Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1674: Nói đạo lý không thông (2)

Bạch Tiểu Thăng bị trực tiếp sỉ nhục, vẻ mặt vô cảm mà không hề tức giận, ngước mắt quan sát xung quanh một hồi rồi nói:

- Vậy chúng ta tạm thời tìm một chỗ yên tĩnh ngồi xuống từ từ tâm sự được chứ? Nếu như ra tay ở đây thì tất cả các anh cũng rất khó xử!

Bọn họ đang ở trong trung tâm thương mại trong, người đến người đi, bọn họ đứng nói chuyện thôi, đã có rất nhiều người đi qua tò mò nhìn ngó rồi.

Ra tay à? Sợ rằng sẽ lập tức có người báo cảnh sát!

Bạch Tiểu Thăng cũng không muốn mình mới đến lại bị người ta dần vào cục cảnh sát tra hỏi. Một khi thân phận của anh bị lộ ra, vậy sẽ thành tin tức lớn.

Đầu trọc thấy thế còn tưởng rằng Bạch Tiểu Thăng sợ mất mặt ở trước mặt mọi người, muốn tìm một chỗ không người để nói chuyện về vấn đề trả nợ.

Lúc này người đầu trọc ngược lại đồng ý, dù sao Bạch Tiểu Thăng nói không sai, tai vách mạch rừng, muốn ra tay cũng có quá nhiều rắc rối.

Hắn đảo mắt nhìn qua, nhìn thấy một lối đi phòng cháy chữa cháy hẻo lánh thì lập tức giơ tay chỉ:

- Ở đó đi! Lâm Sinh, chúng ta đi vào trong đó nói chuyện! Bên kia vừa đóng cửa, bảo đảm người bên ngoài không nhìn thấy anh Lâm quá... túng quẫn!

Bạch Tiểu Thăng nhìn sang và cũng gật đầu, đồng thời đi về phía đó trước.

Lâm Vi Vi vội đuổi theo, Lôi Nghênh đi sau.

Theo bọn họ thấy, chuyện này nên kết thúc sớm một chút để bọn họ còn tiếp tục mua sắm.

Người đàn ông đầu trọc cũng dẫn người đi theo.

Đi ở cuối cùng là Lâm thiếu thật sự. Anh ta rất không tình nguyện, cười nịnh nọt với hai người áp giải mình nói:

- Hai đại ca, bây giờ không có chuyện của tôi nữa, tôi, tôi có thể đi trước được không!

Người đàn ông trông coi anh ta liền trừng mắt.

Một người trong đó cười lạnh nói:

- Thế nào, anh muốn tìm người giúp đỡ, hay là đi báo cảnh sát, muốn chúng tôi cũng vào trong cục cảnh sát à?

Lâm thiếu vội vàng xua tay, trong miệng nói không dám.

Hai người này không quan tâm anh ta có dám hay không, trực tiếp đẩy anh ta đi tới.

Ba người Bạch Tiểu Thăng vào lối đi an toàn trước, người đầu trọc dẫn theo ba thủ hạ đi vào trong, người cuối cùng thuận tiện khép cửa lại, tạm thời để người của mình cùng thiếu gia nhà họ Lâm ở lại bên ngoài.

- Hai người các anh ở đây chú ý, chúng ta sẽ lập tức đối phó.

Người cuối cùng đi vào và đóng cửa còn không quên nói với người của mình.

Hai người này đều gật đầu.

Những người này đi vào trong không đến ba phút, cánh cửa lại mở ra, một bàn tay giơ ra một ngón, giọng nói trầm thấp vang lên:

- Lão đại của các anh bảo hai anh cũng vào trong, có việc muốn nói với các anh.

Đó là giọng nói của Lôi Nghênh.

Hai người đang trông Lâm thiếu nghe vậy liền sửng sốt và nhìn nhau, muốn hỏi có chuyện gì, cái tay kia đã rụt về, cánh cửa cũng được khép hờ.

- Chúng ta vào trong, còn hắn làm thế nào, nếu như hắn chạy mất, anh đầu trọc tìm chúng ta xử lý thì sao?

Một người hạ giọng, gấp gáp hỏi.

- Anh không nghe anh đầu trọc sắp xếp, mới là rắc rối!

Một người khác khẽ nói, sau đó nhìn về phía thiếu gia nhà họ Lâm này giơ một ngón tay ra uy hiếp:

- Anh đứng yên ở đây chờ, biết không! Nếu anh đám có hành động gì khác, về sau chúng tôi gặp anh lần nào sẽ đánh anh lần đó!

Thiếu gia nhà họ Lâm này sợ đến mức rụt đầu lại không ngừng xua tay:

- Không dám không dám, tôi chắc chắn sẽ thành thật chờ ở đây.

Lúc này, hai người mới kéo cửa ra, một trước một sau đi vào.

Chờ cánh cửa đóng lại trong chớp mắt, vẻ hoảng sợ co rúm lại của thiếu gia nhà họ Lâm này liền biến mất, anh ta quan sát vài giây liền nhanh chân bỏ chạy.

Chờ ở đây à? Chờ em gái anh đấy! Chờ hiểu nhầm được xóa bỏ, mình sẽ bị lộ mất!

Người này chạy rất nhanh, xem ra ngày thường bị không ít người đuổi. Mà chờ tới khi anh ta nhanh không còn bóng dáng, cánh cửa lối đi phòng cháy chữa cháy mới được mở, ba người Bạch Tiểu Thăng đi ra.

- A, người đâu rồi, chạy rồi à?

Lâm Vi Vi tìm kiếm khác nơi cũng không thấy người đàn ông đeo kính đâu.

- Còn không phải bỏ chạy rồi sao.

Lôi Nghênh lẩm bẩm nói:

- Sớm biết vậy, cũng gọi cả hắn vào trong luôn.

Bạch Tiểu Thăng thở hắt ra một hơi, gọi hai người rời đi:

- Thôi đi, dù sao cũng không cơ hội gặp lại.

Lâm Vi Vi thấy Bạch Tiểu Thăng đi thì vội đuổi theo:

- Vậy thì không chắc. Người bọn họ muốn đòi nợ là tên củi mục nhà họ Lâm kia. Người hầu của hắn hãm hại chúng ta, khi nào chúng ta đi tới nhà họ Lâm phải nói rõ ràng mới được!

Lôi Nghênh cũng đi theo:

- Chúng ta sắp đi tới nhà họ Lâm, vậy khẳng định là trường hợp chính thức, chút chuyện nhỏ này mà nói ra thì không thích hợp đâu.

Ba người này vừa nói chuyện vừa rời khỏi, lối đi của phòng cháy chữa cháy bị đẩy ra đã chậm rãi khép lại.

Theo ánh sáng chiếu qua khe có thể thấy được, đám người đầu trọc đã bị đánh ngã.

Có lẽ đây là lần đòi nợ bi thảm nhất trong cuộc đời của bọn họ, bị tiêu diệt hoàn toàn...

Ban đầu, Bạch Tiểu Thăng, Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh đi dạo trong trung tâm thương mại, khi quay về khách sạn, trong tay mỗi người đều cầm thêm rất nhiều đồ. Nhưng phải nói người cầm đồ nhiều nhất, không ngờ lại là Lôi Nghênh. Quần áo, túi xách, mỹ phẩm, chủng loại rất đầy đủ. Người thứ hai mới là Lâm Vi Vi.

Lúc đó, Bạch Tiểu Thăng thấy Lôi Nghênh một đường điên cuồng mua mua mua, còn không nhịn được có lòng tốt nhắc nhở.

- Mua nhiều đồ về như vậy, sẽ phải khai báo nộp thuế, tính ra thật sự không rẻ hơn trong nước là lấy đâu. Còn nữa, bởi vì rẻ mới mua, anh và Tử Nguyệt thật sự cần phải tiết kiệm chút tiền này sao?

Bạch Tiểu Thăng đối xử với Lâm Vi Vi, Lôi Nghênh rất tốt, cho lương cao không nói, còn có cổ phần trong công ty của mình.

Bây giờ, tài sản của Lôi Nghênh cũng phải hơn mười triệu. Đây còn là số tiền dư lại sau khi nhận được hoa hồng từ cổ phần còn bỏ ra số tiền lớn mua tiếp cổ phần.

Lôi Nghênh thường đi theo bên cạnh Bạch Tiểu Thăng, cũng không tiêu tiền của mình, anh cũng không có gì cần tiêu, cho dù Tử Nguyệt giỏi tiêu nữa cũng tiêu không hết nhiều tiền như vậy.

Hơn nữa, Tử Nguyệt chính là một người phụ nữ tính tình thoải mái, lo toan mọi chuyện gia đình rất giỏi, thích thứ tốt, nhưng không thích tiêu xài lãng phí.

Cho nên, theo Bạch Tiểu Thăng thấy, Lôi Nghênh thật sự không cần phải tự hành hạ mình như thế.

- Tiểu Thăng, số tiền không thể tính như vậy đâu.

