Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 237: Ủng hộ, Lâm Tổng Thanh Tra



Trong phòng họp thứ ba, mơ hồ truyền ra âm thanh tranh luận kịch liệt, nhưng một âm thanh đang đè ép một âm thanh khác.

Đã bắt đầu nói chuyện sao?

Lâm Bắc Thần nhịn không được giật mình, sau đó có chút buồn bực.

Hắn còn chưa tới, ai ở bên trong cùng người nước ngoài đàm, không lẽ trợ lý Tống tổng còn gọi người khác?

Nghe giọng điệu đập đập ba ba trong đó, thì đang bị người nước ngoài Ron áp chế sao?

Nếu đổi thành mình!

Lâm Bắc Thần căng thẳng trong lòng.

Nghĩ đến đây, hắn chỉ cần đi vào, nhất định phải đối mặt với tên đáng sợ kia, hoàn toàn không có lực để chiến thắng, hắn liền vô cùng khẩn trương và sợ hãi.

Mình chút tiếng Đức ấy, căn bản không đủ, mình am hiểu là tiếng Anh a!

Lâm Bắc Thần khóc không ra nước mắt.

Lúc đầu, hắn cùng Dương Thiến Nhi nói xong, muốn thu thập cái tiểu tử họ Bạch kia, kết quả là nhận được điện thoại của trợ lý Tống Trường Không, bị dặn dò vô số công việc cần chú ý, Lâm Bắc Thần biết được, mình bị ủy nhiệm một sứ mệnh quan trọng —— ngăn chặn Ron của công ty Kesson.

Mà Ron đã đến, cho hắn thời gian chuẩn bị, là số không.

Không, là số âm.

Hắn phải lập tức chạy tới, một phút cũng không thể chậm trễ.

Hắn phải chịu trách nhiệm ngăn chặn Ron, thẳng đến tên chuyên gia đàm phán thương vụ đáng chết đến.

Đây đúng là tử mệnh lệnh mà, Lâm Bắc Thần trong lòng lạnh lẽo.

Trên đường đi tới, Lâm Bắc Thần trong lòng không ngừng gào thét.

Mình là nửa người nước ngoài, mình liền phải đối phó với người nước ngoài, đây là cái đạo lí gì! Mình ngoại ngữ tốt, mình liền có thể cùng đối phương nói vui sướng, đây là cái Logic gì!

Lâm Bắc Thần vô lực nói câu đậu đen rau muống.

Trước mắt, hắn liền đứng ở cửa bên ngoài phòng họp thứ ba, đẩy ra, bên trong liền là người để hắn đau đầu, tên Ron đáng chết!

Mà một người khác, đang bị "Giáo dục" .

Cũng không biết, là cái thằng xui xẻo nào. . .

Lâm Bắc Thần mắt nhìn phòng họp thứ ba, bỗng nhiên nheo mắt.

Hắn rốt cục nghĩ ra, cái Bạch Tiểu Thăng kia chẳng phải là bị mang tới nơi này sao, lúc đầu chính mình là muốn phơi hắn, vậy đang ở bên trong sẽ không phải là. . .

Bạch Tiểu Thăng!

Lâm Bắc Thần trong lòng, lập tức nghẹn ở cổ họng, trong ánh mắt hoảng sợ.

]

Nếu như bên trong là Bạch Tiểu Thăng, hắn lại bị Ron coi là người của Trung Kinh truyền thông, bởi vậy đưa tới một chuỗi vấn đề, đến cuối cùng muốn tìm trách nhiệm của ai?

Bạch Tiểu Thăng là đến theo lời mời trên mạng của phòng truyền thông mới!

Là Lâm Bắc Thần hắn, để Doãn trợ lý mang Bạch Tiểu Thăng tới đây!

Vậy cuối cùng hết thảy vấn đề, đã có chủ nhân, là Lâm Bắc Thần hắn hoàn toàn phụ trách!

Lâm Bắc Thần chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, sau khi sợ hãi, hắn đẩy cửa phòng họp ra.

Một màn kinh người, để hắn sững sờ.

Người nước ngoài Ron quy củ ngồi ở trên chỗ ngồi, như là học sinh tiểu học, vẻ mặt chuyên chú.

Cái họ Bạch đáng chết kia, nửa cái bờ mông ngồi trên bàn công tác, bưng một đĩa hoa quả, lớn tiếng dùng tiếng Đức nói chuyện.

Người nước ngoài còn liên tiếp gật đầu.

Con mẹ nó chứ, nhất định là bị dọa điên rồi!

Lâm Bắc Thần liều mạng chớp mắt, xoa ánh mắt của mình, muốn thanh tỉnh một chút, nhưng mà hắn nhìn thấy vẫn như cũ là thế.

Bạch Tiểu Thăng ngẩng đầu nhìn hắn, cười hướng hắn giương một tay lên, thần sắc nhàn nhã tản mạn.

- Lâm tổng giám đã tới sao? Tôi cùng lão RON nói chuyện, rất vui vẻ.

Lão RON. . .

Lâm Bắc Thần nhếch miệng, nếu như Ron không làm khó dễ hắn, hắn đều chịu gọi Ron là đại gia!

Ron liếc mắt nhìn Lâm Bắc Thần, có chút nhíu mày, có chút không cao hứng vì bị quấy nhiễu.

- Tôi cùng Bạch, hai chúng tôi nói chuyện là được, xin hỏi anh có chuyện gì?

Ron dùng ngữ khí rất cứng rắn nói ra, ánh mắt rõ ràng kháng cự.

Lâm Bắc Thần vô ý thức nuốt một ngụm nước bọt, muốn cười nhưng không nổi, hắn nghe không hiểu đầy đủ câu tiếng Đức này, nhưng cũng biết được ý đại khái.

- Tôi không sao, hai vị cứ trò chuyện.

Lâm Bắc Thần cung kính lui ra ngoài, giữ cửa đóng lại.

Ron thỏa mãn cười một tiếng, quay đầu thúc giục Bạch Tiểu Thăng,

- Bạch, chúng ta tiếp tục trò chuyện sự tình phát triển thị trường Châu u, tôi cảm thấy ý nghĩ của cậu cực kì tốt!

Bạch Tiểu Thăng tán gẫu một trận, khi đang nói chuyện, để Trung Kinh truyền thông xông ra Châu Á, đi vào Châu u, trong đó một chút phương châm sách lược, để Ron nhìn mà than thở.

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày, hồ nghi liếc nhìn ra cửa.

Lâm Bắc Thần, là tổng thanh tra phòng truyền thông mới, quyền lực bên trên cấp quản lý, chỉ dưới phó tổng giám đốc. Vậy mà để người nước ngoài béo này, một câu đuổi ra.

Không thích hợp a.

Bạch Tiểu Thăng tìm kiếm qua, Trung Kinh truyền thông tổng giám đốc, phó tổng giám đốc luôn là người Trung Quốc. Cái người nước ngoài này ở phương diện chức vụ không có khả năng ở trên Lâm Bắc Thần.

Không dựa vào quyền lực, có thể có lực uy hiếp lớn như vậy. . .

Cái người nước ngoài béo này, chỉ sợ là khách hàng lớn, hoặc là cao tầng của công ty hợp tác.

Bạch Tiểu Thăng nhanh chóng phát giác được vấn đề ——

Hắn khả năng làm ra cái Ô Long, người nước ngoài béo này, không phải là đến phỏng vấn!

Mắt nhìn thấy Ron vẻ mặt vội vàng.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, không nói.

- Trí tuệ kết tinh quý giá của mình, không thể hắn nghe không a. Mình cũng phải mọi một chút đồ đi ra!

Bạch Tiểu Thăng nhủ thầm.

Kỳ thật, Bạch Tiểu Thăng đã từ Ron nơi đó biết được không ít tin tức của Trung Kinh truyền thông, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ!

- Ron, nếu như là ông, nắm giữ quyền quyết định của Trung Kinh truyền thông chúng tôi, ông sẽ làm thế nào?

Bạch Tiểu Thăng bưng lên một ly trà,

- Tôi nói khô cả họng, cũng nói cho ông đủ nhiều đồ vật rồi. Làm bạn bè, hiện nay ông cũng phải nói gì đi. Nếu như lời nói của ông có giá trị, chúng ta liền tiếp tục đàm, nếu như không có, vậy tôi chỉ có thể xin lỗi. Người trong nước chúng tôi đối với bạn bè có rất chân thành, nhưng nếu như ông không phải bạn chí cốt, vậy cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta, không cần thiết!

Bạch Tiểu Thăng lời nói đầy chính nghĩa.

Vẻ mặt hắn không thay đổi, đem Trung Kinh truyền thông, đổi thành " Trung Kinh truyền thông chúng tôi", lời nói vô cùng tự nhiên, ngay cả béo Ron đều không có phát giác dị dạng.

Ron có chút nhíu mày, lập tức cười ha ha.

- Bạch, cậu là cố ý sao, tại thời điểm đặc sắc nhất, đình chỉ sự miêu tả của cậu! Cũng đúng, cậu nói đủ nhiều! Tốt a, vậy tôi liền không khách khí giả thiết một tý, tôi là người quyết định cao nhất của Trung Kinh truyền thông, tôi sẽ làm thế nào!

Ron khâm phục lời nói của Bạch Tiểu Thăng, cũng bị khơi dậy đấu chí, bắt đầu mình giảng giải.

Hắn thậm chí còn bình phán quyết sách của Trung Kinh truyền thông một phen.

- Tống Trường Không. Tống, người này, tôi không biết rõ cậu cùng hắn ai chức vụ cao hơn, ưu điểm của hắn là thủ, có thể đối với mỗi một sự kiện, bất luận một sự tình nào, tuyệt không làm ra chỗ sơ suất, nhưng người này không am hiểu công, sẽ không nhanh chân nếm thử đồ vật mới, tôi nghe nói trợ thủ của hắn mới được lên chức, mà hắn không có. Tôi cảm thấy được tập đoàn phía trên công ty của các cậu, rất có ánh mắt!

Ron cảm thán.

Tống Trường Không người này có chứng ép buộc, chứng ép buộc của hắn cùng người khác không giống nhau, say mê làm từng bước, đã hình thành thì không thay đổi.

Bạch Tiểu Thăng kiểm tra được tin tức đó, lúc này mới gật đầu tán thành.

- Tiếp tục.

. . .

Giờ phút này, Tống Trường Không đang nôn nóng.

- Làm sao bây giờ, không phải nói năm phút đồng hồ à, tại sao giờ đã bảy phút, chuyên gia đàm phán còn chưa tới?

- Nghe nói kẹt xe, lập tức đến lập tức đến!

Trợ lý cũng gấp,

- Nếu không, ngài dẫn người cùng Ron nói chuyện trước?

- Không được!

Tống Trường Không cự tuyệt một tiếng,

- Kế hoạch là kế hoạch, định ra thì cũng không cần thay đổi, gọi điện thoại cho Lâm Bắc Thần, để Lâm Tổng Thanh Tra. . . Lại kéo dài một chút ! !

Bạn cần đăng nhập để bình luận