Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 414: Tổ thanh tra Trần Tịch



- Cậu tìm tôi có chuyện gì? !

Trần Cửu Tranh hơi hơi híp mắt, trong ánh mắt lộ ra một tia sắc bén.

- Trần tổng, xin ngài một chút thời gian để nói chuyện có được không.

Người trẻ tuổi tươi cười đưa tay làm một tư thế mời.

Trần Cửu Tranh cười lên với giọng khinh thường.

- Cậu có tư cách gì, mà muốn tôi cho cậu một chút thời gian!

Trần Cửu Tranh hắn đường đường là người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực, không phải con chó hay con mèo thích gọi lúc nào thì gọi, mặc dù biết rõ người trẻ tuổi này không đơn giản, nhưng đối phương không có tự giới thiệu trước, hắn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý như vậy.

Người trẻ tuổi sững sờ, lập tức cười đưa tay lấy ra một thứ đồ vật cho Trần Cửu Tranh nhìn.

Trần Cửu Tranh mới đầu lơ đễnh nhưng sau khi thấy rõ nét mặt chợt biến sắc.

Thẻ chứng minh thân phận của tổ thanh tra tập đoàn!

Người trẻ tuổi này là người của tổ thanh tra? !

- Nơi này nói chuyện không tiện, mời ngài Trần tổng.

Người trẻ tuổi cười tươi rạng rỡ.

Trần Cửu Tranh thu lại vẻ khinh thường, lúc này mới gật đầu, đi theo người trẻ tuổi này, đi quanh co một hồi rồi đi vào một phòng nhỏ không người.

Khép cửa lại, người trẻ tuổi hướng Trần Cửu Tranh cười rồi vươn tay ra tự giới thiệu mình,

- Trần tổng, chúng ta là cùng một nhà, tôi là Trần Tịch, cũng là thành viên tiểu đội hai của tổ thanh tra.

Trần Cửu Tranh cũng nở nụ cười đưa tay tới.

Thành viên của tổ thanh tra cũng phân chia trên dưới, tiểu đội một là đứng dưới tầng cao nhất, mà tiểu đội hai thì là cấp bậc giám đốc tỉnh vực mới có thể dẫn tiến, có nhân tài xuất sắc nhất.

Có thể nói, người thanh niên nhìn có vẻ trẻ tuổi này, nhưng tiền đồ là không thể đếm được.

Tuy nhiên, một khi bị tuyển nhập vào tổ thanh tra, bọn hắn cùng người dẫn tiến sẽ không còn bất luận cái gì liên quan nữa, thậm chí nói thẳng ra là để bọn hắn đi điều tra người dẫn tiến, những người này cũng sẽ không có một chút nào nương tay, càng sẽ không nhớ tình bạn cũ.

Có thể nói được tuyển chọn vào tổ thanh tra, tính cách phải ngay thẳng không thiên vị, sẽ chỉ vì tập đoàn mà làm việc, không niệm tình xưa.

- Không biết cậu tìm tôi có việc gì?

Trần Cửu Tranh mỉm cười, nhưng trong lòng tràn đầy cảnh giác.

Tổ thanh tra bình thường sẽ không lộ thân phận, một khi lộ ra liền mang ý nghĩa là có chuyện quan trọng muốn nói.

Có lúc bọn họ "Tới lặng lẽ, đi lặng lẽ, vung một ống tay áo, đi như một áng mây".

. . .

Trần Cửu Tranh hỏi như vậy.

Trần Tịch cười nhạt, nghiêm túc nhìn Trần Cửu Tranh nói,

- Người phụ trách sản nghiệp tỉnh vực An Giang ngài Trần Cửu Tranh, liên quan đến việc vừa rồi ngài phát ngôn của ngài không được đúng mực, tôi có quyền đối với ngài tiến hành chính thức nhắc nhở!

Vừa rồi phát ngôn không được đúng mực?

Trần Cửu Tranh sững sờ, trong đôi mắt tràn đầy vẻ hồi hộp.

Hắn xác thực có nói, nhưng trong phòng chỉ có hắn, Bạch Tiểu Thăng, Vương Tân Thành ba người, cửa phòng đang đóng kín, cách âm rất tốt!

Không phải là lắp máy nghe lén chứ. . .

Sẽ không! Tổ thanh tra cũng không phải là gián điệp lấy đâu ra thiết bị này.

Huống hồ, tên Trần Tịch này cũng làm khách, căn bản sẽ không biết, mình nói cái gì?

- Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì!

Trần Cửu Tranh ra vẻ thoải mái cười, phủ nhận mọi chuyện.

Hắn đang thử thăm dò, tên Trần Tịch này có thể đang lừa hắn.

Trần Tịch cười khan, chỉ vào lỗ tai của mình. Trần Cửu Tranh nhìn sang, ở trong lỗ tai của Trần Tịch có một tai nghe bluetooth loại nhỏ!

- Tôi mang theo hai cái điện thoại, một cái bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng.

Trần Tịch nói với giọng bình tĩnh.

Trần Cửu Tranh bỗng nhiên nhớ tới, lúc ấy để bọn hắn ra ngoài, tên Trần Tịch này lề mà lề mề chậm chạp mới ra.

Vậy hắn sẽ dùng một cái điện thoại di động của mình và thông qua một cái điện thoại khác, sau đó dùng tai nghe để nghe, trực tiếp làm di động biến thành máy nghe trộm. . .

Nói như vậy, những gì hắn nói, tên này đều nghe được hết!

Giảo hoạt, quá giảo hoạt!

Trần Cửu Tranh cảm thấy rùng mình.

- Khụ, những thứ tôi nói chỉ là lời trên bàn rượu say không nên tin là thật. Huống hồ tôi chỉ có nói, lại không có làm!

Trần Cửu Tranh giải thích.

- Không sao, Trần tổng, tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở thôi.

Trần Tịch cười.

- Chuyện mà tôi muốn nói là chuyện khác.

Không phải chuyện này, còn có một chuyện khác?

Trần Cửu Tranh thở dài ra một hơi đồng thời có chút nghi ngờ nhìn Trần Tịch.

Chuyện khác, giờ thì có chuyện gì?

- Là liên quan tới ngài Bạch Tiểu Thăng.

Trần Tịch nói một cách chân thành.

- Ngài không nên quấy nhiễu công việc của ngài Bạch!

Trần Cửu Tranh đang tập trung chờ đợi, tưởng rằng có chuyện lớn gì.

Không ngờ, Trần Tịch liền nói một câu nói như vậy, sau đó liền hết? !

Chỉ là chuyện này?

Trần Cửu Tranh chờ nửa ngày không thấy Trần Tịch nói gì nữa, liền sững sờ nhìn Trần Tịch.

Một tên thành viên của tổ thanh tra, không tiếc bại lộ thân phận, chỉ vì nói với mình, không nên quấy rầy Bạch Tiểu Thăng? !

Không thể tưởng tượng nổi!

Vậy rốt cuộc là có ý gì? !

Là tổ thanh tra đang khảo sát Bạch Tiểu Thăng, hay là nói. . . người đứng phía sau Bạch Tiểu Thăng, đã có mánh khoé thông thiên, có thể cùng tổ thanh tra giao tiếp. . .

Trần Cửu Tranh bị cái ý nghĩ phía sau làm cho giật mình.

Bất quá lập tức, hắn liền âm thầm lắc đầu, không thể có khả năng kia!

Giám đốc khu Đại Trung Hoa có thể làm được hay không thì hắn không biết, tuy nhiên coi như người phụ trách sản nghiệp cấp khu vực, cũng không có khả năng cùng tổ thanh tra gặp nhau!

- Lời này của ngài là có ý gì?

Trần Cửu Tranh cẩn thận từng li từng tí hỏi lại.

Trần Tịch cười, cũng không trả lời.

- Trần tổng, tôi đã nói xong, hẹn gặp lại.

Dứt lời, Trần Tịch quay người, mở cửa rời đi.

Trần Cửu Tranh cũng ra ngoài cửa, sững sờ nhìn bóng lưng đối phương dần biến mất.

Lông mày của hắn nhíu lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn không hiểu được.

- Tên Bạch Tiểu Thăng kia không phải đơn giản! Hi vọng chỉ là tổ thanh tra đang khảo sát hắn. . .

Trần Cửu Tranh lẩm bẩm nói.

. . .

Ở một nơi hẻo lánh, Trần Tịch lấy điện thoại di động ra, mở một cái app, ở một cái nhiệm vụ cập nhật hoàn tất.

Bọn hắn cũng sẽ thu được bản nhiệm vụ, ngoài ra còn có chút cổ quái, kỳ lạ.

Cũng tỷ như cái này, "Cảnh cáo người phụ trách khu An Giang, dừng lại việc quấy rối đối với Bạch Tiểu Thăng ", Trần Tịch vừa vặn thích hợp nhất, đoạt nhiệm vụ này.

- Tên Bạch Tiểu Thăng kia cũng không đơn giản đâu!

Vẻ mặt Trần Tịch không đổi, lầm bầm một câu.

Nhiệm vụ hoàn thành, hắn cũng nên rời đi.

Liên quan tới Bạch Tiểu Thăng, dựa theo quy định, hắn sẽ không lại đi hỏi nhiều dù chỉ là một câu.

Giờ phút này.

Bạch Tiểu Thăng và Vương Tân Thành còn đang trong phòng, nói chuyện linh tinh, lại gọi Tống Nhất Minh, Lâm Vi Vi, Trần Trường Khoảnh tiếp khách.

Bạch Tiểu Thăng không nghĩ tới, lại có một người của tổ thanh tra không tiếc bại lộ thân phận thay hắn đi cảnh cáo Trần Cửu Tranh một câu.

Trần Tịch trở lại phòng, vẻ mặt vẫn như thường, vẫn như là một nhân viên mới.

. . .

Trần Cửu Tranh ngồi xe rời đi.

Trên xe, Trần Cửu Tranh vẫn cau có, miệng thì lầm bầm rất nhỏ, chỉ hắn mới nghe thấy được,

- Mặc kệ mình suy đoán như thế nào, tên Bạch Tiểu Thăng này không thể trêu chọc được! Tốt nhất là không tiếp xúc nữa!

Trung kinh, khu biệt thự Nguyệt Hồ, nhà Trần Cửu Tranh.

Trong phòng khách, có một người mặc âu phục đứng đó, đầu tóc được chải chuốt tỉ mỉ, có độ tuổi trung niên và hơi mập, đang chắp tay sau lưng thưởng thức tranh chữ trên tường.

- Sự thưởng thức của Cửu Tranh vẫn kém như vậy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận