Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 733: Nàng vẫn còn trẻ con mà



Nhìn thấy cô bạn thân "Lâm Kha" của Trần Hiểu Á, Bạch Tiểu Thăng có suy nghĩ muốn rời đi.

Thế giới to lớn như như vậy mà sao có nhiều lúc lại nhỏ như thế!

Xét cho cùng, hắn vẫn không thoát khỏi cơn ác mộng của Loli.

Cô bé tên là Lâm Kha, ban đầu cười hì hì chạy tới chỗ Trần Hiểu Á, bỗng nhiên nhìn thấy Bạch Tiểu Thăng, lông mày có chút nhíu lại, nụ cười ngừng lại, nhưng ngay sau đó, hai đôi mắt lại tỏa sáng như ngọn đuốc.

Đơn giản giống như là phát hiện ra con mồi!

- Oh, hóa ra là anh!

Lâm Kha từ xa chạy đến gần Bạch Tiểu Thăng và "Nhe răng cười" nói.

- Bạn thân của em thế mà là cô ấy!

Bạch Tiểu Thăng thở dài một tiếng.

Có bạn bè gì mà tuổi tác chênh lệch nhau đến như vậy không!

- Vâng, sao thế, hai người lại quen biết nhau à?

Trần Hiểu Á bỗng thấy bất ngờ khi nhìn thấy phản ứng của Bạch Tiểu Thăng và Lâm Kha.

- Nhắc đến thì quả thật là bọn anh từng có duyên phận gặp mặt, nhưng anh cảm thấy đó là nghiệt duyên...

Bạch Tiểu Thăng lẩm bẩm.

Trần Hiểu Á còn chưa kịp tiêu hóa phản ứng của Bạch Tiểu Thăng thì Lâm Kha đã đến gần, cười lạnh đánh giá Bạch Tiểu Thăng.

- Chúng ta lại gặp nhau! Lần trước, anh lừa gạt tôi không thương tiếc, thiệt thòi cho lòng tốt của tôi dành cho anh, còn anh thì lại độc ác bỏ đi một mạch! Bây giờ, tôi xem anh còn trốn đi đâu được!

Tiểu Loli chỉ tay vào Bạch Tiểu Thăng hét lên.

Lời nói mập mờ này, rất dễ làm cho mọi người nghĩ đến các việc xấu làm cho mọi người xung quanh đột nhiên sôi trào.

Rất nhiều người xem thường tình yêu ngây thơ, lén liếc nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Tiếng thảo luận cũng bắt đầu vang lên.

- Tôi nghe trong lời nói có oán niệm, hình như là người con trai bội tình bạc nghĩa...

- Người đàn ông này thật không biết xấu hổ, vậy mà ra tay với một tiểu Loli!

- Cô bé vẫn còn trẻ con mà, sao có thể làm như thế được, gã đàn ông này thực sự là cầm thú!

- Không sai, Bạch tổng nhìn cũng có vẽ tư văn tuấn lãng, vậy mà lại là loại người này!

Trong số những lời của mọi người, có một số người thì oán trách, có một số lại phấn khích.

Bạch Tiểu Thăng nghe xong có cảm giác muốn sụp đổ.

Quả nhiên, dính đến cô bé Loli bạo lực này, tuyệt đối không có chuyện gì tốt!

Ở bên cạnh, Trương Thiên Tắc nghe xong câu chuyện ánh mắt cũng sáng lên, hắn không thể trêu chọc Bạch Tiểu Thăng, không có nghĩa là hắn không muốn xem náo nhiệt.

Hắn biết về thân phận thật của Lâm Kha một chút, nhưng không phải toàn bộ, tuy nhiên chỉ như thế cũng khiến hắn kiêng kị rất nhiều.

- Tiểu Kha, em nói cái gì đấy? Tại sao chị nghe thấy vẻ lúng túng như thế?

Trần Hiểu Á nhịn không được đẩy vai cô bé và cười hỏi.

Là bạn thân từ nhỏ, cô tự nhiên biết rõ Lâm Kha thích nói những câu vô nghĩa, thích nói đùa.

- Em có nói cái gì không ổn à, nếu mà có vậy thì thế nào? Dù sao em nói cái gì, làm cái gì, mọi người cũng sẽ tha thứ, bởi vì em vẫn còn trẻ con mà!

Lâm Kha làm một khôn mặt đáng thương, sau một giây liền trở về hình dáng ban đầu, trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thăng nói,

- Hừ, ở trong cửa hàng kia, anh không biết xấu hổ mua đồ trùng với tôi…

Nói đến đây, tiểu Loli dường như làm sáng tỏ được điều gì đó, lập tức tức giận,

- Đúng rồi, anh cũng là đến chúc thọ, vậy món quà của tôi chẳng phải giống anh sao! Không, là anh và tôi giống nhau! Không biết xấu hổ! Anh là sao chổi sao?

Bạch Tiểu Thăng sững sờ, có vẻ chuyện này thật sự trùng hợp như vậy!

Tiểu Loli nổi giận với Bạch Tiểu Thăng, khiến mọi người xung quanh nhìn theo chỉ trỏ. Thậm chí ngay cả gã mọt sách Chu Bình, cũng nâng kính mắt, nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng trong ánh mắt lộ ra một tia cổ quái.

- Cô bé, coi như tôi sai rồi, cô có thể bớt tranh cãi được không?

Bạch Tiểu Thăng trả lời với vẻ tức giận.

- Không được.

Tiểu Loli từ chối.

Con ngươi Trần Hiểu Á xoay chuyển sau đó đến bên cạnh tiểu Loli thì thầm với cô bé một lượt.

Bạch Tiểu Thăng nhìn thấy hai con mắt của tiểu Loli bỗng nhiên phát sáng lên.

- Cái gì, hóa ra anh chính là người sẽ làm thức ăn rất ngon mà chị Hiểu Á kể đến sao?

Tiểu Loli la lên,

- Sau khi buổi chúc thọ kết thúc, nếu như anh làm cho chúng tôi ba lần, không, năm lần đồ ăn ngon, thì tôi sẽ tha thứ cho anh!

Đột ngột chuyển hướng như thế, Bạch Tiểu Thăng cũng hơi giật mình, sau đó vội vàng gật đầu,

- Không có vấn đề!

- Em muốn tha thứ cho ai vậy, bé a Kha?

Bỗng nhiên có người cất giọng cười.

Đám người nhìn lại.

Chỉ thấy hai người đang đi vào từ cửa.

Đi trước là một người cao khoảng một mét tám, tướng mạo đường đường, khóe miệng mỉm cười, mỗi cái nhấc chân đều toát lên phong độ siêu nhiên, vượt trên cả Trương Thiên Tắc. Mà đi theo phía sau hắn là một người đàn ông thấp hơn một chút sắc mặt rất kiêu ngạo, nhưng lại nhắm mắt theo đuôi, đặt thanh niên phía trước làm chủ.

- Hừ, kẻ đáng ghét đã tới!

Lâm Kha nhìn thấy đối phương, ánh mắt trở lên lạnh lẽo, dường như đặc biệt không chào đón bọn họ.

- Trầm Nhất, anh xem, tôi nói không sai chứ? Bé a Kha ở đâu, Hiểu Á nhất định cũng ở nơi đó!

Người đàn ông kia cười to nói với người phía sau.

Trầm Nhất theo sau cũng mỉm cười nói,

- Cậu Uy, xem cậu nói kìa, khi nào thì cậu mới nói sai chứ?

Gã Uy kia, gọi thẳng Trần Hiểu Á là Hiểu Á, là người quen sao? Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

Tuy nhiên, nhìn Trần Hiểu Á dường như cũng không ưa người kia.

Ở bên cạnh, Trương Thiên Tắc nhìn người này có chút nhíu mày, trên nét mặt có chút không vui, nhưng vẫn im lặng không nói gì!

Xem ra, gã Uy này có lai lịch lớn, ít nhất lợi hại hơn Trương Thiên Tắc. Bạch Tiểu Thăng nghĩ thầm.

- Được rồi, Giang Tả Uy, chào hỏi anh cũng chào xong rồi, vậy thì ra chỗ khác đi, chúng tôi còn muốn nói chuyện phiếm với bạn, anh cũng không cần đến đây.

Lâm Kha không hề nể mặt nói.

Giang Tả Uy coi như không nghe thấy, vẫn như cũ cười ha hả đi tới.

- Cô a Kha, cô thật biết nói đùa.

Phía sau lưng Giang Tả Uy, Trầm Nhất cười to nói,

- Tôi thấy có thể cùng hai vị tương xứng làm bạn ở toàn bộ sảnh chữ 'Hoàng' này cũng chỉ có cậu Uy nhà chúng tôi, cô muốn kết bạn ở nơi này cũng nên chọn lựa chất lượng cao một chút, đừng bị mấy gương mặt lạ như a miêu a cẩu, chỉ vài câu hoa ngôn xảo ngữ liền bị lừa bịp, làm mất thân phận.

Gã Trầm Nhất này lên tiếng và lườm Bạch Tiểu Thăng một chút.

Theo hắn thấy, người này rất không biết thức thời!

Uy thiếu vẫn cứ đi tới, không chịu cút đi!

Uy thiếu là ai chứ? Nhiều hoạt động ở gia đình Tống Giai đại sư, Uy thiếu chưa hề vắng mặt, ở sảnh chữ 'Hoàng' càng được công nhận là anh tài đứng đầu! Còn có tin đồn, cậu ấy lập tức sẽ được vào danh sách sảnh chữ 'Huyền' bên kia!

- Kìa, cậu Trương, cậu cũng ở đây sau?

Trầm Nhất lại nhìn thấy Trương Thiên Tắc im lặng đứng đó, lớn tiếng hỏi.

Trương Thiên Tắc nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, hướng về phía Giang Tả Uy gật đầu cười một tiếng,

- Anh Uy.

Giang Tả Uy cũng cười đáp lại một tiếng,

- Anh Trương.

Bối cảnh thân phận của Trương Thiên Tắc ở sảnh chữ 'Hoàng' được công nhận đứng thứ ba, vị trí thứ hai lần này cũng không đến, nên hắn chỉ đứng dưới sau mỗi mình Giang Tả Uy.

- Cậu Trương, cậu đã ở đây rồi, tại sao lại tùy ý để người không liên quan tiếp cận tiểu thư Hiểu Á, cũng không ngăn cản?

Đôi mắt Trầm Nhất lạnh nhạt dò xét Bạch Tiểu Thăng.

Gương mặt Trương Thiên Tắc không biểu tình, hiếm thấy khi nào hắn không nói một lời như vậy.

- Thằng nhóc con chạy tới đây là muốn chỉ đạo bà cô này kết bạn với ai hay sao? Thật là nhiều lời, ngươi cũng xứng sao?

Tiểu Loli Lâm Kha tay chống nạnh, mở miệng mắng Trầm Nhất, không nể mặt mũi chút nào.

Trầm Nhất không dám nói lại với cô, cười hắc hắc một tiếng, nhìn về phía Giang Tả Uy.

- Trầm Nhất vốn nhanh mồm nhanh miệng, không có ác ý gì, cô bé a Kha đừng tức giận.

Giang Tả Uy cười nói, dò xét Bạch Tiểu Thăng một lượt.

Chỗ sâu trong đôi mắt hắn ẩn ẩn chớp động tia sáng.

Có gì đó không thích hợp! Lần này, họ Trương làm rùa đen rút đầu, điều này là sao?

Giang Tả Uy nhạy bén chú ý tới một điểm quỷ dị, ánh mắt không khỏi nhìn vào gương mặt bình tĩnh của Bạch Tiểu Thăng.

Người này khí vũ phi phàm, nhìn qua liền biết không phải người bình thường! Trong lòng Giang Tả Uy nghĩ thầm,

- Mình phải thăm dò một phen, tránh gây sự với nhân vật không tầm thường!

Bạn cần đăng nhập để bình luận