Nghe Bạch Tiểu Thăng khuyên bảo, Lôi Nghênh cười ha hả và Bạch Tiểu Thăng nói:

- Tôi cảm thấy, Tử Nguyệt có thể bảo tôi mua giúp cô ấy, tôi đã rất vui vẻ rồi. Mà thật ra cô ấy cũng biết làm vậy sẽ khiến tôi hài lòng, không phải vậy là đủ rồi sao? Khi có tiền nhiều tới trình độ nhất định, nó chỉ còn là chữ số, có thể làm cho mình và người yêu hài lòng mới tốt! Quan trọng không phải là đồ, mà là tâm ý.

Lúc đó, Lâm Vi Vi nghe được liên tục gật đầu, dựng thẳng lên hai ngón tay cái.

Đạo lý của Lôi Nghênh lần này cũng thật sự làm cho Bạch Tiểu Thăng hết sức kinh ngạc.

Anh không nghĩ tới người đàn ông vạm vỡ này, không ngờ lại cơ trí như vậy!

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng cũng gia nhập vào hàng ngũ chọn mua, cho dù anh không biết số đo và sở thích mỹ phẩm, đồ trang sức của Ngụy Tuyết Liên, nhưng anh vẫn dựa vào những gì nhớ được trong lúc ở chung cùng Ngụy Tuyết Liên, từ đặc điểm mặc quần áo của cô, kiểu dáng phong cách đeo đồ trang sức, mùi nước hoa trên người cô để đoán ra một ít tin tức, lại thêm Lâm Vi Vi đưa ra kiến nghị, Bạch Tiểu Thăng mua một ít đồ vẫn có thể gọi là tốt nhất.

Thật ra giống như lời Lôi Nghênh nói, quan trọng không phải là đồ, mà là tâm ý.

Ngàn dặm đưa lông ngỗng, lễ nhẹ mà tình ý nặng.

Chờ sau khi trở lại khách sạn, ba người lại bận rộn đóng gói đồ.

Khu Đại Trung Hoa của tập đoàn Chấn Bắc cũng có một công ty ở đây, Bạch Tiểu Thăng định nhờ người bên kia gửi đồ qua bưu điện về nước trước. Đồ anh mua sẽ gửi cho Ngụy Tuyết Liên, về phần khai báo nộp thuế gì đó thì không cần bọn họ quan tâm nhiều.

Lại nói tiếp, công ty bên phía Lạc Tử vẫn là công ty của khu Trung Hoa do Bạch Tiểu Thăng tự mình quy hoạch chỉnh đốn lại, là công ty với mô hình tổng hợp nên không nhỏ, suy nghĩ ban đầu thị trường ở Tương Cảng.

Đáng tiếc, khác với rất nhiều công ty phát triển mạnh mẽ trong nội địa, cho dù công ty bên này nhận được rất nhiều nâng đỡ, nhưng trước sau không nóng không lạnh, thành tích không tăng còn giảm.

Từ trong báo cáo hàng năm của bọn họ, Bạch Tiểu Thăng biết được thị trường bên này rất khó mở được. Hình như, các doanh nghiệp địa phương đã giữ chắc các lĩnh vực.

Lần này Bạch Tiểu Thăng qua đây, cũng muốn xem thử tình hình bên này rốt cuộc gì, muốn xem thử, nếu như hợp tác với nhà họ Lâm thì có thể mở ra cục diện không.

Trong lúc ba người Bạch Tiểu Thăng bận rộn, ở trong hành lang của một câu lạc bộ cao cấp, người đàn ông vạm vỡ đầu trọc dẫn theo mấy anh em mặt mũi bầm dập, đầy bụi đất của mình đi nhanh tới. Vết thương trên mặt mấy người đều được xử lý qua, bôi thuốc, còn nữa còn ít đi hai người.

Thật ra, Bạch Tiểu Thăng, Lôi Nghênh ra tay không tính là nặng, nhưng chờ tới khi đám người đầu trọc được anh em cứu tỉnh lại, nhớ lại tới báo tin, thật sự không khéo là bọn họ lại phát hiện ra ba người Bạch Tiểu Thăng, lúc này bọn họ sợ đến mức vội quay đầu bỏ chạy, kết quả quá mức sốt ruột, có người đụng đầu vào cột, có người trượt chân, húc đầu vào kính thủy tinh trong cửa hàng của người ta...

Hai người này bị thương vô cùng nghiêm trọng, máu chảy không ngừng, đám người đầu trọc chỉ có thể đưa bọn họ tới bệnh viện trước, đồng thời tiện thể xử lý vết thương của mình.

Qua lại vài lần cũng tốn chút thời gian.

Bạn cần đăng nhập để bình luận