Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 142: Đây cũng gọi là ‘Nam Hồng’.



Hai mắt đầu sẹo lạnh lẽo nhìn Bạch Tiểu Thăng, trong mắt tràn ngập khinh thường.

Từ đâu lại xuất hiện một tên lạ hoắc thế này, còn nhỏ hơn mình mấy tuổi, có biết rõ cái gì gọi là ‘Nam Hồng’ không?

Hay là nhìn thấy con gái người ta dung mạo xinh đẹp, nên đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân?

Nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng mặc quần áo trắng bệch, nhìn thế nào cũng giống quỷ nghèo.

Đầu sẹo không nhịn được cười xùy một tiếng, không để ý tới Bạch Tiểu Thăng nữa.

- Đầu sẹo, tranh thủ thời gian đưa tiền bồi thường cho 'Đại sư' đi.

- Đúng vậy, chúng tôi cũng đã xem qua trình độ của đại sư, nhìn xâu ‘Nam Hồng’ này, không chỉ có giá tám ngàn đâu có khi còn là mười ngàn ấy.

- Vị đại sư này, ông nếu không hiểu, thì tìm tôi, tôi dạy cho ông nha.

Bốn phía quán ồn ào, mọi người cười to.

Bọn họ chỉ là những người dân đến trợ thế cho Đầu sẹo.

Phía trước cái sạp hàng này bị vây quanh một vòng người đi dạo phố, chỉ trỏ, nghị luận ầm ĩ.

Bồi thường thì chắc chắn phải làm rồi.

Đại đa số mọi người tranh luận là hiện tại sẽ phải bồi thường bao nhiêu tiền.

Còn chuyện liên quan đến Bạch Tiểu Thăng thì không ai tranh luận cả.

Đại sư? Vô nghĩa!

Trên TV những lão chuyên gia có bộ dạng như thế nào, nếu không phải là tóc trắng bạc phơ tiên phong đạo cốt, thì cũng là người có râu quai nón.

Còn người thanh niên này chả giống chút nào.

Hàn Sơ Ảnh thầm lo lắng, lòng tràn đầy ảo não, cô dậm chân.

Lúc đầu cô chỉ định đùa giỡn Bạch Tiểu Thăng. Vậy mà hắn lại nghĩ thật trèo lên trên cây cột để bây giờ mình bị người ta nhìn chỉ trỏ giống như đang xem xiếc khỉ.

Hi vọng hắn sẽ không nghĩ mình cố ý làm hắn mất mặt.

Hàn Sơ Ảnh thầm than.

Người đứng bên cạnh mỹ nữ đéo kính cũng nhíu mày, nhìn xung quanh một chút, hạ giọng cùng mỹ nữ nói.

- Thôi thì cho hắn 10 ngàn cũng được, đừng làm lớn chuyện, người càng ngày càng nhiều rồi!

Mỹ nữ đeo kính, sớm đã có ý định bồi thường. Nhưng trước mắt, nhìn Bạch Tiểu Thăng đứng ở nơi đó bị mọi người chỉ trỏ, lại có cảm giác băn khoăn.

- Cậu đưa cho anh ta nhìn thử xem, sau đó chúng tôi sẽ bồi thường.

Mỹ nữ đeo kính, nhìn Đầu sẹo cất giọng nói.

Coi như bồi thường, cũng muốn cho người hỗ trợ mình chút mặt mũi.

Mỹ nữ này rất thiện lương.

Bạch Tiểu Thăng suy nghĩ.

Đầu sẹo không nhịn được mà nhìn nàng, hắn nghe nữ nhân này muốn thỏa hiệp, lập tức vui lên.

Nữ nhân này thật xinh đẹp, cái eo nhỏ, cái chân trắng, thật là một vưu vật, giọng nói cũng rất êm tai!

Đầu sẹo tham lam nhìn mỹ nữ, đưa ‘Nam Hồng’ trong tay cho Bạch Tiểu Thăng xem.

- Xem đi tiểu tử, đây là ‘Nam Hồng’ ở bên trong quả hồng đỏ!

Bạch Tiểu Thăng cầm xâu ‘Nam Hồng’, ước lượng thử sức nặng của nó.

Kỳ thật, hắn làm gì biết ‘Nam Hồng’ là cái gì, khi đón nhận nó trong lòng có rất nhiều vần đề.

- Hồng Liên, kiểm tra giúp tôi tất cả các thông tin liên quan đến ‘Nam Hồng’, chọn lựa những đáp án tối ưu nhất nhé.

- Vâng.

Hồng Liên đáp ứng.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng trực tiếp thu hoạch các đáp án mà mình cần.

- Nam Hồng, là chủng loại mã não quý giá, bởi vì sinh ra từ Nam Cương nên có tên gọi như thế, nhan sắc tiên diễm, tính chất tinh tế tỉ mỉ.

- Quả hồng đỏ, cũng có thể gọi là gấm đỏ là ‘Nam Hồng’ có phẩm chất cao nhất, gấm màu đỏ trạch yêu mà không diễm, đỏ mà ôn nhuận. Quả hồng đỏ cường quang chiếu xạ sẽ không sáng, nhan sắc đều đều. Ngoài ra, còn có hoa hồng đỏ, hỏa diễm văn, anh đào đỏ các loại…

Cơ hồ chỉ một ý niệm, trong đầu Bạch Tiểu Thăng đã có tất cả các tri thức về ‘Nam Hồng’.

- Đại sư quả là đại sư mà, chỉ mới nhìn xem thôi, ngay cả đạo cụ cũng không cần dùng.

- Lợi hại, ánh mắt của cậu ấy, giống như là kính lúp vậy.

- Ha ha, tôi ở chỗ này bày quầy bán hàng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có người giám định lợi hại như thế!

Những người bên cạnh Đầu sẹo cười vang, mấy người bốn phía cũng không khỏi lắc đầu.

Những người ở đây, trong túi ai chẳng có mấy món đồ chơi nhỏ.

Thường thấy nhất là, đèn pin, kính lúp, thậm chí có một số quầy bán còn chủ động cung cấp những muốn đồ chơi nhỏ này cho người mua.

Nhưng mà kể cả có công cụ đầy đủ, nếu không có vài chục năm kinh nghiệm thì cũng uổng phí. Cho dù có mười năm, hai mươi năm kinh nghiệm, cũng khó đảm bảo là xem chính xác 100%.

- Hồng Liên, làm thế nào để xem xét đây?

Bạch Tiểu Thăng bất động thanh sắc.

- Xem xét phương pháp kiểm tra ‘Nam Hồng’ thì có khoảng 17 loại công cụ hỗ trợ kiếm tra, như là ...

Hồng Liên cấp tốc sắp xếp tin tức cho Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên tâm tư khẽ động, cậu ấy làm như mình đang xem xét phán đoán.

Có Hồng Liên thật tốt!

Bạch Tiểu Thăng tâm tư thay đổi, thử dò hỏi.

- Hồng Liên, phân tích thử xem xâu ‘Nam Hồng’ này là thật hay giả!

Bạch Tiểu Thăng vừa nói ra yêu cầu Hồng Liên liền đáp ứng và nói cậu ấy chờ trong hai giây.

Hai giây chờ đợi này, Bạch Tiểu Thăng cảm thấy nó dài vô cùng.

Hồng Liên hỗ trợ tìm kiếm tất cả mọi thứ, nhưng có thể xuyên qua tay người để phân biệt được thật giả sao? Không thể!

- Kiểm tra ‘Nam Hồng’ màu sắc phổ thông, tiến hành so sánh màu sắc. . .

- Kiểm tra kích thước ‘Nam Hồng’, tính toán đường kính 17.65 - 18.01 ở giữa là hạt châu, tiến hành so sánh khối lượng. . .

- Kiểm tra đến hình dáng, trang trí, đường vân, so sánh với thực tế. . .

. . .

Những người ngoài đang xem cứ nghĩ, Bạch Tiểu Thăng đang lục lọi, xem xét chuỗi vòng tay, trầm mặc không nói mười mấy giây mà thôi.

Nhưng trong đầu Bạch Tiểu Thăng lại đang tiếp nhận rất nhiều tin tức.

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng kinh hãi, Hồng Liên còn có thể làm được như thế!

Lúc trước mình toàn dùng phương pháp kiểm tra tri thức, sau đó tự mình so sánh với thực tiễn, nhưng kỳ thật, Hồng Liên có thể theo yêu cầu của mình mà kiểm tra được những vật thực tế.

Nhưng mà, chuyện này chỉ xảy ra ngắn ngủi mười giây, Bạch Tiểu Thăng cảm giác được đầu váng mắt hoa, trong đầu nặng nề, giống như bị cảm nắng tối tâm mặt mài.

- Ôi trời ơi các số liệu xử lý quá to lớn, hóa ra Hồng Liên là trí tuệ nhân tạo nhưng cũng cần hạ nhiệt. Mình liền trở thành máy tản nhiệt cho nó.

Bạch Tiểu Thăng âm thầm kinh ngạc.

Xem ra sau này, những việc phân tích dữ liệu khổng lồ này nên ít để Hồng Liên làm thì thốt hơn. Không phải là Hồng Liên không làm được, mà là mình chịu không được cảm giác này.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nhắm mắt lại, tay nhéo nhéo mi tâm.

- Cuối cùng phân tích ra kết quả. . .

Không đến hai mươi giây, xem xét hoàn tất!

- Thế nào vị đại sư này, nhìn mệt không, mới nhìn một chút mà đã tiều tụy thế kia.

Đầu sẹo cười ha ha, khinh miệt hỏi hỏi.

- Nhìn ra chưa, cái vòng này của tôi giá trị bao nhiêu tiền, một vạn khối, không quý.

Bốn phía một trận cười vang.

Mỹ nữ đeo kính hơi cúi đầu, dùng kính râm che khuất khuôn mặt, đại tỷ bên người nàng đã bắt đầu lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị chuyển khoản thanh toán.

Càng ngày càng nhiều người, nháo loạn này cũng nên kết thúc thôi!

- Tôi chuyển khoản cho cậu! Chúng tôi bồi thường!

Năm giây sau nữ nhân mặt lạnh nhìn Đầu sẹo nói.

- Tốt, nên sớm làm như vậy, đại gia thật sảng khoái, cũng không cần để cho vị đại sư này của chúng ta nhìn đến đầu váng mắt hoa, mặt trắng bệch.

Đầu sẹo liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng châm chọc. Chuẩn bị cầm điện thoại chuyển khoản.

Hàn Sơ Ảnh thở dài ra một hơi, mặc kệ như thế nào, cuối cùng kết thúc.

- Chờ một chút, ai nói phải bồi thường cho anh 10 ngàn? !

Một âm thanh vang lên.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu lên, thở ra, mỉm cười, trong mắt tràn ngập tự tin.

Để Đầu sẹo lấy được mười ngàn, vậy cái tội này hắn phải nhận một cách vô nghĩa sao.

- Cái đồ chơi này, cũng xứng là ‘Nam Hồng’ sao?

Bạch Tiểu Thăng cười lạnh, đưa chiếc vòng trong tay vứt cho Đầu sẹo, Đầu sẹo luống cuống tay chân nhận lấy.

- ‘Nam Hồng’ tôi cũng hiểu một chút, cái này gần giống như thật, chỉ là giá thành chênh lệch.

Mỹ nữ đeo kính nói.

- Không phải là ‘Nam Hồng’, vậy cậu nói nó là cái gì. . .

Đầu sẹo kêu gào nói.

- Hạt châu thủy tinh!

Bạch Tiểu Thăng mí mắt nhảy lên, cười lạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận