Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 1027: Tôi là đại sự vụ quan



Thẳng đến khi cánh cửa của phòng họp số một được mở ra, mọi người ở bên trong mới giật mình.

Ở phía bên ngoài ồn ào, tiếng người huyên náo.

Những phòng họp này của truyền thông Trung Kinh, hiệu quả cách âm cũng không tệ.

Nhưng mà tốt nhất vẫn là phòng họp số một này.

Nói không khoa trương chút nào, bên ngoài dù có nhao nhao đến mức lật trời thì bên trong cũng không nghe được một chút động tĩnh nào cả.

Lúc này, đứng ở cửa có rất nhiều người, hận không thể chắn đầy cửa ra vào.

Đám người kêu la, tâm tình kích động, đều thò đầu vào xem xét tình hình.

Cao Tư Vực mang tới hai người đàn ông to lớn canh giữ ở cửa, giờ phút này cũng vô cùng chật vật mới cản lại được đám người vây ở xung quanh.

Đối mặt với đám người sôi sục mãnh liệt, hai người kia mặt mũi tràn đầy vẻ e ngại, cực kỳ giống như con gà con bị hù dọa làm thịt.

Làm gì còn chút nào bá đạo phách lối như lúc trước cản trở Lâm Vi Vi, Cao Đại Chí.

Một người đi tới đẩy cửa, cười nhẹ nhàng nhìn lấy Cao Đại Chí.

Cao Đại Chí mờ mịt trừng lớn đôi mắt, cẩn thận nhìn vào người đang cười với hắn.

Ước chừng qua một phút đồng hồ, bờ môi Cao Đại Chí run rẩy, ánh mắt như sống lại, thần sắc lại càng phát ra vẻ kích động.

- Bạch tổng! Ngài, ngài là Bạch tổng!

Giống như Thạch Vũ, Cao Đại Chí cũng là dùng danh xưng "Bạch tổng" để gọi Bạch Tiểu Thăng.

Tựa hồ như Bạch Tiểu Thăng bất luận là có loại thân phận gì thì vĩnh viễn trong mắt bọn họ vẫn là "Bạch tổng".

- Là tôi!

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười ấm áp, lấy tay vỗ vỗ vào bả vai của Cao Đại Chí.

- Tôi đã trở về.

Một câu bốn chữ vô cùng đơn giản, bình bình đạm đạm.

Thế mà Cao Đại Chí lại có một loại xúc động nhiệt liệt nước mắt lưng tròng.

Tôi đã trở về.

Không cần nói quá nhiều lời.

Thế mà giống như là định hải thần châm, khiến cho tâm tình của Cao Đại Chí một mảnh an bình.

Tựa hồ như hết thảy tất cả mọi phiền phức trước mắt đều không quan trọng nữa.

Bạch Tiểu Thăng, Bạch tổng trở về rồi.

Lâm Vi Vi đứng ở bên cạnh, nhã nhặn cười một tiếng.

Đã như thế thì không cần cô phải nói năng rườm rà nữa.

- Bạch tổng đã tới, lần này thì tốt rồi, công ty có thể giữ được rồi!

Ở ngoài cửa, Thạch Vũ kích động nói.

- Bạch tổng!

- Bạch tổng!

Ở ngoài cửa, những nhân viên cũ của công ty lại một lần nữa hô to hai chữ này.

Chỉ có hai chữ nhưng nó lại rất hào hùng.

Thậm chí lại để cho mọi người cảm thấy an lòng.

Sau khi Cao Đại Chí kích động, cả người như là sống lại, muốn theo Bạch Tiểu Thăng giải thích hết thảy mọi sự việc đang phát sinh.

- Tôi đã đều biết rõ rồi.

Bạch Tiểu Thăng cười một tiếng, chỉ chỉ vào lỗ tai của bản thân mình, trên tai không phải rõ ràng là tai nghe Bluetooth hay sao.

Cao Đại Chí khẽ giật mình, nhìn Lâm Vi Vi một chút, Lâm Vi Vi gật đầu với hắn.

Tâm trí Cao Đại Chí lập tức như được khai thông sáng tỏ, hắn cười liên tục gật đầu, lùi qua một bên.

- Quý thị trưởng, từ lúc chia tay đến nay không có vấn đề gì chứ chứ?

Bạch Tiểu Thăng nâng đầu lên, mỉm cười rồi hướng về Quý Minh Dương ở bên kia mà chào hỏi.

- Tiểu Thăng à, cậu đã trở về rồi.

Khuôn mặt Quý Minh Dương vốn băng lãnh nhưng tại thời khắc này lại như xuân phong hóa vũ.

Quý Minh Dương nhìn Bạch Tiểu Thăng, phát hiện ra trong một năm không thấy Bạch Tiểu Thăng, lại càng xuất ra dáng vẻ ung dung không vội vã, bên trong khí thế bình tĩnh lộ ra một vẻ trầm ổn già dặn.

Quý Minh Dương nhịn không được mà mỉm cười gật đầu.

Mặt mũi tràn đầy vui vẻ.

- Trương bí thư!

Bạch Tiểu Thăng lại nhìn về phía Trương Manh cười một tiếng.

- Tiểu Thăng!

Trương Manh cũng nhếch miệng cười một tiếng chào hỏi.

Bên trong ánh mắt Trương Manh, Bạch Tiểu Thăng cũng có nhiều sự khác biệt.

Loại khác biệt này nếu chỉ nhìn thoáng qua thì sẽ không nhận ra được, mà không biết tự bao giờ cũng từ trên người của Bạch Tiểu Thăng mà phát tản ra một cách không bình thường.

Khiến cho Trương Manh cảm giác được, khí thế của Bạch Tiểu Thăng lại có chút giống như thị trưởng Quý Minh Dương.

Chỉ hơn một năm, bất quá chỉ trong vòng hơn một năm thời gian, tên nhóc này thế mà lại có thể trưởng thành đến tình trạng như thế.

Dù sao thì, mình cũng không thể theo kịp được.

Trương Manh cảm thán.

Trong mọi người, chỉ có Cao Tư Vực là lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thăng.

Đây đúng là Bạch Tiểu Thăng sao?

Người trẻ tuổi mà lão sư khen không dứt lời đây sao?

Còn mấy lần nhấn mạnh là so với mình xuất sắc hơn nhiều!

Bên trong ánh mắt của Cao Tư Vực lấp lóe tia không phục, tay không tự chủ được mà xiết chặt thành nắm đấm.

Từ khi Bạch Tiểu Thăng vừa mới bước vào, tất cả mọi người lại rực rỡ như vừa được tái sinh, ánh mắt nhìn hắn biểu lộ sự tin cậy, ấm áp cùng thần sắc an toàn.

Dựa vào cái gì?

Hắn có tài đức gì chứ?

Khiến cho tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả một vị Thị trưởng lại coi trọng như thế!

Dựa vào cái gì?

Đến cả lão sư cũng khen hắn không dứt miệng, đều cảm thấy rằng hắn so với Lâm Ngọc và với mình đều vượt quá xa.

Dựa vào cái gì?

Hắn khi còn đang làm sự vụ quan thì có thể không có một chút kiêng nể gì cả. Mình làm chuyện giống như thế thì lại bị giáng chức xuống làm người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực.

Dựa vào cái gì?

Cao Tư Vực nhìn Bạch Tiểu Thăng, ánh mắt lạnh lẽo như băng tuyết.

Bạch Tiểu Thăng cùng với tất cả mọi người ấm áp mỉm cười, chào hỏi xong lúc này mới nhìn về phía Cao Tư Vực.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng chìm xuống, ánh mắt yên lặng, lãnh đạm.

- Ở An Giang bỏ sót người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, Cao Tư Vực!

Bạch Tiểu Thăng nói rõ từng chữ:

- Anh bây giờ ở Trung Kinh toàn bộ quyết định của anh đều sẽ hết hiệu lực.

- Cái gì!

Cao Tư Vực sững sờ.

Hắn có nghĩ như thế nào cũng không nghĩ đến được, Bạch Tiểu Thăng nói câu nói đầu tiên với hắn lại là phế bỏ mọi mệnh lệnh của hắn.

Cao Tư Vực xem bản thân mình chính là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, mà Bạch Tiểu Thăng bất quá cũng chỉ là một sự vụ quan mà thôi.

Chỉ có như vậy mà lại lãnh đạm đứng ra mệnh lệnh cho mình?

Thật tốt cho một thằng nhóc cuồng vọng, thật sự xem như mình là đại sự vụ quan hay sao?

- Cậu!

Cao Tư Vực phẫn nộ muốn nói.

Thế nhưng Bạch Tiểu Thăng lại không nhìn vào hắn nữa.

- Cao Đại Chí!

Bạch Tiểu Thăng cất giọng nói.

- Có tôi!

Cao Đại Chí lập tức đáp trả lời.

- Anh làm Phó tổng cái kiểu gì thế! Tôi bình thường không có mặt mà lại để cho công ty loạn thành một đoàn như thế này sao?

- Có việc gì nên trong thời gian ngắn nhất báo cáo lại cho tôi biết hết chứ.

Bạch Tiểu Thăng nói:

- Đi, đi đem những người đã rời đi trở lại, tất cả đều tìm về cho tôi, một người cũng không thiếu.

- Bổ sung đầy đủ tiền lương đoạn thời gian này cho bọn họ, còn có phúc lợi nữa!

- Thiếu một người tôi cũng sẽ hỏi tội anh!

Cao Đại Chí sững sờ.

Bạch Tiểu Thăng liếc nhìn hắn một cái, cho hắn một ánh mắt chắc chắn, khiến cho mọi người an lòng.

Tựa hồ như hết thảy mọi vấn đề hắn sẽ đều giải quyết được hết.

- Vâng, một người cũng sẽ không thiếu! Cho dù thiếu một người xin ngài cứ hỏi tội tôi!

Cao Đại Chí tuổi đã cao, đột nhiên nghiêm giọng, rống to mà cam đoan, mười phần trung khí.

Ở ngoài cửa mọi người thấy thế đều nhiệt huyết tuôn trào.

- Vi Vi!

Bạch Tiểu Thăng tiếp tục nói.

- Có tôi!

m thanh Lâm Vi Vi trả lời giòn tan.

- Một lát nữa, cô thông tri cho mọi người ở công ty Trung Kinh, làm tốt mọi công việc được giao ở công ty cho tôi. Nếu như làm ảnh hưởng đến sự phát triển của Trung Kinh thì phải nghĩ trăm phương ngàn kế bù đắp lại cho tôi!

- Một tháng! Tôi chỉ cho bọn họ thời gian một tháng để loại bỏ những vấn đề trong thời gian vừa qua.

- Nếu như làm không được thì sẽ gửi cho bọn họ lời từ giã từ Tổng giám đốc!

- Vâng !

Lâm Vi Vi không chút do dự, lập tức lớn tiếng đáp ứng.

Bạch Tiểu Thăng nhìn về phía Quý Minh Dương, Trương Manh cười một tiếng.

- Thị trưởng Quý, Bí thư Trương, hai người cứ yên tâm. Sự phát triển của Trung Kinh sẽ không bị ảnh hưởng đâu.

Nụ cười của Bạch Tiểu Thăng đúng như ánh nắng, trong nháy mắt đem lòng người đang như băng tuyết mà tan ra.

Thị trưởng Quý Minh Dương kìm không được mà gật đầu.

Trương Manh cũng là như thế.

Không có bất kỳ một cái nguyên do gì, bọn họ đối với Bạch Tiểu Thăng là vô cùng tin tưởng.

Cao Tư Vực đứng ở nơi đó, nghe Bạch Tiểu Thăng tuyên bố mệnh lệnh.

Ánh mắt của hắn có chút đáng sợ, biểu lộ còn có chút dữ tợn.

Nghe một người cùng cấp với mình tuyên bố mệnh lệnh!

Còn là bãi bỏ mọi mệnh lệnh của bản thân mình.

- Bạch Tiểu Thăng, anh thì tính là cái thứ gì mà chạy đến nơi này khoa tay múa chân!

Cao Tư Vực rốt cuộc bạo phát, hai mắt đỏ gay, chỉ Bạch Tiểu Thăng gào thét một hồi.

- Anh đây là đã đi quá giới hạn rồi đó!

- Anh đây là vi phạm quy định.

- Anh xem anh là ai, là đại sự vụ quan hay sao?

Toàn trường yên lặng.

Bạch Tiểu Thăng lạnh mắt nhìn Cao Tư Vực, chờ cho hắn gào thét xong thì nói.

- Tôi từ lúc vừa đến, thì đã cho rằng không có thuốc nào có thể chữa được bệnh ngu xuẩn cho anh.

Bạch Tiểu Thăng nghiêm túc nói với Cao Tư Vực:

- Bất quá, câu sau cùng của anh, ngược lại đã nói đúng rồi đó.

- Tôi, Bạch Tiểu Thăng là đại sự vụ quan!

Bạn cần đăng nhập để bình luận