Thừa Kế Hai Ngàn Tỉ

Chương 2034: Anh bảo anh ta đi ra! (2)

Chiếc xe SUV đỗ lại ở phía trước cản đường, cửa xe chợt mở ra, trước sau có bốn người bước xuống. Ngoại trừ người phụ nữ bị nước bùn bắn lên người, còn có hai người đàn ông cũng dính đầy vết bẩn.

Vừa rồi, tầm nhìn có hạn, Bạch Tiểu Thăng không thấy được hai người này đang ở phía trước thay bánh xe. Tất cả đã thay xong, chuẩn bị kết thúc công việc liền đón trận nhận "Ngạc nhiên" bất ngờ này.

Lúc này, hai người đàn ông vạm vỡ da trắng đang phẫn nộ, ánh mắt như muốn giết người.

Người duy nhất may mắn tránh khỏi bên phía đối phương chính là người tài xế, cũng là người tài xế da đen.

Sau khi bốn người này xuống xe liền lao thẳng đến cửa xe bus, người phụ nữ kia phẫn nộ, đi tới vỗ rầm rầm vào cửa xe trước tiên.

- Mở cửa! Mở cửa ra cho tôi!

Tài xế xe bus chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được cửa xe của mình sắp bị đập vỡ, nếu không mở cửa, đối phương sẽ phá cửa xông vào mất.

Tài xế chiếc xe bus hoảng loạn, đành mở cửa xe ra, người phụ nữ bên ngoài xông vào.

- Đám khốn kiếp các người lái xe thế nào vậy!

Người phụ nữ kêu to:

- Còn nữa, một người Trung Quốc vừa rồi kêu cái gì?

Tất cả mọi người ngây người, người đẹp kia liếc mắt đã tìm được Bạch Tiểu Thăng, chỉ tay vào anh nghiến răng nghiến lợi nói:

- Anh vừa rồi kêu cái gì? Vì sao anh vừa kêu thì chiếc xe này liền tăng nhanh tốc độ, còn tông mạnh qua vũng nước kia! Hại chúng tôi chật vật như vậy! Nói, có phải anh cố ý hay không?

Chuyến đi lần này, Bạch Tiểu Thăng thay đổi kiểu tóc, đeo kính mắt không số nên có vẻ hào hoa nho nhã, nhưng người phụ nữ kia dường như không hề bị "Mỹ nam" ảnh hưởng, vẫn tức giận.

- Tôi thấy là anh cố ý!

Người phụ nữ kia không nghe giải thích đã phẫn nộ quát.

Cô ta trực tiếp cho ra kết luận về chuyện này.

Cả quá trình, cô ta đều dùng tiếng Anh rít gào, Bạch Tiểu Thăng nghe lại có khẩu âm của Ganand.

Hai người đàn ông vạm vỡ phía sau người đẹp cũng phẫn nộ xiết chặt nắm đấm, muốn xông lên đánh Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, trong lòng thật sự muốn kêu oan, mình hô to vốn bảo tài xế tránh ra, kết quả không ngờ anh trai da đen này lại lao về phía chiếc xe của bọn họ, làm cho tình hình giống như mình bảo tài xế lao tới làm bắn nước lên người ta vậy.

- Đây là hiểu nhầm!

Bạch Tiểu Thăng vội vàng dùng tiếng Anh giải thích với người phụ nữ kia.

- Tình hình không phải như mọi người nghĩ đâu!

Lôi Nghênh ở bên cạnh cũng lên tiếng.

- Đúng vậy, các người nhất định là hiểu nhầm rồi!

Lâm Vi Vi ngồi phía sau cũng nói.

Nhưng ngoại trừ Lôi Nghênh, ngay cả Lâm Vi Vi cũng không rõ vừa rồi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cô cũng chỉ có thể tin tưởng Bạch Tiểu Thăng sẽ không làm như vậy, không có cách nào đưa ra lời giải thích có sức thuyết phục.

- Anh xem bộ dạng tôi bây giờ đi!

Người đẹp da trắng kia phẫn nộ giang tay ra, để cho Bạch Tiểu Thăng nhìn kỹ mình, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Tôi cần lời giải thích chó má của anh sao, người Trung Quốc!

Người phụ nữ có đôi khi căn bản không thể giải thích.

- Bây giờ tôi cần chính là có người nhận lấy sự phẫn nộ của tôi, cảm nhận cơn giận của tôi, đồng thời nhận trừng phạt!

Người phụ nữ kia tránh sang một bên, không nghe giải thích, gương mặt thâm trầm và vung tay lên. Hai người đàn ông vạm vỡ phía sau cô ta có một người chạy về phía tài xế, một người chạy về phía Bạch Tiểu Thăng, đây là muốn bắt bọn họ trút giận.

Trên thực tế, hai đàn ông cũng tức giận. Từ đầu đến cuối, bọn họ đã muốn ra tay đánh người để trút giận. Bất kể tình hình cụ thể thế nào, dù sao bộ comple sang trọng trên người bọn họ cũng bị bẩn, cần có người phải bị trừng phạt!

Lôi Nghênh nhìn thấy đối phương muốn ra tay, lập tức cản ở trước mặt Bạch Tiểu Thăng.

Có người muốn động vào Bạch Tiểu Thăng, nhất định phải qua anh ta trước đã, từ trước đến nay đều vậy!

Nhưng lần này không cần Lôi Nghênh ra tay, mấy người lính chịu trách nhiệm bảo vệ trên xe đã xông tới, soạt cái liền rút súng, nòng súng chỉ thẳng vào những người này.

- Dừng tay, không được nhúc nhích!

Các binh sĩ phẫn nộ quát.

Hai người đàn ông vạm vỡ da trắng lập tức dừng lại, sau đó nhanh nhẹn giơ hai tay lên, vô cùng phối hợp.

Người phụ nữ kia kinh ngạc nhìn mấy người lính mặc trang phục cảnh sát, lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng như nhìn kẻ thù, sau đó nhìn trong xe toàn người Trung Quốc.

- Các người còn thuê vệ sĩ?

Người phụ nữ cười lạnh nói.

- Tôi có thể giải thích về chuyện này.

Bạch Tiểu Thăng vội nói.

Người đẹp kia lau nước bùn trên mặt, cười lạnh nói:

- Nắm đấm của các người cứng, không cần giải thích.

- Chúng ta đi!

Sau đó, người đẹp giơ tay lên ra hiệu cho người bên mình rồi quay đầu đi xuống dưới.

Bạch Tiểu Thăng há hốc miệng, lại không có cơ hội giải thích.

Hai người đàn ông vạm vỡ da trắng cũng không nói tiếng nào xuống xe, đám binh sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ đám người Bạch Tiểu Thăng trên xe cũng không ngăn cản, mặc cho bọn họ rời đi.

Bạch Tiểu Thăng thấy thế cũng đành thôi, không giải thích nữa.

Nhưng sau đó, Bạch Tiểu Thăng liền nghe được ngoài cửa sổ vọng đến giọng nói của người phụ nữ kia, nhưng cô ta nói không nói tiếng Anh, không ngờ là tiếng địa phương.

- Anh chờ đấy cho tôi! Chuyện này còn chưa xong đâu!

Người phụ nữ ném lại một câu đe dọa, hình như cũng là đang nói cho những vệ sĩ kia nghe, để tránh làm mình mất mặt.

Bạch Tiểu Thăng ngạc nhiên nhìn về phía ngoài cửa sổ, người phụ nữ kia vừa rồi có thể nói khẩu âm Ganand, lại biết nói tiếng địa phương, cũng không biết là thần thánh phương nào.

Kết quả Bạch Tiểu Thăng thấy trước khi đối phương lên xe còn ngoái đầu nhìn mình.

Trong ánh mắt đầy oán giận.

Giống như có thù hận lớn...

Chị cả à, trong chuyện này tôi đúng là oan uổng mà!

Trong lòng Bạch Tiểu Thăng đầy "oan khuất" lại không có chỗ nào để khiếu nại.

Chiếc Suv màu trắng trước mặt khởi động để lại hai "sóng nước" rồi nhanh chóng lái xe rời đi.

Bạch Tiểu Thăng nhìn theo.

- Bây giờ, chúng ta có thể đi được chưa?

Lúc này, người tài xế da đen trên chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng nuốt nước bọt, hỏi thăm Bạch Tiểu Thăng.

Những người lính trên xe cũng không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng, đang đợi anh lên tiếng.

Bạch Tiểu Thăng buồn bã đi ra khỏi chỗ ngồi của mình, chạy đến trước mặt ngồi lên ghế lái, nhặt bản đồ của người tài xế lên và buồn bực nói:

- Có thể đi, lần này tôi làm hướng dẫn cho anh, anh chuyên tâm lái xe đi!

Chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng lại khởi hành, một đường chạy nhanh về phía trước.

Bạch Tiểu Thăng nghĩ đến người phụ nữ đang nhớ kỹ thù hận mình, đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, còn không nhịn được âm thầm phỉ nhổ: Rốt cuộc mình may mắn thần kỳ và thể chất quái gì thế? Sao đi đến đâu cũng có thể gây ra phiền toái!

Nhưng chuyện đã xảy ra, dù anh có phiền muộn thế nào đi nữa cũng chỉ là vô nghĩa. Bạch Tiểu Thăng không nghĩ tới nó nữa, chuyên tâm hướng dẫn cho anh tài xế, đỡ cho anh ta lại gây ra họa.

Chiếc xe bus này đi rất lâu trên con đường lầy lội không chịu nổi. Không ngờ trên con đường phía trước xuất hiện vài tấm biển gỗ.

Nhưng đó không phải là cột mốc bên đường, cũng không phải bảng hướng dẫn, ngược lại là tấm biển cảnh báo.

Bạch Tiểu Thăng tập trung tinh thần nhìn lại và lập tức sửng sốt.

Phía trên viết nghiêng ngả mấy chữ cảnh báo: người của tộc Chur cấm vào, nếu không tự gánh lấy hậu quả!

Phía dưới viết: Cảnh báo của người Couric.

Càng đi về phía trước lại càng có nhiều tấm biển như vậy.

Bạch Tiểu Thăng thấy cũng phải kinh ngạc.

Đây là hai bộ tộc tranh đập chứa nước sao? Người Chur và người Couric...

Xem ra đây là tiến vào phạm vi lãnh thổ của người Couric!

Người tài xế da đen cũng thấy được lời cảnh báo, đúng lúc nhắc nhở:

- Phía trước có thể sẽ đi qua thôn làng của người Couric, các anh tuyệt đối đừng nói bậy về người Couric, khi bọn họ hỏi, các người nhất định phải nói là trợ giúp bọn họ! Nhớ kỹ, những người này không dễ nói chuyện đây, bọn họ ủng hộ tính cách ngang ngược truyền thống của bộ tộc!

Bạch Tiểu Thăng nghe vậy, ngược lại đã hiểu khẽ gật đầu.

Sợ rằng lúc này nếu đi tới bên phía người Chur cũng sẽ nói những lời tương tự.

Hai bộ tộc này đánh nhau, ngay cả người qua đường cũng phải thống nhất lập trường, không thể không nói, điều này vẫn có chút buồn cười.

Không bao lâu, Bạch Tiểu Thăng lại nhìn thấy từ phía xa có thôn làng xuất hiện.

Ở cuối đường có một điểm trắng, giống như là chiếc Suv trước đó.

Người phụ nữ kia hiểu tiếng địa phương, chắc cũng nhìn thấy được biển cảnh báo. Bọn họ muốn thông qua hẳn không có vấn đề gì. Bạch Tiểu Thăng không nhịn được thầm nghĩ.

Trong chiếc xe phía trước kia đúng là cô gái tóc vàng da trắng kia. Lúc này, cô ta đang quay cửa kính xe xuống, mỉm cười với một chiến sĩ của bộ tộc bên ngoài, sau đó ánh mắt liếc qua gương chiếu hậu, nhìn thấy được chiếc xe buýt phía sau xuất hiện ở trong tầm mắt thì khóe miệng lập tức cong lên cười với vẻ khác thường.

Người đẹp kia dùng tiếng địa phương nói với người chặn đường kiểm tra:

- Người Couric tất thắng!

...

Chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng cuối cùng đã tới chỗ trạm kiểm tra dựng ở ngoài thôn, chỉ thấy có hai mươi mấy người đàn ông mặc trang phục truyền thống của bộ tộc, trên mặt và trên người bôi những màu trắng sáng, trong tay cầm trường mâu xông tới.

Tài xế trên chiếc xe của đám người Bạch Tiểu Thăng vội vàng quay cửa kính xe xuống, mỉm cười nói với đối phương:

- Người Couric tất thắng!

Người dẫn đầu chiến sĩ của bộ tộc híp mắt lại, nhìn tài xế và lạnh lùng nói:

- Tôi nghe nói trên xe của các anh có một người Trung Quốc trợ giúp cho người Chur?

- Anh bảo hắn đi ra!

Bạn cần đăng nhập để bình luận