được rồi, Trường Lạc này, hiện tại cách thời điểm bắt đầu buổi tiệc rượu còn có một đoạn thời gian nữa. Con cũng đừng đứng mãi ở chỗ này đợi, cũng nên xuống dưới lầu cùng các vị danh gia giao lưu trao đổi, giữ gìn mối quan hệ đi.

Trần Cửu Thiên nhìn Trần Trường Lạc hiền lành nói.

Trần Cửu Tranh cũng nói lời tương tự.

- Vâng.

Trần Trường Lạc ở trước mặt hai người bác của mình vô cùng cung kính ngoan ngoãn nghe theo, nhanh chóng đứng dậy nói:

- Vậy hai bác nghỉ ngơi đi ạ, con đi xuống trước.

Trần Cửu Thiên và Trần Cửu Tranh gật gù, Trần Trường Lạc lúc này mới quay người rời đi. Trần Trường Khoảnh cũng nối bước đi theo.

Chờ bọn hắn đi rồi, Trần Cửu Thiên mới nhìn sang Trần Cửu Tranh thở dài nói:

- Kỳ thật, Trường Lạc ở những năm này có chút kiêu căng cũng tích thành thói quen rồi, anh ngược lại càng xem trọng Trường Khoảnh hơn, đáng tiếc tên họ Bạch ở dưới vòm trời Trung Kinh này là một cái tai hoạ. Bằng không, Trường Khoảnh đã có thể một đường phát triển thuận lợi, đợi thêm một thời gian nữa nhất định có thể lên cầm quyền!

- Trường Lạc tính tình tuy kém một chút nhưng lại có năng lực đầy đủ. Trường Khoảnh về năng lực thì đầy đủ đồng thời tính tình cũng coi như đầy đủ, chỉ đáng tiếc vận khí kém chút.

Trần Cửu Tranh bình luận xong lại cuối đầu cười một tiếng đầy vẻ đắng chát:

- Đáng tiếc, con gái của anh và em ở phương diện này cũng không được, không phải là nhân tuyển tốt để kinh thương. Hơn nữa, hào hứng cũng không đặt ở phương diện này, hiện tại chỉ có thể nhìn biểu hiện của hai anh em Trần Trường Lạc và Trần Trường Khoảnh này thôi.

Nói đến chỗ này, hắn cũng bất đắc dĩ và tiếc nuối vô cùng.

- Cho nên, chúng ta càng phải kinh doanh kiếm thật nhiều tiền. Dù cho sau này, đến đời con của chúng ta, rồi cả đời cháu nữa cho dù không làm gì cũng có thể thỏa thích tiêu xài, một đời sung sướng an yên không lo âu chuyện cơm áo gạo tiền.

- Chúng ta một đời này chịu nhiều khó khăn gian khổ lăn lộn cho tới ngày hôm nay mới đạt được những thành tựu như thế này cũng là đủ rồi. Ở cái tuổi này của chúng ta, còn có thể ăn bao nhiêu mặc bao nhiêu nữa, cầu nguyện chẳng phải là người đời sau của chúng ta có thể có tùy tâm sở dục mà sinh hoạt, muốn làm cái gì thì làm cái đó sao!

Ánh mắt của Trần Cửu Thiên nhìn về xa xăm khe khẽ nói.

Lời nói của Trần Cửu Thiên để cho Trần Cửu Tranh gật đầu rất tán thành.

Trong khi đó, Trần Trường Lạc và Trần Trường Khoảnh hai anh em sau khi ra khỏi phòng đều không nói một lời, liền sát nhau đi xuống lầu dưới.

- Anh Trường Lạc, vừa rồi lời dặn của hai bác chắc hẳn anh đều nghe được rồi, cái tên họ Bạch kia là một tên điên rồ khó chơi. Anh tốt nhất vẫn không nên trêu chọc hắn, nếu như làm không cẩn thận sẽ bị phản ngược gây thương tích đấy.

Trần Trường Khoảnh thiện ý nhắc nhở một lần nữa.

- Hừ.

Trần Trường Lạc lạnh lẽo khinh thường nhẹ hừ một tiếng.

Đến đây, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa. Trần Trường Khoảnh đi theo ở phía sau, khóe miệng lại thầm dấy lên một vòng ý cười như có như không.

Giờ này khắc này, Bạch Tiểu Thăng tay cầm một chén rượu, bước chân đi thong thả, đi dạo khắp các nơi dưới lầu. Trương Nghiêu không có đi theo, hắn đang ở một căn phòng khách nhỏ khác tiếp đón một vị phu nhân có rất có thể là một phú bà.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy vị phú bà kia hình thể mập mạp cân nặng không dưới hai trăm cân, trên cổ một tầng một tầng tất cả đều là thịt, khi cười phát ra thanh âm quàng quạc như con ngỗng.

Bất quá Trương Nghiêu lại không quan tâm, mà còn ngược lại tiến tới gần đồng thời cực lực tán dương làn da đối phương xinh đẹp được bảo dưỡng tốt lắm.

Ánh mắt của hắn, cũng bị trang phục đẹp đẽ rực rỡ trên người "con ngỗng béo" hấp dẫn.

Người khác là tìm cơ hội giao lưu hợp tác kinh tế, Trương Nghiêu người này lại một khắc không ngừng đi lối tắt chỉ muốn tìm phú bà đạt thành mộng tưởng, cơm áo gạo tiền không lo, mua biệt thự.

Nói cho cùng, mặc dù mọi người ai cũng treo cái danh hào Tổng giám đốc trước ngực nhưng tiền lương đãi ngộ lại là khác biệt. Nghèo thì nghèo đến tận cùng, giàu thì giàu tới chảy mỡ.

Mỗi người có chí hướng riêng, Bạch Tiểu Thăng cũng thông hiểu.

Bất quá, Bạch Tiểu Thăng cũng bỏ hắn qua một bên muốn làm gì thì làm, còn mình bắt đầu đi dạo xung quanh.

Trên căn bản, nguyên một tầng dưới lầu này tất cả đều là khu vực sảnh, tân khách cũng có thể tham quan. Đương nhiên, có vài gian phòng đặc biệt cũng không mở ra cho người ngoài tiến vào, thậm chí còn có người giúp việc trông coi.

Lúc Bạch Tiểu Thăng đi đến trước một căn phòng, nghe được thanh âm bên trong mơ hồ có tiếng mèo kêu chó sủa nhất thời nổi lên hào hứng.

- Trong này, có nuôi sủng vật sao?

Bạch Tiểu Thăng hỏi người giúp việc đang đứng canh ở cửa ra vào.

- Vâng đúng vậy, thiếu gia thì nuôi chó, phu nhân thì nuôi mèo, còn có mấy con vẹt Macaw.

Người giúp việc nhẹ nhàng nói

- Vậy tôi có thể nhìn xem chút được không?

Hai mắt của Bạch Tiểu Thăng tỏa sáng cười nói.

- Cái này?

- Thật xin lỗi tiên sinh, chỉ sợ không được.

Người giúp việc áy náy xin lỗi lắc đầu, cười một tiếng nói.

- Là như thế này, tôi rất thích sủng vật, cậu chỉ mở một nhẹ khe cửa một xíu, tôi đùa giỡn với bọn chúng là được rồi.

Bạch Tiểu Thăng nói.

- Quả thật là không được a tiên sinh, xin đừng làm tôi khó xử.

Người giúp việc kiên quyết cự tuyệt:

- Vạn nhất để chúng chạy ra, tôi phải gánh trách nhiệm đó.

Thấy người giúp việc kiên trì như vậy, Bạch Tiểu Thăng chỉ coi như thôi.

Hắn vừa muốn rời đi, thì nghe sau lưng có người vừa đến nhẹ giọng gọi tên mình.

- Bạch Tiểu Thăng!

Thanh âm này đúng là cực kỳ êm tai nhưng có điều xa lạ vô cùng.

Bạch Tiểu Thăng nghi ngờ xoay người lại thì nhìn thấy Tống Yên Nhiên đang cất bước hướng về phía mình đi tới.

- Tống tiểu thư? Cô vừa rồi là đang gọi tôi sao?

Bạch Tiểu Thăng kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy, là tôi có mấy chuyện muốn cùng Bạch tiên sinh nói, không biết anh có thể cho chút thời gian không?

Tống Yên Nhiên nhẹ nhàng hỏi.

Bạch Tiểu Thăng nhất thời kinh ngạc.

Chính mình cùng với nàng tính ra lần này mới là lần thứ hai gặp mặt, với lại lần thứ nhất đối mặt có chút không thoải mái.

Nữ nhân này tựa như đối với mình có thành kiến, hoàn toàn không hiểu bề ngoài.

Nàng thì có lời gì để nói với mình chứ?

- Có.

Bạch Tiểu Thăng cũng tò mò, cười một tiếng gật đầu.

- Chỗ kia, chúng ta mượn nó nói chuyện một lát nhé.

Tống Yên Nhiên ánh mắt quét qua, nhìn thấy cuối hành lang có một cái không gian riêng lẻ chuẩn bị cho các khách nhân tham gia tiệc rượu này hút thuốc. Nơi này đặt bốn cái ghế sa lon nho nhỏ, có cửa thủy tinh nếu đóng cửa lại thì hiệu quả cách âm cũng không tệ.

- Vậy tới chỗ đó đi.

Tống Yên Nhiên chỉ qua nơi đó nói.

- Được.

Bạch Tiểu Thăng nhìn một chút, gật gật đầu.

Vừa nói chuyện, Tống Yên Nhiên vừa tiến lên phía trước, Bạch Tiểu Thăng đi theo ở phía sau.

Tiến vào gian phòng dùng để hút thuốc, hai người ngồi đối diện nhau.

- Không biết Tống tiểu thư tìm tôi có chuyện gì không?

Bạch Tiểu Thăng mở miệng trước cười hỏi.

- Anh cùng Thiên Trạch là quan hệ như thế nào?

Vẻ mặt Tống Yên Nhiên vô cùng nghiêm túc, hỏi vấn đề này đầu tiên.

- Tôi cùng với nàng là quan hệ thế nào?

Vẻ mặt Bạch Tiểu Thăng ngược lại cực kỳ bối rối.

Tống Yên Nhiên nhíu mày nói.

- Không cần cùng tôi giả vờ ngây ngốc, anh có phải thích nàng hay không, đang theo đuổi nàng sao? Bạch Tiểu Thăng tiên sinh, tôi nói cho anh biết, Thiên Trạch đã chú định trước sẽ làm phu nhân của một hào môn, cùng anh không phải người của cùng một thế giới, anh có hiểu không?

Bạch Tiểu Thăng không hiểu, hắn căn bản không có phản ứng lại, Tống Yên Nhiên tại sao lại nói với hắn những chuyện này.

Tống Yên Nhiên nhìn vẻ mặt mờ mịt của Bạch Tiểu Thăng, nhất thời có chút tức giận.

- Xin lỗi, thứ cho tôi nói thẳng, nếu có chỗ nào đắc tội cũng chớ để ý —— anh căn bản không xứng với cô ấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận